Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 77: Sự tích Huyền Chủ
Vạn An thành,
"Võ viện đưa tin, chúng ta cần trở về, xem ra là có chuyện quan trọng cần thông báo."
Giang Thừa Vân nhìn ngọc phù trong tay, gương mặt có chút vui vẻ, nói với đệ đệ mình.
Trải qua sự kiện lần này, Giang Thừa Vân cùng Giang Thừa Phong nhờ vào thiên phú của bản thân cho nên được xem như là một trong những người thu hoạch được nhiều nhất.
Giang Thừa Vân thành công đột phá đến Chân Cương cảnh bảy tầng, trong khi Giang Thừa Phong bước vào tinh thần lực cấp độ hai mươi hai, trở thành tầng lớp hồn giả đứng đầu Nhị quốc.
"Vậy chúng ta không cần phải dò xét linh khí tản ra trong Vạn An thành nữa sao?"
Giang Thừa Phong gương mặt sáng láng, đang chìm đắm trong niềm vui, hỏi một câu cho đủ thủ tục.
Hắn biết, động tĩnh lần này của Võ viện lớn như vậy, chỉ có thể là do vị Tuyên Cổ Cấm Ngôn kia tạo nên.
Bây giờ vị đại năng kia trở về, lấy trình độ của ngài ấy, chỉ cần một ánh mắt hoàn toàn có thể nhìn thấy đầy đủ Nguyên Sơ sơn mạch, cần gì phải nhờ mấy con gà mờ Chân Cương đi dò đường?
"Không cần nữa, chúng ta chờ các vị chấp sự khác có mặt đầy đủ sẽ lên đường trở về"
Vừa nói, Giang Thừa Vân vừa hướng về một quán trọ sang trọng, đi đến.
Đi giữa chừng, cả hai đụng độ một thanh niên tuấn mỹ, môi vẫn treo tiếu ý, ánh mắt có phần đắc chí.
"Hồng Anh huynh xem ra là có thu hoạch không nhỏ"
Giang Thừa Vân lên tiếng bắt chuyện, mở đầu chúc mừng.
"Ha ha, ta xem khí tức của Thừa Vân huynh cũng tăng lên không ít à.
Lần này đúng là mọi người cùng vui nha. Hy vọng chúng ta có thể sớm ngày bước đến Tâm Sinh."
Lạc Hồng Anh nhã nhặn trả lời.
Lần cơ duyên này, hắn đã thành công đột phá Chân Cương tầng tám, võ đạo chi lộ trong tiềm thức cũng tăng lên rất nhiều.
Nghĩ đến lời ca ca Lạc Hồng Minh nói trước đây, về cơ duyên ở Tâm Sinh Lộ, Lạc Hồng Anh có chút mong chờ.
Tâm Sinh Lộ có cơ duyên đã không phải là chuyện bí mật gì.
Dù sao cứ mỗi lần có đạo sư vượt qua Thị Cảnh để đi đến Tâm Sinh đều sẽ sinh ra Tinh Không dị tượng.
Đây đồng thời cũng là cơ duyên to lớn nhất trong Võ viện.
Nhưng không ai biết, cơ duyên có số lượng hạn chế hay không, vì vậy mà mọi người đều quyết tâm muốn sớm đặt chân vào Tâm Sinh, hòng chiếm trước tiên cơ.
"Vậy đa tạ cát ngôn của Hồng Anh huynh. Chúc Hồng Anh huynh sớm ngày đặt chân Tâm Sinh
À phải rồi, Hồng Anh huynh có đoán được lần này, Võ viện triệu kiến chúng ta là có việc gì cần bàn giao sao?"
Giang Thừa Vân trả lời đáp lễ, nói xong, gương mặt trở nên tò mò, hỏi.
Lạc Hồng Anh có quan hệ đặc biệt thân thiết với nhóm cao tầng đến từ Thiên Nam trong Võ viện, do đó, thông tin bí ẩn mà người này có cũng nhiều hơn người khác.
Giang Thừa Phong đứng ở một bên nghe hai vị huynh trưởng trò chuyện, liền" tập trung lắng nghe, hắn cũng rất muốn biết có thể tìm thêm thông tin gì về vị kia hay không.
"Chuyện này, ta cũng không rõ lắm, ca ca ta truyền tin chỉ nói là về có chuyện cần bàn giao."
Lạc Hồng Anh lắc đầu, xong, suy nghĩ một lúc vẫn nói tiếp.
"Ta nghĩ lần này, trong truyền thuyết người kia đã trở về, mấy vị đạo sư từng kể, cũng chỉ có vị kia mới có thể làm tinh không phong linh ngân lên."
Lạc Hồng Anh bổ xung, nói.
"Hồng Anh ca, ngươi nói vị kia chính là Huyền Chủ đại nhân?"
Giang Thừa Phong mở to mắt, ngây ngô cười vui vẻ.
Ở quãng trường trung tâm của Võ viện có một công trình kiến trúc cực kỳ to lớn, từng bị phủ lên mình một tấm vải che khổng lồ.
Sau này, khi Võ viện lần đầu tiên chiêu sinh hoàn tất, công trình đó mới được tiết lộ.
Một bức tượng.
Điều kỳ lạ là không một ai có thể nhìn rõ mặt của bức tượng to lớn kia được, gương mặt bí ẩn đó, giống như bị bao quanh bởi một lớp sương mù hư ảo, có phần giống với Vấn Lộ Sơn.
Rất nhiều Võ sinh từng lén dùng phi thuyền để quan sát, nhưng tất cả đều vô dụng.
Phi thuyền có làm cách nào cũng không thể kéo gần khoảng cách với màn sương trông như mỏng manh, nhẹ nhàng kia, khiến nhiều người chấn kinh, rõ ràng bọn hắn đã đi rất nhanh, nhưng giống như luôn dậm chân tại chỗ.
Đối với việc này, cao tầng trong Võ viện cũng không giải thích gì nhiều.
Mọi người chỉ biết, ba vị viện trưởng viện phó đã nói, bức tượng chính là chân dung của người đã truyền pháp cho Võ viện, võ học, công pháp trong Võ viện toàn bộ đều xuất phát từ thủ bút của vị này.
Tất cả đạo sư đều gọi đại năng truyền pháp là Huyền Chủ.
Đến nay, Nhị quốc đã lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về vị Huyền Chủ thần bí này, nhưng điểm chung là, ai cũng nhất trí cho rằng, Huyền Chủ chính đạo sư chi sư.
"Không sai, là vị kia, Huyền Chủ đại nhân hẳn là người thư sinh mà ta cùng Thừa Vân huynh được may mắn diện kiến nhiều năm trước"
Lạc Hồng Anh gật gù, trong đầu hồi tưởng lại về ngày, mà nhóm chấp sự gặp được vị chí cường giả kia.
"Vậy Van An thành thật sự là Võ Đạo Khởi Nguyên sao?
Bây giờ còn thời gian, không bằng, chúng ta đi xem một chút?"
Giang Thừa Phong hưng phấn, nhìn về Lạc Hồng Anh, mang theo mong mỏi.
Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp được người dẫn đường, hơn nữa còn là người biết nhiều thông tin nội bộ, tuyệt đối không thể phí phạm được.
"Chuyện này..."
Lạc Hồng Anh có chút khó xử.
"Hồng Anh huynh đừng trách, tiểu đệ còn nhỏ, ham chơi, mong Hồng Anh huynh đừng để bụng"
Giang Thừa Vân lườm tiểu đệ của mình một cái, sau đó mỉm cười, xua tay, tỏ ra áy náy.
Giang Thừa Phong bị đại ca của mình lườm, liền rụt cổ lại, không còn nhiều lời.
"Không phải là ta không muốn, ca ca ta đã thừa nhận, khu vực ngày xưa bọn hắn tu luyện chính là một nơi trong Vạn An thành.
Tuy nhiên nơi đó bây giờ đã bị Ngũ gia cùng Võ viện hạn chế xuất nhập, trừ khi có lệnh từ cao tầng trong Võ viện, nếu không, không ai được ra vào"
Lạc Hồng Anh trầm giọng giải thích.
"Ồ, vậy xem ra Vạn An thành đúng là nơi bắt nguồn của Võ viện"
Giang Thừa Vân nghiêm túc gật đầu.
"Ta nghe kể, khu vực hạn chế kia, là do một tay vị đại năng kia dựng lên, mặc dù là phàm vật nhưng mang ý nghĩa hoài niệm."
Lạc Hồng Anh kể lại điều được nghe từ người thân của mình.
"Vậy linh khí thay đổi trong Vạn An thành chẳng phải là đến từ nơi đó sao, như vậy thì Võ viện cần gì phải lệnh chúng ta đến kiểm tra nha?
Hơn nữa còn không cho phép người thực hiện nhiệm vụ xuất nhập khu vực hạn chế à"
Giang Thừa Phong có chút khó hiểu.
"Chuyện này ta cũng không rõ, thứ mà Võ viện tìm kiếm có lẽ là hồ nước thời gian bị Huyền Chủ giấu đi"
Liên quan đến sự tích của Huyền Chủ, nhóm hoàng bá của Lạc Hồng Anh đã kể cho hắn nghe rất nhiều.
Trong đó tự nhiên là có nhắc đến hồ nước thời gian khiến linh trí bị bào mòn kia.
Chỉ là sau khi Huyền Chủ rời đi, mọi người chỉ tìm thấy thung lũng tám ngọn đồi từng sinh sống, còn hồ nước kia lại không biết tung tích, con suối chảy dài quanh khu vực đó, lại giống như là bị bốc hơi, không còn xuất hiện.
"Lần này Huyền Chủ trở về, chúng ta không cần tiếp tục làm chuyện vô ích"
Lạc Hồng Anh nói lên quan điểm.
"Hồng Anh ca, ngươi biết Huyền Chủ những năm này đi đâu sao?
Chẳng lẽ ngài ấy mới từ chỗ sâu Nguyên Sơ sơn mạch trở về? Chúng ta có thể diện kiến ngài ấy sao?"
Giang Thừa Phong liên tục hỏi vặn, hắn rất tò mò, nơi mình đang sống là ở đâu, liệu có thể nhanh chóng trở về tìm sự phụ kiếp trước không.
Dù sao sư phụ ngày xưa đối với Kiếm Huyền Phong rất tốt, cho nên kiếp này, Giang Thừa Phong vẫn luôn muốn tìm về, báo đáp.
"Xuỵt...Chuyện này không thể nói bậy"
Giang Thừa Vân vội vàng bịt miệng tiểu đệ của mình.
Hắn cùng Hoàng Minh có quan hệ rất tốt, qua đó cũng biết được vài điều ly kỳ.
"Không sao, Huyền Chủ trở về, còn thiết hạ cơ duyên ban xuống, nói rõ đây chính là ca khúc khải hoàng của ngài ấy.
Chúng ta không cần phải lo lắng nhiều nữa, có thể kê cao gối mà ngủ"
Lạc Hồng Anh tiếu ý trên môi trở nên càng đậm.
"Trước đây Huyền Chủ đại nhân không phải là đi vào sâu Nguyên Sơ sơn mạch, mà đến thiên ngoại tinh không ngoài kia"
Vừa nói, Lạc Hồng Anh vừa đưa ngón tay chỉ chỉ lên trời.
"Ta đoán là thiên ngoại xảy ra đại chiến, bởi vì thời điểm Huyền Chủ rời đi, cũng trùng với thời điểm mười hai ngôi sao bắt đầu ảm đạm.
Võ viện không truyền ra là sợ lòng người hoang mang, hơn nữa khí tức của Huyền Chủ truyền xuống ngày một mạnh hơn, cho nên cao tầng cũng không quá lo lắng"
Lạc Hồng Anh bắt đầu đem chuyện từ thiên ngoại trong suy đoán của mình ra kể cho Giang Thừa Phong.
Hai người Giang Thừa Vân cùng Lạc Hồng Anh lại không biết, bọn hắn từng được "Vô" liếc nhìn, nhờ đó mà sở hữu những năng lực bất phàm, vì vậy mà có thể cảm nhận được sự đặc biệt từ tinh không vũ trụ trên bầu trời Nhị quốc.
Về phần đặc biệt ở chỗ nào thì hai người không thể cảm nhận được, do Khung Cửi Vận Mệnh đã tự động ngăn cản mọi sự dò xét xuống thế gian này.
Giang Thừa Phong nghe được Tuyên Cổ Cấm Ngôn xảy ra đại chiến, trong lòng hốt hoảng.
Hắn từng bị nhốt ở trong Tĩnh Lặng lâm là một phần nhỏ của Nguyên Sơ sơn mạch, nơi này thời không sao mà kỳ dị?
Không gian là thứ bao trùm vạn vật, mọi thứ đều có không gian của bản thân mình, cho dù là hư không thì cũng có chữ không đại diện cho không gian trong đó.
Thời gian thì không cần phải nói nhiều, dù có cường đại đến đâu thì thời gian vẫn luôn chảy trong tất cả mọi thứ, thời gian là thứ sẽ phán xét sinh mênh, ý thức của vạn vật.
Thời không trong Nguyên Sơ sơn mạch không tuân theo bất cứ quy chuẩn nào, thời gian đứng im thì ý thức của Kiếm Huyền Phong vẫn chảy.
Không gian đứng im nhưng lại giống như liên tục di chuyển, cực kỳ quỷ dị.
Vũ trụ tinh không ngoài kia có thể không nhìn quỷ dị thời không trong sơn mạch, luôn luôn đưa được ánh sáng của mình chiếu rọi thế gian.
Thậm chí nhiều ngôi sao còn trở thành bản đồ cho Tĩnh Lặng lâm, đủ để thấy những thứ lấp lánh trên bầu trời, không phải chỉ là bề ngoài đơn giản như vậy, chắc chắn đây là một cấm ngôn tồn tại khác.
Vị Huyền Chủ, Tuyên Cổ Cấm Ngôn kia lại có thể đánh cho mười hai ngôi sao tương đương cấm ngôn trở nên ảm đạm?