Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 75: Chuông ngân, điềm lành đến

Chương 75: Chuông ngân, điềm lành đến


Thiên Nam quốc.

Sự kiện thế gian rung chuyển khiến cư dân khu vực duyên hải trở nên cực kỳ lo lắng.

Động đất, địa chấn, nếu chỉ xảy ra ở đất liền thì thiệt hại đem đến là lớn.

Nhưng nếu ngay cả dưới biển cũng xảy ra đ·ộng đ·ất thì tương đương với việc sẽ sớm có s·óng t·hần tràn vào, khi đó thiệt hại đem đến lại càng lớn hơn.

Mặc dù lần này chấn động xảy ra, vẫn chưa đem đến thiệt hại gì, nhưng đối với người dân Thiên Nam đây chỉ là một kiếp đầu tiên mà thôi.

Trong lúc lòng người hồi hộp nhìn về Thái Bình hải vực xa xôi, thì một sự kiện xảy ra, nhanh chóng trấn an tất cả.

"Leng....leng....keng...keng"

Tiếng chuông gió lần nữa truyền đến thế gian.

Mọi ánh mắt đổ dồn về Lãng sơn nguyên, nơi được xem là định hải thần châm của Nhị quốc.

"Là Võ viện, Võ viện đại năng xuất thủ trấn trụ rung chuyển"

"Không sai, chuông ngân, điềm lành hiện, đây là dấu hiệu sắp có chuyện gì đó"

"Lần trước phong linh ngân lên vẫn là hơn hai năm trước đi?"

"Không biết làn này sẽ là chuyện gì?"

"..."

Tất cả khi nghe được chuông reo đã không còn thể hiện sự lo lắng, giọng điệu bàn tán đem theo âm vực chờ mong

Lần đầu tiếng khi chuông gió ngân lên là từ hai năm trước.

Khi đó, linh khí sống lại, sương mù xua tan, mở ra một thời đại mới.

Bây giờ chỉ mới hai năm trôi qua, tiếng chuông lại lần nữa ngân dài.

Lần chuông reo này, tuy đã không còn nghe được tiếng sáo trúc hòa âm vào nữa, nhưng tiếng chuông vẫn vậy, vẫn đem đến cảm giác thanh dịu, tâm thần thanh thản.

Trong Võ viện.

Các đạo sư khi nghe được tiếng phong linh truyền đến từ thiên không cũng nhao nhao tiến ra xem thử.

"Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là tiên sinh trở về?"

Châu Thần Chi đứng trên không trung, nhìn xung quanh những chiếc chuông gió đang lay động.

Hình ảnh nhẹ nhàng, tựa như, những chiếc chuông này chỉ là phàm vật, một cơn gió nhẹ đã có thể khiến mọi thứ thứ ở đây rung lên.

Tuy nhiên, chỉ có những người trong cuộc mới hiểu được, sự thần diệu của các kỳ vật đang treo lơ lửng trên không này.

"Vụt..."

"Vụt..."

"Vụt..."

"..."

Ngay sau Châu Thần Chi, toàn bộ cao tầng khác của Võ viện cũng nhanh chóng lộ diện thân ảnh.

Hai năm qua đi, tất cả các đạo sư đều đã thành công đặt chân Tâm Sinh Lộ, qua đó, rút được dải lụa chứa đựng Huyền Môn đạo để trở thành những "thợ dệt".

Huyền Dẫn Pháp, Vấn Thể Kinh là Kinh là Pháp không phải là đạo, đạo từ Huyền Môn sẽ là thứ do bản thân tự sinh ra.

Chính vì vậy, người tu luyện Huyền Môn không cần phải cải đạo, nếu có tu vi cao thâm có thể dễ dàng tiếp cận hơn, tốn ít thời gian để làm quen.

Sau này, Huyền Môn cảnh giới sẽ sớm vượt qua võ đạo cảnh giới, đến lúc đó thì Huyền giả không cần phải chuyên tu võ đạo làm gì nữa.

Đó cũng là lý do vì sao, Đoàn Trí từng có ý định truyền đạo pháp cho Vô cùng Không.

Lấy trình độ của hai bọn hắn, chỉ cần một chớp mắt nhất định có thể đồng loạt khai mở toàn bộ Huyền Môn, thậm chí là đạt đến cấp độ cao hơn, nhưng đây cũng là con dao hai lưỡi, cho nên Đoàn Trí đành phải xóa bỏ ý niệm này.

"Phong linh reo, là sự phụ trở về sao?"

Nguyễn Thanh Phong mặt mày hớn hở, đôi mắt mở to nhìn xung quanh.

Không ít lần, Nguyễn Thanh Phong muốn nghịch phá mấy chiếc chuông đang trôi hững hờ này, mỗi lần thực lực đột phá, hắn đều chạy đến đây, ý đồ rung chuông.

Không chỉ riêng Nguyễn Thanh Phong, những người còn lại cũng mang ý đồ tương tự.

Với các đạo sư, bọn họ có phần tự biết mình, cho nên chỉ muốn thử xem trình độ của mình đến đâu, liệu có đủ làm cho chuông nhúc nhích hay không.

Còn với năm người đồ đệ của Đoàn Trí, bọn hắn đơn thuần là muốn quậy phá, muốn trở nên giống như sư phụ của mình.

Nhưng sau cùng, vẫn chưa có ai thành công.

Đừng nói là làm chuông kêu, ngay cả việc làm cho chuông nhúc nhích một chút, đều là một vấn đề nan giải.

Những chiếc phong linh trong có vẻ bình thường này, giống như đại đạo thần sơn, cho dù có mạnh đến đâu, có thử cách gì cũng không thể lay chuyển.

"Lần này chuông ngân là vì chuyện gì? Chẳng lẽ là báo hiệu chuyện gì quan trọng?"

Đặng Phi Long thắc mắc.

"Không đoán trước được.

Dù sao sự kiện hai năm trước cũng không khiến chuông gió ngân lên."

Hoàng Minh lắc đầu, vẻ mặt không chắc chắn.

Hơn hai năm trước, một lượng linh khí khổng lồ từ mười hai ngôi sao luôn soi chiếu trên bầu trời Nhị quốc, đã tràn xuống thế gian, khiến rất nhiều linh dược, linh khoáng nhanh chóng xuất hiện.

Nhưng sau đó mấy ngày, ánh sáng từ mười hai ngôi sao kia cũng dần trở nên ảm đảm, liên tục trong một năm.

Mãi cho đến một năm sau, thì ánh sáng mới có dấu hiệu ổn định lại, không còn tiếp tục suy giảm.

Nhiều người cho rằng, đây là dấu hiệu cho thấy thiên địa sắp xảy ra biến cố.

Tuy nhiên, chỉ có cao tầng trong Võ viện là biết được một vài điều bí mật ở trong này.

"Chẳng lẽ là tiên sinh đã chiến thắng trở về?"

Nguyễn Ngọc Chúc trầm giọng, đưa ra nghi vấn.

Thời gian xuất hiện sao trời dị tượng vừa trùng khớp với thời gian mà tiên sinh rời đi.

Lúc đó, mọi người đều đã cho rằng, tiên sinh cùng chủ nhân của đôi mắt nhìn xuống thế gian kia, đã xảy ra đại chiến, khiến sao trời dập tắt.

Cuộc chiến đó, hẳn là kéo dài một năm với phần thắng khả năng cao là nghiêng về chủ nhân của Huyền Môn chi đạo.

Bởi vì, nếu tiên sinh thất bại, thì Huyền lực đặc trưng của ngài ấy tồn tại trong mấy chiếc chuông này, phải yếu dần đi mới đúng, chứ không thể liên tục mạnh lên theo cấp số nhân trong thời gian dài được.

Hơn nữa, nguồn Huyền Lực đặc trưng của tiên sinh là từ thiên ngoại tinh không trên kia truyền xuống, như vậy nói rõ, ngài ấy cũng không quá chú tâm vào trận chiến này.

"Hơn phân nửa là tiên sinh sắp trở về, cũng chỉ có ngài ấy mới có thể làm phong linh rung động."

Huyết Vô Tâm gật đầu tán thành, trong lòng cảm khái sự cường đại của vị tiên sinh thần bí kia.

Không chỉ là Huyết Vô Tâm, những người còn lại cũng cảm thấy điều tương tự.

Vừa có thể giao thủ với tồn tại nhìn xuống thế gian đến mức sao trời dập tắt, vừa có thể không ngừng truyền Huyền lực của mình xuống đây, đến cùng phải ở cấp độ gì, mới làm được làm được?

Nếu Đoàn Trí ở đây, đọc được suy nghĩ của những người này, chỉ sợ là phải khen bọn hắn trí tượng quá phong phú.

Mười hai ngôi sao có dấu hiệu dập đúng là bởi vì Đoàn Trí, nhưng mà nguyên nhân là vì hắn đã dẫn Vô rời đi rất xa, mà rời đi xa tự nhiên ánh sáng phải phai dần.

Nếu không phải nhờ Khung Cửi dệt ra kết quả là con rùa cùng con rồng chín đầu kia không đem đến nguy hiểm cho bản thân, thì Đoàn Trí cũng không dám đi gặp loại tồn tại hoàn mỹ vô khuyết này.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, càng tìm hiểu thì Khung Cửi Vận Mệnh càng thể hiện bản thân nó là một hack cực kỳ vô đối, cho nên Đoàn Trí vẫn rất tự tin vào hack này.

"Sư phụ bao lâu nữa mới trở về à? Mỗi lần sư phụ trở về, không phải đều thổi sáo cho chúng ta nghe sao?"

Đỗ Nguyệt gương mặt lo lắng, giọng nói mang theo sự buồn bực, tuy nhiên, sau đó nét mặt của nàng thay đổi.

".......Hưum.....hưuummmmm.......Hưum.....hưuummmmm....."

Giống như cầu được, ước thấy, một tiếng sáo mang theo Huyền lực truyền xuống.

Nương theo tiếng sáo xuất hiện, toàn bộ phong linh đang lơ lửng đồng loạt tỏa ra ánh sáng chiếu rọi thế gian.

"Tiếng sáo này.....đây là tiếng sáo của tiên sinh"

"Là sư phụ, khí tức của sư phụ truyền xuống, ngài ấy trở về"

"..."

Khoảnh khắc nghe được tiếng sáo quen thuộc, cùng khí tức Huyền lực đặc trưng, trong lòng cao tầng của Võ viện lập tức buông lỏng.

Định hải thần châm chân chính của Võ viện trở về!

...

"Tiếng sáo trúc này là vị vũ trụ chí cường kia trở về."

Giang Thừa Vân vừa nghe được tiếng sáo thanh dịu, liền thấp giọng lẩm bẩm.

"Ca, ngươi nói là vị kia, chính là sư phụ của năm vị tiểu sư sao?"

Giang Thừa Phong đứng ở một bên, không còn ăn thịt xiên mà mở to mắt nhìn lên đại ca của mình, tiếp đến đưa mắt hướng về thiên không trên đầu.

Hắn chỉ biết đến sự tồn tại của Tuyên Cổ Cấm Ngôn qua lời kể của đại ca, tiếng chuông, tiếng sáo hẳn là do ngài ấy tạo ra.

Nhìn vạn tượng quang mang trên bầu trời, cảnh tượng hùng vĩ này không cần nói cũng biết là bắt nguồn từ võ viện.

"Đừng nói nữa, nhanh chóng ngồi xuống tu luyện"

Giang Thừa Vân không nói nhiều lời, nhắc nhở đệ đệ của mình, kế đến nhắm mắt dưỡng thần.

Giang Thừa Phong cùng với rất nhiều võ giả khác tự nhiên cũng đã phát hiện ra điều thần kỳ, đồng loạt tĩnh tọa, vận công.

Lần dị tượng này, quang mang tỏa ra còn sáng hơn so với hai năm trước.

Âm thanh sáo trúc kết hợp phong linh, giống như mang theo một loại lực lượng kỳ diệu, giúp khai sáng thần trí.

Nhưng điều này xảy ra không chỉ với Nhị quốc, hay với nhân tộc.

..........

Thần Thụ Lâm hay không biết chi địa.

Hươu Tím đang lo lắng, bất an trong lòng thì nghe được tiếng chuông gió truyền khắp lục địa.

"Lần này là gì? Âm thanh này lại có thể khiến vạn vật bình tĩnh, xua tan bất an?"

Hươu Tím nét mặt có chút hoang mang, không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.

"Húuuuuuuu.........Húuuuuuuu......". Liên tục những tiếng sói tru xuất hiện

Từ đằng xa, một con bạch lang, lông trắng như tuyết đang đạp không tiến đến với tốc độ nhanh nhất của mình.

"Đại nhân, là vị kia, ta cảm nhận được khí tức của vị kia trong âm thanh truyền đến."

Bạch Lang hưng phấn, vui vẻ tru liên hồi.

Theo như Thanh Long thú vương từng nói, nhân tộc đại năng kia có thể giúp bọn hắn thoát ra khỏi nanh vuốt của đám quỷ dị.

Bây giờ, ba vị thú vương đã trọng thương sắp vẫn lạc, nơi này đã xem như triệt để rơi vào t·hảm h·ọa, vấn đề diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn.

Nếu nhân tộc đại năng có thể cứu ba vị thú vương thì tốt, còn nếu không thì ít nhất bọn hắn cũng có thể rời đi, tránh v·a c·hạm với quỷ dị, từ từ nghĩ cách cầu sinh.

"Thật sự là...."

"Hưuummmmmmmm.........Hưummmm.."

Đang lúc Hươu Tím muốn tiếp tục xác nhận thì một âm thanh khác từ thiên không truyền đến...

Một nơi bí mật ở không biết chi địa,

Tam đại thú vương v·ết t·hương trên cơ thể chồng chất, nhiều ngọn lửa xanh lục như địa ngục chi hỏa không ngừng thiêu đốt, máu từ cơ thể liên tục chảy dài, sinh cơ đang nhanh chóng trôi qua, trông có vẻ không còn sống được bao lâu.

"Leng....Hưummmm..Hưummmm..leng...keng....."

Một vầng quang mang rực sáng chiếu rọi thiên địa, đi kèm với hai loại âm thanh kỳ lạ xuất hiện.

Lực lượng mà dị tượng mang đến giống như có phước lành, tiến thẳng vào cơ thể của ba vị thú vương, từ từ lan tỏa...

Một lúc sau, ba đôi mắt nhắm nghiền dần lấy lại ánh sáng.

Chương 75: Chuông ngân, điềm lành đến