Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 27: Giang hồ dạy sóng, trở về
Ở bên ngoài Đại Hồ thành.
Một chiếc xe được kéo bởi ba con kỳ thú to lớn đang lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào bên trong lãnh địa của Hoàng gia.
"Tộc trưởng ở đâu? Ta muốn đi gặp tộc trưởng đại ca"
Hoàng Thanh Thần vội vàng từ trên xe bước xuống, giọng nói mang theo sự thôi thúc.
"Bẩm nhị trưởng lão đại nhân,
Tộc trưởng cùng Tháp chủ dẫn theo rất nhiều tộc nhân đã khởi hành về Thiên Nam quốc."
Nghe được lời từ tên tộc nhân kia, Hoàng Thanh Thần sắc mặt trở nên biến sắc, muốn mở miệng xác nhận:
"Đại ca cùng nhị ca tất cả đều đã rời đi?"
"Dạ đúng vậy nhị trưởng lão". Người đệ tử kia lên tiếng khẳng định.
"Hai người bọn họ đã đi được bao lâu rồi?"
"Bọn họ khởi hành cùng thời điểm lúc ngài đi đến Thần Đô, Đại Nội thành. Tính đến bây giờ đã đi được hơn một tháng"
Hoàng Thanh Thần không chút suy nghĩ, nhảy trở về xe bắt đầu chuyển hướng rời đi.
"Nhị trưởng lão đại nhân.
Tộc trưởng cùng Tháp chủ trước khi đi đã dặn dò, chờ ngài trở về, cần phải tọa trấn ở Quan Tinh Tháp dò xét thiên tượng."
Nhìn thấy Nhị trưởng lão vừa mới trở về, không nói hai liền lại tiếp tục rời đi, người tộc nhân kia vội vàng hét theo.
"Nếu hôm nay ta không trở về, ngươi hãy đi gọi Đặng tộc trưởng, nhờ ngài ấy đến ghi chép lại tinh thiên tượng ở Quan Tinh Tháp.
Ta có việc rất quan trọng, cần phải ngay lập tức đi gặp hai vị ca ca."
Kỳ thú xa liễn bỗng nhiên hơi dừng một chút, âm thanh lớn từ trong đó phát ra, sau đó tiếp tục hướng về phía trang viên của Nguyễn gia.
..........
"Hoàng gia nhị trưởng lão, Hoàng Thanh Thần cầu kiến Nguyễn gia lão tộc trưởng".
Nguyễn gia tộc trưởng Nguyễn Kỳ Khanh nghe được tiếng của người trong xe, gương mặt trở nên kinh ngạc.
"Thanh Thần lão đệ, đã lâu không gặp a. Hôm nay ngươi đến đây tìm gia phụ không biết có chuyện gì?".
Nguyễn Kỳ Khanh lên tiếng hỏi thăm.
"Nguyễn đại ca, ta có chuyện gấp cần bẩm báo lão tộc trưởng, hơn nữa còn cần đến Thiên Nam thông báo cho hai vị ca ca.
Lão tộc trưởng đang ở đâu? Giờ ta có thể gặp ngài ấy sao?"
Hoàng Thanh Thần vội vã hỏi thăm.
"Phụ thân ta không có ở đây, những ngày này vì chuẩn bị cho học viện mà ngài đã rời nhà rất lâu.
Ta cũng không có cách nào xác định được, cũng không thể liên lạc được cho phụ thân".
Nguyễn Kỳ Khanh lắc đầu, thở dài nói.
"Vậy còn hai vị tiền bối đâu?". Nhìn xung quanh một lúc, Hoàng Thanh Thần cẩn thận nhỏ giọng hỏi.
"Hai vị tiền bối cũng tương tự, đã rời đi, không thể xác định, không thể liên lạc."
"Vậy ta không làm phiền tộc trưởng huynh nữa, cáo từ".
Nguyễn Kỳ Khanh gật đầu, trở lại trang viên.
"Xem ra chỉ có thể lập tức đi Thiên Nam một chuyến"
Hoàng Thanh Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
..........
Tin tức võ viện năm năm sau sẽ chiêu sinh vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Các bang phái trên giang hồ đã không còn đấu đá chém g·iết nhau nữa.
Sự xuất hiện của Huyết Vô Tâm khiến không ít người bị dọa đến mức khủng hoảng tâm lý trầm trọng, bỏ trốn trong đêm.
Bọn hắn nhanh chóng bán sạch tài sản cá nhân tìm nơi ẩn nấp, hàng loạt bang phái, võ quán tuyên bố giải tán.
Những bang phái, võ quán này từng làm không ít chuyện ác, chính vì vậy rất lo sợ sự kiện Huyết Kiếm sơn trang tái diễn lên đầu mình.
Dù sao ai cũng không dám chắc vị ngoan nhân này một ngày nào đó có lại bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí mơ hồ hay không.
Mặc dù Huyết Vô Tâm không phải đương thời đệ nhất nhân, nhưng lấy trình độ của vị này, chỉ cần hơi ngứa tay đồ sát một vài bang phái tuyệt đối là không thành vấn đề.
Tuy nhiên cũng có rất nhiều bang phái tâm hướng chính đạo không sợ tà ma vẫn hoạt động bình thường.
Nhiều người trong lúc chờ đến năm năm sau đã bắt đầu rèn luyện võ thuật trong các võ quán, môn phái ở Lãng sơn nguyên.
Hình thức chiêu sinh là gì vẫn chưa có ai nghe được thông tin hay bị tiết lộ.
Chính vì vậy mà tất cả hình thành một nhận thức chung, đó là lấy võ thuật so tài để xem ai xứng đáng với danh sách nhập học.
Trong dòng chảy hối hả nhộn nhịp đó, một số cao thủ từng hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ đã lấy cớ không thu nhận đệ tử, phong bế sơn môn.
"Ài, các ngươi đã nghe gì không? Nam Tuyết sơn phong bế sơn môn, nghe đồn là chịu tang lão sơn chủ."
"Ta nghe nói Châu Thần Chi đại nhân cũng đã rời đi muốn ngao du sơn thủy."
"Điều này đã là gì? Tàn Lão cốc những vị kia tuyên bố giải tán, muốn truy tìm niềm vui thú trên thế gian"
"..."
Tiếng nghị luận ở khắp nơi, mọi người đều tiếc nuối vì không được dạy dỗ bởi những vị phàm trần cao thủ này.
Bọn họ có thể không phải là võ đạo truyền kỳ, nhưng tất cả đều là cao thủ, lại mang danh hào hiệp, sẵn sàng giúp đỡ kẻ yếu.
Đáng tiếc không ai biết được, giờ phút này tất cả những cao thủ tự nhận là lánh đời đó đều đang bí mật hướng về cùng một địa điểm.
Nguyên Việt quốc, Đại Ngu thành.
..........
"Hoàng tộc trưởng, cảm ơn giúp đỡ, ta thay mặt người dân Thiên Nam quốc xin cảm ơn sự giúp sức của Hoàng gia các ngài".
Thiên Nam quốc chủ trong lòng kích động, nụ cười hiện lên trên gượng mặt tuấn mỹ của hắn.
Những ngày qua, dưới sự giúp sức của Hoàng gia, bản đồ hải vực đã hoàn thiện không ít.
Đã xuất hiện rất nhiều dòng hải lưu, mạch ngầm, quy tắc vận chuyển dòng nước.
Đồng thời những người đi theo giúp sức đều có thể học hỏi được rất nhiều kiến thức uyên thâm liên quan đến tinh tượng.
Cầm trong tay tấm bản đồ hải vực đã phải vất vả, tốn không biết bao nhiêu ngày mới có thể hoàn thiện. Thiên Nam quốc chủ tin tưởng di sản của mình đã tiến thêm một bước nhỏ.
"Quốc chủ không phải cảm ơn, khách sáo như vậy.
Chúng ta bên này cũng đã được lợi ích rất nhiều.
Hơn nữa được quý quốc đón tiếp nồng nhiệt như vậy chúng ta mới là người cần cảm kích mới phải."
Hoàng Chung trong đáy lòng thật sự biết ơn đối phương.
Nhờ Tử Văn Tinh Lộc mà người của Hoàng gia đã có thể đi rất sâu vào bên trong Nguyên Sơ sơn mạch qua đó phát hiện được rất nhiều điều.
"Quốc chủ đại nhân, tinh tượng ở sâu bên trong Nguyên Sơ sơn mạch dường như sáng hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Điều này ta không dám chắc đây là điềm báo gì, nhưng có lẽ không phải điều xấu".
Chợt nhớ đến điều gì, Hoàng Chung trầm giọng nói.
"Không sai, ta cũng phát hiện điều này, càng vào sâu bên trong, sương mù càng dày đặc.
Nhưng đồng thời những ngôi sao trên đầu chúng ta cũng phát sáng một cách lạ thường.
Ta nghĩ, đây chính là điềm báo về đại thế sắp buông xuống, những bí ẩn từ cổ chí kim sẽ dần dần được hé lộ."
Thiên Nam quốc chủ gật đầu tỏ ý tán đồng, đưa ra quan điểm tương tự.
"Đáng tiếc, ta lại không có được một con siêu việt thụy thú để ra lệnh như quốc chủ ngài.
Nếu không ta có thể thử đi sâu vào bên trong sơn mạch tại Nguyên Việt quốc để dễ dàng đưa ra phán đoán."
Nét tiếc nuối pha lẫn bực bội hiện lên trên gương mặt Hoàng Chung.
Lẽ ra ngũ đại gia tộc đã có thể khám phá ra nhiều bí ẩn tại Nguyên Sơ sơn mạch hơn, vậy mà năm tên nhóc con kia lại dẫn thụy thú chạy đi mất.
Nhưng nghĩ đến vị đại năng kia nhận năm tên nhóc nhà mình làm đệ tử, Hoàng Chung cũng vơi bớt đi.
"Ha ha ha, Hoàng tộc trưởng cần gì phải tức giận, năm tên nhóc kia phúc duyên thâm hậu, tất nhiên sẽ sớm trở về."
Thiên Nam quốc chủ cười lớn, mặc dù vị Hoàng tộc trưởng này nói có pha chút tức giận, nhưng chưa chắc đã thật sự giận.
Hắn biết năm nhóc con của ngũ gia đã đi lâu như vậy, hơn nữa còn dắt theo thụy thú bỏ trốn.
Ngũ gia không những không truy tra mà còn tổ chức ăn mừng, giúp đỡ người khác tích được âm đức. Trong này chắc chắn có bí mật gì đó.
Nhưng nếu người khác đã không nói, bản thân mình tất nhiên sẽ không tùy tiện hỏi.
Dù sao mục đích của hắn khi mời đối phương đến đây cũng đã được hoàn thành, hơn nữa đối phương còn giúp chính mình tìm được một con thụy thú, đây cũng xem như vượt ngoài mong đợi.
"Cảm ơn cát ngôn từ quốc chủ, bây giờ mọi việc đã hoàn thành, tại hạ cũng xin được phép rời đi trước."
Hoàng Chung chắp tay cảm ơn, muốn thu dọn quay trở về Nguyên Việt.
"Đúng rồi, quốc chủ, ngài có thể giúp ta chuyển vật này cho bát hiền vương sao?"
Nhưng chợt nhớ tới điều gì đó Hoàng Chung liền quay lại, sau đó lấy từ trong túi áo ra một hộp gỗ, phía trên khắc chữ.
Thiên Nam Bát Hiền Vương đích thân mở.
Nghe được Bát Hiền Vương, Thiên Nam quốc chủ giống như rơi vào hồi ức hơn hai mươi năm trước
"Là thư tín của Bát hoàng thúc sao? Yên tâm Hoàng tộc trưởng có thể tin tưởng ở ta."
Trong lòng thầm nghĩ: "Đã rất lâu không gặp Bát hoàng thúc, ta cũng nên đi đến Cự Ngư thành một chuyến"
"Vậy tại hạ xin cảm ơn quốc chủ."
Sau khi tiễn Hoàng Chung rời khỏi hoàng cung xong, Thiên Nam quốc chủ một mặt do dự không biết có nên trở về phòng ngủ thay quần áo hay không.
"Người tới, khởi giá đến Cự Ngư thành, bản quân phải đi thăm Bát hoàng thúc cùng tiểu đệ".
Suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn lựa chọn mặc long bào đường đường chính chính đến gặp người thân đã từng dạy dỗ chính mình.
Trên đường đi, Thiên Nam quốc chủ không ngừng ngắm nhìn hộp gỗ được chuyển đến cho Bát hiền vương.
Hắn rất tò mò, Bát hiền vương là có quan hệ như thế nào đối với ngũ gia đến mức một vị tộc trưởng lại được nhờ đi gửi đồ vật như vậy.
Kết hợp với những gì xảy ra trong những ngày đi cùng mấy người Hoàng gia càng làm sự tò mò càng là l·ên đ·ỉnh điểm
Nhớ lại Hoàng gia tộc trưởng cùng Hoàng gia đại trưởng lão phát một vài lệnh bài kỳ quái cho thần dân Thiên Nam khiến hắn không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
"Tiểu đệ cũng đã sắp hai mươi đi? Có lẽ ta vẫn có đủ thời gian".
Thiên Nam quốc chủ trầm tư một lúc, giống như nghĩ đến điều gì vui vẻ, nụ cười trên môi không ngừng tỏa ra.
Qua một lúc lâu, long liễn đã chạy đến Cự Ngư thành.
Dân chúng nhìn thấy quốc chủ của mình liên tục quỳ bái, bọn họ rất biết ơn chính sách toàn dân luyện võ của vị quốc chủ đương nhiệm.
Hơn nữa còn nghe nói quốc chủ đã cho khởi công xây dựng nhiều thành trì ở Lãng sơn nguyên, giúp đỡ người dân tiếp cận hơn với võ viện càng khiến nhiều người kính phục.
Thần vương phủ, biệt phủ của Thiên Nam Bát hiền vương.
Thiên Nam quốc chủ nhìn lên lộ vẻ bồi hồi.
"Ta lại trở về"