Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50: Rời đi

Chương 50: Rời đi


"Sư phụ, sư phụ, chúng ta bây giờ trở về Nguyên Việt quốc sao?"

Nguyễn Thanh Phong vui vẻ, chạy đến chỗ sư phụ mình.

"Không sai, các ngươi rời nhà cũng được năm năm rồi đi?

Đến lúc phải quay về nhìn xem cha mẹ, hơn nữa, chẳng lẽ các ngươi không muốn tham gia náo nhiệt?"

Đoàn Trí trả lời, trong giọng mang theo bất đắc dĩ.

Mấy ngày nay, năm người đệ tử của mình hoàn toàn không có chút gì tập trung cho tu luyện, bọn hắn chỉ cần hở ra là sẽ hỏi xác nhận phải chăng được về nhà.

Đây không biết đã là câu hỏi lần thứ mấy, Đoàn Trí thật sự là có chút bó tay với mấy tên nhóc này.

Thời gian gần năm năm, giống như thấm thoát trôi qua.

Những đứa trẻ được thụy thú dẫn dắt đến Vạn An thôn ngày nào đã có chút trưởng thành.

Những giang hồ hiệp khách ngày nào chỉ mới là cao thủ phàm võ, chưa từng tiếp xúc võ đạo chân chính bây giờ đã trở thành những đạo sư.

Tuy nhiên mọi người đều biết, thời gian thực sự mà tất cả bọn hắn tu luyện đều đã gần mười năm.

Bọn họ vốn là bỏ qua thời kỳ tu luyện tốt nhất do đó cần phải mài dũa căn cơ một cách chậm rãi, cần lượng tài nguyên đầu vào vô cùng lớn.

Nếu không phải gặp được tiên sinh ban thưởng cơ duyên, có lẽ giờ này bọn hắn vẫn đang còn lang thang trên chốn giang hồ.

"Tiên sinh, chúng ta đã chuẩn bị xong, ngài có thể tùy thời xuất phát."

Trần Hiền Quân gương mặt hiền hòa, mỉm cười hành lễ.

"Tốt, đã mọi người đều sẵn sàng, chúng ta cũng nên trở về"

Nói xong, một loạt phi thuyền linh khí chở theo tài nguyên, kinh thư, võ học,...quay trở về.

Đây là những phi thuyền mà sau khi Đoàn Trí có thêm khả năng điều động năng lực từ Khung Cửi dệt thành.

Trước đây, hắn hoàn toàn có thể dệt ra phi thuyền, nhưng tốc độ thực sự là quá chậm, còn không bằng tốc độ kéo xe của bản thân.

Bây giờ thời thế thay đổi, thực lực dệt vải của mình đã tăng cao, phi thuyền lại có tốc độ tốt, thời gian cũng không gấp, tự nhiên là phải tận dụng.

Những phi thuyền này được quấn theo rất nhiều dải lụa linh khí, do đó sẽ không lo vấn đề hết năng lượng, dù sao lụa linh khí được dệt ra cũng không có cách nào dùng hết.

Tuy nhiên, để dệt được phi thuyền linh khí tốt như vậy, cần tiêu hao không ít tài nguyên vật liệu.

Do đó trước khi rời đi, Đoàn Trí đã đến Thần Thụ lâm gom góp không biết bao nhiêu tài nguyên.

Các đạo sư chỉ lấy một phần cho vào không gian trữ vật, số còn lại đều để ở bên ngoài để đảm bảo sau này sẽ được phân chia công bằng.

Tài nguyên của chung nên được giá·m s·át dưới con mắt của tất cả mọi người, tránh gây ra tình huống khó xử.

Cây ngay không s·ợ c·hết đứng, nhưng chẳng ai muốn, nhẫn trữ vật của mình bị người khác kiểm tra cả.

"Vậy chúng ta xin làm phiền tiên sinh."

Nguyễn Ngọc Chúc dẫn đầu nhảy lên phi thuyền, những người còn lại cũng lần lượt theo sau, lượt cuối cùng là những con kỳ thú.

"Vụtttt................"

Một tiếng xé gió cắt xuyên qua lớp sương mù trắng dày đặc.

"Từ trên cao nhìn xuống, nơi này thật nhỏ bé."

Đoàn Trí đứng sau đuôi thuyền, quay đầu nhìn về phía sau, cảm khái thì thầm.

Phi thuyền lướt qua màn sương, bỏ lại thôn trang khuất dần về phía sau.

Cổng thôn Vạn An lúc trước, trong lần đầu tiên đón chào năm vị khách nhỏ tuổi đến thăm đã sớm phai mờ dòng chữ khắc tên của mình.

Qua bao nhiêu năm tháng, thôn Vạn An đã có thêm nhiều nhà cửa được xây dựng.

Cũng có thêm nhiều người đến đây tu luyện, khiến thung lũng có tám ngọn núi bao quanh này trở nên tràn đầy sức sống.

Nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến dòng chữ Vạn An thôn vẫn đang phai mờ theo năm tháng.

Hôm nay thung lũng Vạn An chào tạm biệt những lữ khách của mình.

Tiếng chim hót êm dịu, suối chảy róc rách, gió nhẹ đìu hiu như một lời chúc tốt đẹp cho hành trình sau này của họ.

Một thời đại mới, đã đến!

..........

Lãng sơn nguyên,

Võ viện.

Từ lúc Đoàn Trí đến thăm nơi này đã hơn ba năm trôi qua.

Toàn bộ kiến trúc bây giờ đã hoàn toàn được định hình, hoàn thiện.

Lầu các cao lớn, rộng rãi, các khu vật chính điện, phân điện đều được phân biệt rõ ràng.

Không gian xung quanh bao la rộng lớn, núi cao hùng vĩ, mây trắng lượn quanh giống như thần ngọc tiên cảnh.

Ngũ đại gia tộc đã phải liên kết với rất nhiều đại tộc, bang phái lớn mạnh đặc biệt còn có cả Nhị quốc hoàng thất mới có thể xây dựng được quy mô như vậy.

Ban đầu, võ viện được dự tính là chỉ có quy mô vừa phải, giống như hoàng cung, nhưng mọi người không biết lý do gì mà chỉ trong một đêm tất cả đã đổi ý.

"Các ngươi nhìn xem, trên đỉnh núi linh khí lượn lờ, mây trắng bay ngang, thật khiến người ta ao ước"

"Ta nghe nói, cách đây hơn ba năm, có hơn trăm người trở thành võ giả đầu tiên của võ viện, những người này sẽ được đào tạo thành chấp sự"

"Ta cũng biết tin này, chậc chậc, giá mà ta cũng có thể trở thành chấp sự"

"..."

Nhiều võ giả đứng bên ngoài nhìn thấy khung cảnh của võ viện, lên tiếng nghị luận, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hướng tới.

"Nhưng mà khu vực rộng lớn như vậy, võ sinh làm sao di chuyển?". Một võ giả lên tiếng hỏi.

"Cái này ta biết một chút, thúc thúc ta là công tượng sư ở đây, bảo là sẽ có rất nhiều kỳ thú được sử dụng cho việc di chuyển"

"Ra là vậy, chẳng trách, nơi này lại có thể xây dựng nhanh đến như vậy, thì ra là có lượng lớn kỳ thú nhanh, khỏe tập trung ở đây"

Mọi người lên tiếng gật đầu.

"Tin tức truyền đến, tin tức truyền đến...hộc....hộc...hộc.."

Một người trẻ tuổi vội vàng chạy xung quanh la to, miệng thở hồng hộc.

"Là tin tức gì? có cần phải gấp rút như vậy?"

Một võ giả cảm thấy kỳ quái, lên tiếng hỏi.

"Tin tức này liên quan mật thiết đến võ viện.

Dù sao đây cũng là thông tin mấy ngày nữa mới được truyền ra, nếu các ngươi muốn nghe sớm thì....."

Người báo tin trẻ tuổi kia tươi cười, xoa hai tay vào nhau.

Những người khác thấy cảnh này cũng hiểu ý, đem tiền ra cho hắn, có người thậm chí còn hào sảng cho cả một lượng bạc.

"Nếu là tin tức tốt, ta sẽ thưởng thêm"

Một vị công tử ca hào phóng lên tiếng.

"Ha ha ha, tốt hay xấu, ta không dám khẳng định, nhưng nhất định các vị sẽ muốn nghe..."

Người đưa tin cười vui vẻ, gương mặt tự tin nói.

"Ta đã biết phương pháp chiêu sinh của võ viên, hắc hắc....". Nói đến đây gương mặt hắn trở nên đắc ý.

"Cái gì? ngươi nói lại lần nữa"

"Ngươi thật sự biết phương pháp chiêu sinh của võ viện?"

"Mau, mau nói ta nghe xem, ta sẽ cho thêm tiền". Công tử ca lúc nãy vừa nói vừa rút ra thêm vài tờ ngân phiếu.

Mọi người ở đây có phần tin tưởng người đưa tin trước mặt, nếu đối phương dám nói bọn hắn tự nhiên dám tin.

Dù sao người này khá nổi tiếng, hắn từng chỉ là tiểu nhị tại một quán trọ nhỏ, nhưng ông chủ quán trọ đó lại là đương thời võ đạo truyền kỳ Lý Tiêu Dao.

Sau trận chiến tại Hướng Thiên sơn, Tiêu Dao võ thần m·ất t·ích, chỉ để lại ý chỉ tặng quán trọ cho tiểu nhị của mình, chính là người đưa tin Trần Thiên Tiếu trước mặt.

"Ta có thông tin nội bộ, về phần ở đâu thì các ngươi không cần biết, nhưng chắc chắn là tin thật.

Phương thức tuyển sinh có hai phương thức."

Trần Thiên Tiếu gương mặt trở nên nghiêm túc.

"Hai phương thức cụ thể là gì thì ta không rõ.

Tuy nhiên trong hai phương thức này có một phương thức là tuyển thẳng trực tiếp, không cần qua bất cứ cửa ải gì"

Những người khác nghe xong đều tỏ ra kinh ngạc, nhưng cũng có vài người giống như đã đoán trước được.

"Ta biết ngay, nhất định phải có quan hệ mới được tuyển thẳng"

"Chỉ sợ con em của Ngũ gia tộc đã chiếm hết hơn phân nửa, còn cả Thiên Nam cùng Nguyên Việt hoàng thất"

Nhiều người tỏ ra thất vọng.

Bọn họ đều nhất trí cho rằng, phù sa không chảy ruộng ngoài.

Nếu có cơ hội tuyển thẳng, chắc chắn đó phải là người quen của những vị cao tầng của học viện này.

"Vốn tưởng rằng tiêu chí của võ viện thật sự là không phân biệt sang hèn, địa vịa, bây giờ xem ra..."

Một người buồn bã, không muốn tiếp tục lên tiếng.

Trần Thiên Tiếu thấy cảnh này liền vội vàng giải thích: "Ta còn chưa nói xong, các ngươi vội cái gì?". Nhìn mọi người xung quanh, hắn tiếp tục giải thích.

"Đúng là võ viện có phương thức tuyển thẳng.

Tuy nhiên không giống như các ngươi nghĩ, con em của Ngũ gia hoàn toàn không có đặc quyền này.

Hơn nữa tất cả các thành viên được tuyển thẳng đều đã có danh sách định trước.

Chỉ có đều là chính bản thân người được chọn cũng không biết mình đã được tuyển thẳng"

Trần Thiên Tiếu ngừng lại một chút, sau đó nói.

"Còn về phương thức thứ hai, hẳn các ngươi cũng đoán được, chắc là thi gì đó, chuyện này ta cũng không có thông tin"

Những người khác nghe xong lời này, gương mặt trở nên bất ngờ đồng thời kinh nghi.

"Ngay cả con em ngũ gia cũng không có đặc quyền tuyển thẳng? Vậy ai có đặc quyền này?"

"Ta nghĩ chắc chắn không phải là hoàng thất"

"Không sai, ta tán đồng ý kiến không phải hoàng thất, dù sao Ngũ gia năng lực không thua kém hoàng thất, hơn nữa đương thời đệ nhất nhân còn ở Ngũ gia"

"Vậy các ngươi có đoán được danh sách tuyển trực tiếp là người có bối cảnh như thế nào không?"

"..."

Lời bàn tán ồn áo trong đám đông sôi nổi xảy ra.

Tuy nhiên, cuối cùng tất cả đều cho rằng không phải Nhị quốc hoàng thất cũng không phải bang phái lớn mạnh.

Dù sao Ngũ gia lại không yếu, phú khả địch quốc không nói, thậm chí vị kia võ đạo đệ nhất thế gian còn ở Ngũ gia.

Hơn nữa theo lời Trần Thiên Tiếu, danh sách đã được định sẵn, nhưng người được chỉ định lại hoàn toàn không biết bản thân được chọn.

Cộng thêm với tiêu chí khi xây dựng võ viện là không bàn xuất thân, không phân tư cách sang hèn đều có thể đến báo danh.

Như vậy xem ra những người được tuyển thẳng khả năng cao sẽ có xuất phát điểm từ nhiều tầng lớp khác nhau, có nhiều người giàu, còn có cả rất nhiều người có gia cảnh nghèo đói.

Chương 50: Rời đi