Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 83: Phù Thế Khúc, Con Thoi Dệt Vải

Chương 83: Phù Thế Khúc, Con Thoi Dệt Vải


Nguyên Sơ sơn mạch màn sương mù trắng xóa đã tan đi từ lâu.

Nhưng, Võ viện vẫn như vậy, vẫn phủ lên mình một lớp sương trắng nhẹ nhờ vào lượng linh khí có phần dày đặc, khiến nơi đây như luôn có hơi nước bốc lên, giống như thế ngoại đào nguyên.

Đoàn Trí đặt xuống chén mỳ đang ăn dở, tay cầm sáo trúc, ánh mắt đượm buồn.

Đây là cây sáo đã theo sư phụ từ những ngày còn là một thiền sinh nhỏ tuổi, chất liệu không có gì đặc biệt, bởi vì được bảo quản tốt cho nên vẫn âm thanh vẫn phong thanh, rõ ràng.

Sư phụ cuối cùng chỉ đưa sáo trúc, mà không vươn tay để đi với lớp vỏ bằng đá cuối cùng của Khung Cửi Vận Mệnh, thật khiến người ta có nhiều cảm nghĩ.

Đoàn Trí vẫn nhớ được, những lời sư phụ dạy lúc xưa.

Nhân sinh là một lần duyên số, nhân thế bấp bênh phiêu phù vô định.

Ngày trước, mỗi lần đến thăm, ngài ấy vẫn cười nói vui vẻ, nhưng nét mặt đã in rõ chiều tà, đôi mắt đã không còn thần thái ngày xưa, thay vào đó là ánh mắt của mặt trời đã dần khuất bóng.

Những lần qua đêm tại thiền viện, sư phụ thường cầm sáo trúc trên tay, thổi nhạc du dương, âm điệu sâu lắng, hơi hướng giống như đang kể chuyện buồn.

Khúc sáo ngân dài, không biết thổi bao lâu, Đoàn Trí vẫn nhớ được tên, cách thổi bản sáo đó.

Phù Thế Khúc!

Phù Thế mang ý nghĩa, cuộc đời vốn là phù du, bấp bênh trôi nổi, sớm nở chóng tàn.

Chốn Hồng Trần chỉ là cõi tạm, nhân sinh này cát bụi phù du, sao phải ganh đua với hận thù?

"Có lẽ, sư phụ có cái nhìn độc lập về cuộc sống, có tín niệm riêng của mình.

Hồng Trần cõi tạm với ngài ấy chỉ là một lần duyên số, hết duyên tự đi không vương vấn,

Cây sáo này hẳn là quà chìa tay của sư phụ, muốn tăng cho tên đồ đệ này"

Suy nghĩ một lúc lâu, Đoàn Trí nhìn sáo trúc trên tay, đưa lên miệng, bắt đầu thổi, nước mắt xuất hiện, lăn dài.

"Hưum.....Hưum..Hưum.............Hưum"

Âm thanh Phù Thế Khúc phát ra, nhỏ nhẹ, trầm lắng, không gây ồn ào, không tạo ra dị tượng như những lần trước, chỉ có người đứng đủ gần mới có thể nghe được.

Ràng buộc duyên số cuối cùng với quá khứ ngày xưa, cũng theo tiếng sáo phong thanh, tan vào sương khói.

"Lạch....cạch....."

Khung Cửi Vận Mệnh hấp thu năng lượng từ lớp vỏ đá mới tìm lại, tỏa ra quang mang như muốn thanh tẩy hồng trần duyên hoa.

Một con thoi tròn có hình dáng của một chiếc la bàn chỉ hướng vận mệnh quỹ tích, xảy ra biến hóa, liên tục xoay tròn.

Trong khoảnh khắc đó, thiên ngoại bên ngoài Niệm Huyền Thiên là Hư Cực Niệm, hình thành một con đường tạo nên từ ánh dương chiếu sáng, mang theo âm điệu từ Phù Thế Khúc, dẫn đến một nơi xa xôi nào đó.

Đoàn Trí vẫn đắm chìm trong món đồ chơi mang tên hoài niệm, cho nên vẫn chưa biết, Khung Cửi bên trong cơ thể mình vừa xảy ra dị tượng.

...

Nhóm năm tiểu sư Đặng Phi Long cùng đang ngồi trên phi thuyền cùng các đạo sư, hướng di chuyển là từ Đạo Sư viện, cấp tốc đến xem ba vị tiền bối ngưng tụ Tinh Không Cổ Ngữ, để học hỏi cho lần đột phá tiếp theo của mình.

Trên đường đi, mọi người trên thuyền nghe được tiếng sáo vi vu, đượm sầu, liền tò mò chạy ra xem thử.

"Là sư phụ, sao sư phụ lại ngồi ở đây? Hơn nữa vì cái gì mà tiếng sáo, nghe ra lại buồn như vậy?"

Nguyễn Thanh Phong nhìn xuống một ngọn núi cao chót vót, là nơi phát ra âm thanh kia, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng hơi mờ mịt, khó hiểu.

Hôm nay là ngày gia gia của hắn cùng hai vị phó viện trưởng đột phá Ngũ Huyền Môn, lẽ ra phải là chuyện đáng mừng mới phải.

Một năm nay, sư phụ đóng cửa không tiếp, bây giờ xuất hiện lại đem âm thanh có phần lạc nhịp với bầu không khí như vậy, thật khiến người ta phiền muộn.

"Chẳng lẽ sư phụ có chuyện gì buồn sao?

Ta nhớ được, lúc trước, khi trở về, tâm trạng ngài ấy vẫn rất tốt đi?"

Đỗ Nguyệt nhíu mày, giọng nói mang theo sự lo lắng.

"Chúng ta đi xuống thử xem"

Đặng Phi Long ra hiệu cho phi thuyền hướng về đỉnh núi.

Những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu, đồng tình với ý kiến trên.

"Người thanh niên trẻ tuổi kia lại là sư phụ của năm vị tiểu sư? Như vậy chẳng phải ngài ấy là..."

Một vị chấp sự trên thuyền kinh nghi, nhỏ giọng hỏi Giang Thừa Vân.

Lúc trước, có tin đồn, một nhóm chấp sự may mắn, được một người trẻ tuổi thần bí chỉ dẫn Nhập Môn Song Đồ.

Mà người thanh niên thần bí kia cũng được cho chính là Huyền Chủ trong truyền thuyết.

Bởi vì kiến thức võ đạo, lý luận giảng giải của ngài ấy vượt xa những đạo sư rất nhiều.

Hơn nữa, vị kia chưa từng xuất hiện trong Võ viện bất cứ một lần nào.

Điều này vừa hay lại trùng hợp với sự tích về Huyền Chủ, thần long thấy đầu, không thấy đuôi đã lưu truyền khắp thế gian.

"Hai tay chấp sau lưng, một bàn tay cầm sáo trúc, đây chẳng phải là hình ảnh Huyền Chủ được khắc họa trên bức tượng ở quảng trường trung tâm sao?"

Một chấp sự khác, lẩm bẩm, tiếng lẩm bẩm không lớn, nhưng đủ để nhiều người nghe được.

Rất nhiều người còn lại đã lập tức liên tưởng đến bức tượng khổng lồ chưa từng có ai thấy mặt kia.

"Ca, đây thật sự là Huyền Chủ đại nhân à?"

Giang Thừa Phong ánh mắt mong đợi, ngước lên nhìn đại ca của mình.

Hắn đã từng nghe qua đại ca cùng Hồng Anh chấp sự, may mắn được cao nhân chỉ dạy.

Cả hai người mặc dù không dám khẳng định bừa bãi, nhưng cũng đã nói, cao nhân kia, hơn phân nửa là Huyền Chủ.

Giang Thừa Vân nghe mọi người truy vấn, lựa chọn trầm mặc, không nói, hắn không thấy mặt của đối phương, cho nên không dám khẳng định.

Lạc Hồng Anh ngược lại là rất thẳng thắng, dám nói lên suy đoán của mình: "Không sai, vị kia chính là người từng giảng giải cho nhóm chấp sự chúng ta, nếu năm tiểu sư đã gọi vị kia sư phụ, thì ngài ấy chắc hẳn là Huyền Chủ không thể nghi ngờ".

Người ngồi dưới kia mặt dù không thấy rõ mặt.

Nhưng Lạc Hồng Anh có thể thông qua quần áo, y phục mà người kia đang mang mặc để suy đoán, hình ảnh này, không khác gì ba năm về trước.

Nghe được suy đoán của Lạc Hồng Anh, mọi người nhanh chóng dụi mắt, muốn nhìn thật kỹ gương mặt của Huyền Chủ.

Người được cho là Huyền Chủ, ăn mặc thanh y, giản dị, bình thường, tay cầm sáo trúc, thổi một khúc buồn, bên cạnh là một bát mỳ đang ăn dở.

Người thổi sáo, đưa lưng về hướng phi thuyền, không có dấu hiệu muốn quay đầu nhìn lại, giống như đã quên đi nhân sinh quá khứ.

Từ bàn tay không có bất cứ một nếp nhăn nào, cũng đủ đến phán đoán, người ở đằng xa kia còn rất trẻ.

Giang Thừa Phong nhìn một màn trước mắt hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng, trong lòng có chút kỳ lạ.

Theo tưởng tượng, cộng với kinh nghiệm kiếp trước của Giang Thừa Phong, thì cường giả hẳn phải là người có lực lượng thần bí tỏa ra xung quanh.

Khí chất phải đem lại sự bất phàm, uy vũ, nơi ẩn cư phải kín đạo, yên tĩnh, là thế ngoại đào nguyên chân chính.

Võ viện có khói sương mờ ảo, hoa cỏ thơm ngát quanh năm, được bồi dưỡng bởi nguồn linh khí dồi dào, tiên khí lượn lờ, có vẻ không khác gì Bồng Lai Tiên Cảnh.

Tuy nhiên Võ viện chung quy vẫn là một học viện.

Mà đã là học viện thì tự nhiên sẽ không quá yên tĩnh, tiếng huyên náo, luận bàn, xảy ra là chuyện không thể bình thường hơn được.

Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng, nhờ có kinh nghiệm từ nhiều lần bị vả mặt lúc trước.

Cho nên Giang Thừa Phong đã hiểu, núi không cao, có tiên thì có linh, không thể đánh giá điều gì qua vẻ bề ngoài của nó được.

Đồng thời, trong tâm không khỏi hiện lên vẻ mong chờ, muốn gặp được vị Tuyên Cổ Cấm Ngôn một lần, để mở mang tầm mắt.

Phi thuyền chuyển hướng bay thẳng về đỉnh nủi cao chót vót kia.

Nhưng rất nhanh, tất cả nhưng người trên thuyền đã nhận ra điều không đúng.

Mặc dù khoảng cách với đỉnh núi là rất gần, nhưng phi thuyền giống như chạy trong một khoảng không vô tận, hoàn toàn không cách nào đi đến đích được.

Không một ai hình dung ra, vì sao chỉ một cái chớp mắt, mọi người đã vượt qua điểm đến được dự định ban đầu, tiếp tục đi thẳng về Vấn Lộ Sơn.

Hiện tượng này cực kỳ giống với hiện tượng xảy ra, khi có người muốn trèo tiếp cận để nhìn mặt bức tượng ở trung tâm quảng trường trong Võ viện.

Màn sương trắng nhẹ, như hơi nước bốc lên, một lần nữa lại che mờ đi bóng hình đang ngồi một mình trên đỉnh núi cao ấy.

Đặng Phi Long gặp được một màn này, có chút bất đắc dĩ, lắc đầu, nói: "Xem ra sư phụ tạm thời không muốn gặp chúng ta".

Võ viện cao tầng còn lại nghe xong cũng gật đầu đồng thuận.

Bọn hắn biết, tiên sinh hôm nay vẫn chưa muốn tiếp khách.

"Sư phụ, sư phụ, chúng ta ở đây nha, người có nhìn thấy chúng ta không à?"

Nguyễn Thanh Phong quay người lui sau, mở miệng hét to.

Đáng tiếc cố gắng nhiều, vẫn là vô ích.

Người ngồi thổi sáo từ đỉnh núi tưởng chừng như rất gần kia, giống như căn bản không nghe được lời của đồ đệ mình.

Tiếng sáo vẫn cứ phát ra, vẫn buồn như vậy.

"Aizz, để sư phụ yên tĩnh, có lẽ ngài ấy đang hoài niệm quá khứ"

Hoàng Minh tiến đến, một ngón tay chạm vào miệng, ra hiệu cho Nguyễn Thanh Phong im lặng đồng thời kéo tay đồng bạn mình lùi về sau.

Sư phụ từ trước đến nay nuông chiều bọn hắn, chưa từng la mắng, giận hờn.

Vậy mà hôm nay lại không chú ý đến năm người, Hoàng Minh tự nhiên cũng biết là sư phụ của mình có tâm sự, không muốn gặp ai.

"Sư phụ đã xuất hiện, nói rõ ngài ấy sẽ sớm gặp lại chúng ta, không cần nóng vội nhất thời"

Phan Ngọc Lâm lên tiếng, nhẹ giọng an ủi.

"Không sai, tiên sinh hôm nay tâm trạng không tốt, chúng ta không nên làm phiền ngài"

Lạc Hồng Minh khuyên nhủ.

Những đạo sư khác cũng đồng loạt lên tiếng ngăn lại Nguyễn Thanh Phong.

Người sau có chút không phục đang dự định sử dụng Huyết Luân Nhãn, nghe được lời này cũng bình tĩnh lại, bất đắc dĩ đành phải bỏ cuộc.

Phi thuyền tiếp tục tiến về Vấn Lộ Sơn...

...

Đoàn Trí thổi xong Phù Thế Khúc, thế gian xung quanh hắn giống như trở nên bình lặng, hoàn toàn không chú ý đến những việc vừa xảy ra.

"Lạch....cạch....lạch...cạch"

Vận Mệnh Khung Cửi liên tục hoạt động, truyền ra năng lượng.

Lúc này, Đoàn Trí mới để ý đến, một la bàn con thoi, với hai đầu kim Vận Mệnh chỉ dẫn, đã có thể tự mình tách ra khỏi Khung Cửi...

Nhìn chiếc la bàn trên tay, ánh mắt của kẻ thất lạc biến mất, tia sáng lóe lên trong mắt của hắn, một ý nghĩ mới hiện ra trong đầu...

Chương 83: Phù Thế Khúc, Con Thoi Dệt Vải