Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 60: Phong linh, sáo trúc, rung chuyển thời không
Võ viện, Thanh Âm Các.
Thanh Âm Các rộng lớn, chứa đầy nhạc cụ dùng cho luyện tập, đây là nơi võ sinh được dạy về kiến thức sử dụng âm thanh để công kích.
Thanh Âm Các hiện tại vẫn chưa mở cửa khai giảng, lý do đơn giản là vì, thông thường muốn sử dụng âm thanh vào chiến đấu thì tinh thần lực ít nhất phải ở cấp hai mươi mốt tương đương Chân Cương cảnh mới được.
Các võ sinh, chấp sự đoàn hiện tại chỉ vừa nhập môn, rất hiếm người đi tìm hiểu về âm thanh, nhạc cụ.
"Được rồi, đừng tiếp tục khóc, ta cũng không phải là đi không về"
Đoàn Trí nhìn năm con mèo đang khóc lóc dàn dụa phía trước, gương mặt có chút bất đắc dĩ.
"Hức.....hức...sư...sư phụ ngài đừng đi đánh nhau với tồn tại đó có được không.
Chúng ta ở bên nhau vui vẻ không tốt sao..hức....hức"
Đỗ Nguyệt vừa khóc vừa nói.
Bốn người còn lại cũng gật đầu phụ họa.
Nhóm đệ tử của Đoàn Trí đã nghĩ, sư phụ bọn hắn từ trước đến nay, mỗi lần rời đi chỉ là vài tháng.
Lần này sư phụ rời đi, theo năm người, sư phụ chắc chắn là ra đến tinh không vũ trụ để đại chiến với chủ nhân của đôi mắt quan sát thế gian.
Hai hổ đại chiến, một con b·ị t·hương.
Nhóm đệ tử tin tưởng, sư phụ mình nếu dám đi, tự nhiên sẽ nắm chắc phần thắng.
Tuy nhiên nếu đối phương không đầu hàng từ sớm khiến sư phụ đi quá lâu, vậy làm sao bây giờ?
Đoàn Trí gõ nhẹ vào trán Đỗ Nguyệt, khiến người sau ôm đầu, khóc càng lớn hơn.
"Oa.......oa....sư phụ....người không....hức....không thương ta"
"Hừ, ta không nói là đi đánh nhau, các ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Đoàn Trí buồn bực trả lời.
Đám nhóc này, vì sao luôn nghĩ đại năng gặp nhau là phải đánh nhau đây?
Hắn lần này ra biển là vì muốn xác nhận một chuyện, Thái Bình hải vực cũng không rộng lớn như trong tưởng tượng của nhiều người.
Về phần tồn tại có thể nhìn xuống thế gian này, Đoàn Trí cũng đã lờ mờ đoán được phần nào đó là thứ gì
Chuyến này đi chính là muốn mở mang tầm mắt, truy tìm dấu vết của võ đạo.
Còn về việc khám phá tân lục địa ngoài Thái Bình hải vực, Đoàn Trí biết đó là bất khả thi.
Lý do là....
"Hức....sư phụ...ngài bao lâu mới trở về à?"
Một giọng nói thút thí cắt ngang mạch suy nghĩ, Phan Ngọc Lâm sướt mướt không buông, mắt to đã trở nên đỏ hoe.
"Không biết, nhưng rất nhanh". Đoàn Trí lắc đầu, đáp.
"Oa, oa...oa.....sư phụ ngài đừng đánh nhau với loại kia à, đại chiến tầm cỡ như vậy, chắc chắn sẽ rất lâu"
Nguyễn Thanh Phong chen vào.
"Đã bảo là đừng tiếp tục khóc, ta đi rất nhanh sẽ trở về, nói không chừng là một vài tháng"
Đoàn Trí trả lời, có chút không chắc chắn.
Hắn có mục tiêu, cũng xác định được thời gian hoàn thành mục tiêu.
Nhưng vận mệnh sẽ luôn tồn tại biến số, chưa đến phút cuối thì chưa biết được.
"Sư phụ, ngài nói thật?"
Cả năm người lập tức dừng khóc, gương mặt cũng trở nên hớn hở, ánh mắt mong đợi.
Ánh mắt của năm người đem đến cảm giác, chỉ cần người trước mặt của bọn hắn nói không, bọn hắn liền sẽ khóc tiếp.
"Là thật, có thể là lâu hơn một chút mà thôi, nhanh nhất thì là vài tháng"
Đoàn Trí qua loa, hắn cũng không nói dối, cao lắm là mấy năm, thời gian mấy năm đối với võ giả mà nói thật sự là trôi qua rất nhanh.
"Trong thời gian ta không có ở đây, các ngươi nhất định phải chăm chỉ tu luyên.
Hơn nữa, cần phải nghe lời trưởng bối, đừng ỷ mình có một chút thực lực liền muốn làm càn.
Đạt giả vi sư là không sai, nhưng lịch duyệt cũng được xem là một loại thực lực.
So với những người khác trong võ viên, các ngươi lịch duyệt còn rất non trẻ"
Đoàn Trí nghiêm túc dặn dò năm người Đặng Phi Long.
"Chúng ta hiểu rồi, sư phụ.
Chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, không gây chuyện thị phi, lão nhân gia ngài có thể yên tâm"
Đặng Phi Long cùng những người khác ngừng khóc, ánh mắt kiên định.
Năm người quyết tâm, nhất định phải cố gắng tu luyện thành tài, khi đó mới có thể theo chân sư phụ du hành thế gian.
"Được rồi, nghe được lời này của các ngươi, ta rất yên tâm."
Nói xong, Đoàn Trí nhìn vào mắt từng người, mỉm cười, gật đầu, sau đó biến mất tại chỗ.
"Sư phụ....sư...phụ"
"Oa....oa.......oaaaaaa"
Tiếng khóc thất thanh vang khắp Thanh Âm Các.
Trên thiên không của Võ viện.
Từ lần trước, kể từ khi nhóm ba người Nguyễn Ngọc Chúc cùng hai phó viện trưởng đột phá, trên thiên không xa xôi này vẫn luôn tồn tại hàng trăm chiếc chuông gió được dệt từ Khung Cửi Vận Mệnh.
Đoàn Trí từ Thanh Âm Các biến mất, một lần nữa xuất hiện đã có mặt ở Võ viện thiên không.
"Hưummm.........Hưummmmmmmmmmmm
Leng....leng....keng....lenggggg"
Tiếng sáo trúc ngân dài, âm thanh tản ra như cơn gió triều cuộn đánh vào phong linh.
"Là tiếng chuông gió, âm thanh lại xuất hiện lần nữa"
"Không chỉ tiếng chuông gió, ngươi không nghe được tiếng sáo hòa chung sao?"
"Thanh Âm Các vẫn chưa mở cửa nha, hơn nữa trong Võ viện hoàn toàn không có chuông gió à"
"Chẳng lẽ là từ Nguyên Sơ sơn mạch truyền đến?"
"..."
Trong Võ viện, nghe được âm thanh thư sướng tác động vào thần hồn, tất cả mọi người ra khỏi phòng, muốn tìm xem nguồn gốc phát ra tiếng nhạc.
Đạo Sư Viện.
"Bắt nguồn từ thiên không xa xôi trên kia, là tiên sinh"
"Không sai, đây là tiếng sáo chúng ta đã được nghe trong suốt hơn năm năm, là tiên sinh không thể nghi ngờ"
"..."
Lạc Hồng Minh cùng những người khác lên tiếng thảo luận.
"Mau nhìn trên trời, thật nhiều chuông gió à"
Một võ sinh chỉ lên tay lên trời, nói lớn.
Những người còn lại lập tức đưa tầm mắt hướng về thiên không.
"Chẳng lẽ đây chính là bảo vật mà cao tầng của Võ viện tìm được trong Nguyên Sơ sơn mạch?
Nếu không thì nơi này làm sao có thể tồn tại thứ kỳ diệu như vậy được?"
Giang Thừa Phong cũng tò mò ngước lên tìm kiếm.
Chỉ thấy, trên bầu trời đang chìm trong màn sương đêm kia, hàng trăm chiếc chuông gió treo lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không có giá đỡ.
Chuông gió giống như từng ngôi sao đang dần tỏa ra thần quang, trông giống như sao trời được nhìn thấy ở cự ly gần.
"Leng......hưummmm....hưumm..keng.."
Phong linh, sáo trúc hợp tấu, âm thanh không ngừng lan rộng.
Chỉ qua một hồi, lấy võ viện làm trung tâm, tiếng nhạc song tấu tràn ra toàn bộ Lãng sơn nguyên cho đến Nhị quốc.
Lãng sơn nguyên Phù Phong thành, Thiên Hải thành, Vân Phong thành,...
Nhị quốc Cự Ngư thành, Linh Ngư thành, Thiên Bình quận,....
Tất cả người dân, võ giả ôm lòng muốn gia nhập học viện đồng loạt nhìn về phương Nam xa xôi của Lãng sơn nguyên.
Những người bị âm thanh từ phong linh, sáo trúc đánh thức hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi hay buồn ngủ.
Hào quang từ bầu trời như ánh lửa vàng dịu nhẹ soi sáng bóng đêm, tiếng nhạc phát ra như tinh thần thanh tĩnh.
Lúc này, hàng ngàn dải lụa linh khí từ Khung Cửi Vận Mệnh xuất phát bay đi khắp bốn phương.
Một đêm này, toàn bộ Nhị quốc giống như nhìn thấy hàng loạt ngôi sao băng tỏa ra từ Võ viện, những nơi đi qua đem theo một lượng linh khí khổng lồ.
Những ngôi sao băng như dải lụa sáng kia xông thẳng vào Nguyên Sơ sơn mạch, và rồi điều kỳ diệu xảy ra.
Nhờ vào ánh sáng từ những dải lụa linh khí, cùng những chiếc chuông gió treo lơ lửng trên không trung kia, mọi người có thể nhìn thấy được, màn sương tưởng chừng như không bao giờ tan biến ở phía Nam của lục địa, lần đầu tiên biến mất.
Đường đi vào sâu bên trong Nguyên Sơ sơn mạch xuất hiện trước mắt thế nhân.
"Là Võ viện, Võ viện đại năng xé tan bình chướng vào Nguyên Sơ sơn mạch"
"Không sai là âm thanh cùng nguồn cơn xuất phát từ Võ viện, nhất định là có đại năng giả xuất thủ"
"Nguyên Sơ sơn mạch rộng mở, con đường phát tài của chúng ta đến"
"Đúng vậy, chỉ cần một gốc nhỏ của Tĩnh Lặng lâm đều có thể cung cấp tài nguyên mấy ngàn năm cho Nhị quốc.
Bây giờ một vùng rộng lớn được khai mở, như vậy sẽ giàu có đến mất độ nào"
"Các ngươi không để ý thấy, Võ viện cao tầng thật sự quá mạnh sao?
Những ngôi sao lơ lửng trên bầu trời vừa rồi là thủ đoạn gì?"
"Ta nhất định sẽ vào được võ viện"
"..."
Lời bàn tán nổ ra khắp nơi.
Đêm nay, toàn bộ Nhị quốc cùng Lãng sơn nguyên đã chú định là một đêm không ngủ.
Nhiều thế lực giang hồ, Nhị quốc đại tộc, Thiên Nam, Nguyên Việt hoàng thất chỉnh đốn binh mã trong đêm, một khi mặt trời ló dạng tất cả sẽ xuất phát đến Nguyên Sơ sơn mạch.
Trong Võ viện.
Những võ sinh được tuyển thẳng cùng đoàn chấp sự nhìn lên không trung một màn kia, trong lòng tràn ngập tự hào, hướng tới.
"Các ngươi đoán là vị đại năng nào xuất thủ?"
"Ta không nghĩ Chân Cương cảnh có thể làm được chuyện như vậy"
"Không sai, khả năng cao là ba vị viện trưởng cùng phó viện trưởng đồng loạt ra tay, khai mở Nguyên Sơ sơn mạch"
"Từ ngày mai chúng ta nhất định phải chăm chỉ tu luyện, một ngày nào đó mới có thể đạt đến trình độ như hôm nay"
Mọi người tràn ngập tinh thần, đấu chí, đồng thời có vô cùng hy vọng đối với tương lai.
Giang Thừa Phong đứng ở một bên, nghe được những lời này, trong lòng có chút im lặng.
"Tu luyện công pháp riêng lẻ cho từng cảnh giới, cao lắm là lên được Thông Huyền mà thôi.
Nhưng cho dù là Thông Huyền cảnh, thậm chí là thánh cảnh cũng không thể làm được đến mức độ như vừa rồi.
Dị tượng vừa xảy ra, có lẽ là nhờ vào mấy món phong linh thần khí nhặt được trong Nguyên Sơ sơn mạch"
Theo Giang Thừa Phong, tương lai của võ giả trong võ viện là không quá cao, tối đa chỉ có thể đến Thông Huyền cảnh đã xem như may mắn.
Những điều vừa xảy ra trên thiên không, đừng nói là Võ viện, cho dù là Thánh địa, thậm chí là siêu cường đạo thống đều không nhất định có thể làm ra được.
Do đó dị tượng này chỉ có thể quy chụp cho công lao của những chiếc chuông thần vật kia.
"Nhất định phải nhanh chóng tu luyện, trở thành cao tầng trong Võ viện.
Nói không chừng, ta có thể giúp đỡ tìm ra công dụng của thần vật.
Nếu trong đó có truyền thừa, chưa chắc không thể giúp Võ viện một bước lên mây"
Giang Thừa Phong tính toán trong lòng.
Hắn không phải là loại tham lam thần vật, tham lam đồ của người khác, nếu có thể giúp đỡ Võ viện phát triển, thì tự nhiên sẽ giúp.
Dù sao Giang Thừa Phong vẫn cảm thấy nể phục cách làm của những người đứng đầu nơi này.
Vô tư truyền đạo không nói, ngay cả linh khí cũng có thể chia sẻ để mọi người cùng nhau tu luyện, đây tuyệt đối là một tinh thần đáng khâm phục.
Ai lại ngại nhà mình có nhiều linh khí?
Võ viện chia sẻ linh khí đi khắp nơi, cùng hưởng truyền thừa, nói rõ tôn chỉ không phân biệt xuất thân, muốn xây dựng một võ đạo giới cường thịnh chắc chắn là sự thật.
Chấp sự đoàn.
Giang Thừa Vân nhìn lên bầu trời, trông thấy tinh không xoay chuyển, quần tinh nhấp nháy một màn kia trong lòng thán phục.
Hắn biết, vị đại năng kia xuất thủ.
Võ viện thiên không, âm thanh hợp tấu của phong linh, sáo trúc đi đến hồi kết.
Trong lúc thế gian vẫn đang thảo luận ồn ào, võ sinh lòng mang hâm mộ, hy vọng vào tương lai.
Không một ai để ý đến, một đạo thân ảnh nhỏ bé đang bước bộ trên bầu trời đầy sao kia, khi ánh sáng từ những chiếc chuông gió vụt tắt, cũng là lúc thân ảnh kia hoàn toàn biến mất vào màn đêm.