Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 92: Chiều tà chia tay, khu vực dự khán
Mùa hoa thứ tư của Võ viện.
Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào dải lụa dự khán của sự kiện đoàn chiến.
Không khí trong Võ viện lúc này yên tĩnh lạ thường.
Tất cả võ sinh đều đã kết bạn rời đi, đến không gian chờ sẵn cho khán giả.
Phong Đào đã nở liên tục được hơn hai tháng.
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, thì những thân cây Phong Đào cao lớn kia lại phải cởi bỏ lớp áo trắng đỏ, quay trở về vẻ xanh tươi vốn có.
Sau này, khi mà Võ đạo phát triển, cho dù thời gian như con thoi đưa đẩy, thì mọi người chắc chẳng còn ai quan tâm đến vẻ đẹp năm tháng từng làm nao lòng của nhiều người khi còn là phàm nhân.
Thế hệ sau này, sẽ chẳng còn ai quan tâm đến hằng năm Phong Đào có lại ra hoa hay không, bởi vì đối với võ giả cấp cao mà nói, một năm chỉ như một cái chớp mắt.
Trong không khí bình yên của ráng chiều dịu nhẹ, tiếng chuông gió từ thiên không truyền xuống, mang theo phong thanh yên bình như chốn thôn quê của năm tháng cũ.
Dưới một khu rừng phủ lên sắc trắng đỏ trông như màu hồng nhẹ bắt nguồn từ những bông hoa Phong Đào, âm thanh cười nói của một nhóm người vang lên.
Đoàn Trí cùng tất cả hai mươi bảy người thuộc nhóm cao tầng của Võ viện đang lưu lại từng khoảnh khắc chuyển giao.
Mười năm, đó là khoảng thời gian đủ dài kể từ khi còn là một phàm nhân, bập bẹ bước chân vào con đường tu luyện, cho đến lúc trở thành một cường giả chân chính.
Nhóm cao tầng của Võ viện có già, có trẻ, có nam có nữ, mặc vào trang phục tốt nghiệp kỳ lạ vừa được tặng, môi treo nụ cười.
Sự mong chờ về tương lai phía trước, một con đường tươi sáng hiện rõ trong ánh mắt của tất cả mọi người.
"Lạch...cạch...lạch...cạch...."
Khung Cửi Vận Mệnh liên tiếp thêu nên từng dải lụa sống động, khắc họa rõ nét, chân thực một cách hoàn mỹ vô khuyết về hình ảnh dưới những gốc cây Phong Đào.
Hàng loạt dải lụa có chứa bóng dáng của từng thành viên đã gắn bó với nhau kể từ những ngày bình minh, ban sơ của võ đạo giới.
Nụ cười trên gương mặt mỗi người sẽ được lưu giữ mãi mãi trên Dải Lụa Sáng Thế của riêng mình.
Đoàn Trí nhìn thấy một màn này, trong lòng có chút hoài niệm về thời học sinh.
"Đáng tiếc..."
Bất chợt, trong một giây phút, tiếng thở dài đem theo tiếc nuối đã âm thầm kéo đến trong lòng của người được gọi là tiên sinh hay Huyền Chủ kia.
"Sư phụ, sư phụ, chúng ta hôm nay thật quá là đẹp à"
Nguyễn Thanh Phong vui cười chạy nhảy, mỗi bước đi còn không quên nhìn ngắm từ trên xuống dưới của mình một lần.
Bốn người đệ tử khác của Đoàn Trí cũng vui vẻ chạy đến, ôm lấy sư phụ của mình.
Hôm nay không chỉ là ngày tốt nghiệp của nhóm cao tầng trong Võ viện mà còn là lễ trưởng thành của nhóm năm người Đặng Phi Long.
Đoàn Trí đến ôm từng người, vỗ vỗ vào sau lưng bọn hắn, kế đến, búng tay một lượt, hàng loạt dải lụa đã được khắc họa hình ảnh kỷ niệm ngày hôm nay, rơi vào tay mỗi cá nhân, đồng thời còn có một chén rượu.
"Được rồi, kỷ niệm đã lưu giữ, quà ta cũng đã tặng xong.
Uống hết chén Phong Đào Tửu này, các ngươi cũng nên quay trở về tham gia khảo hạch.
Ta hy vọng, con đường sau này của tất cả các ngươi phải đi, luôn thuận buồm xuôi gió, giờ thì nâng ly thôi."
Nói xong, Đoàn Trí một tay nâng cốc, đưa lên cao.
Những người còn lại thấy cảnh này cũng bắt đầu làm theo, nâng ly, đưa lên miệng uống.
"Chúng ta đa tạ tiên sinh cát ngôn." Nguyễn Ngọc Chúc cùng các đạo sư đồng loạt lên tiếng.
"Cảm ơn sư phụ, chúng ta thương ngươi nhất." Nhóm Đặng Phi Long đồng thanh nói.
Mặc dù, ai cũng cảm giác được, hôm nay, tiên sinh nói có chút kỳ lạ, nhưng chung quy là ngày vui, cho nên chỉ cho là mình suy nghĩ nhiều.
Trong cái nắng chiều êm dịu êm của mùa xuân yên bình, một nhóm người cùng nhau nâng ly, chúc phúc, cảnh tượng này, một lần nữa được xuất hiện trên Dải Lụa Sáng Thế trong tay mỗi người.
Rượu tan, tiệc tàn.
Niệm Huyền Thiên vẫn tiếp tục xoay chuyển, khu vực khảo hạch đoàn chiến là Bách Tông lĩnh chào đón những thống soái trở về trong im lặng.
Những thống soái vừa đón chào buổi lễ tốt nghiệp của mình, hoàn toàn không hề hay biết một điều.
Những Dải Lụa Sáng Thế lưu giữ kỷ niệm của mỗi người đang tỏa ra quang mang bên trong không gian giới chỉ.
Trong một khoảnh khắc, tất cả những hình ảnh có liên quan đến người được gọi là tiên sinh, sư phụ, Huyền Chủ, dần dần phai nhạt trên các tấm lụa, mãi cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Bất cứ ai, khi nhìn vào hình ảnh lưu lại đều sẽ cảm thấy bố cục của từng bức hình là hoàn mỹ vô khuyết.
Chỉ có những người trong cuộc mới biết được, có những khoảng trống, không lưu lại trên hình ảnh, nhưng sẽ mãi lưu lại trong hồi ức.
..........
"Nhanh, nhanh, nhanh còn vài giờ nữa là bắt đầu đoàn chiến, thật không biết võ học của cao tầng trong Võ viện sẽ là dạng gì?"
"Các ngươi có biết tà niệm là thứ gì sao? Nghe qua thì giống như đây là nội dung chính để kiếm điểm tích lũy"
"Các bằng hữu từ Thần Thụ lâm có ai có thể giải thích cho bọn ta một chút sao?"
"..."
Huyên náo nổi lên ở khắp nơi, rất nhiều người tò mò muốn biết về thông tin nội bộ trong Võ viện.
Đồng thời những yêu thú trong Thần Thụ lâm cũng trở thành mục tiêu được săn đón, là trung tâm tìm kiếm của võ giả Nguyên vực.
Dù sao, mọi người đều biết, Thần Thụ lâm hơn ngàn năm qua đã giao chiến với tà niệm không ít lần, chính vì vậy, những cư dân ở đây tự nhiên là có rất nhiều kiến thức.
"Không cần phải phiền phức như vậy, đợi một lúc, chẳng phải là sáng tỏ rồi sao?
Còn về phần Võ viện, ta có thể đảm bảo, trừ nhóm cao tầng ra, thì tất cả võ sinh đều chỉ tu luyện võ học mạnh hơn các ngươi một chút như vậy mà thôi."
Trong khu vực dành cho những người quan sát, ngoại trừ nghe được âm thanh từ những người cùng quan sát khác, thì hoàn toàn không thể thấy chân thân hay bất cứ thứ gì của bọn họ.
Điều này giúp mọi người có thể quan sát một cách rõ ràng nhất, cụ thể nhất, chi tiết nhất.
"Vị bằng hữu này, không biết ngươi là thành người nào trong Võ viện?"
Tiếng nói từ một khán giả truyền đến, trong giọng nói thể hiện rõ tò mò.
"Ha ha, chúng ta là những võ sinh không được tham gia nha, hôm nay đi cùng còn có nhiều vị chấp sự."
Âm thanh từ vô định truyền đến, xác minh thân phận của mình.
"Vậy một lúc nữa, nếu có gì không hiểu, hy vọng được các vị chấp sự, võ sinh bằng hữu giải thích cho chúng ta.
Xong việc, chúng ta nhất định hậu tạ các vị bằng hữu."
Nhiều người dự khán hưng phấn, rào trước đón đầu.
Võ học của Võ viện nhiều vô kể, không có ai dám khẳng định mình có đủ nhiều kiến thức để phán định mạnh yếu.
Do đó, khi gặp được những thành viên trong Võ viện, những người có mặt ở đây đều mừng rỡ không thôi.
Dù sao, các chấp sự, võ sinh đều được chỉ dạy trực tiếp bởi các đạo sư, tiểu sư, kiến thức chắc chắn là rất vững vàng, khả năng phân tích nhất định là rất sát với thực tế.
Phải biết, nhóm cao tầng trong Võ viện đều là môn đồ thân tín của Huyền Chủ, đã đi theo ngài ấy tu luyện hơn năm năm.
Huyền Chủ được xem là vạn pháp chi chủ của Nhị quốc võ đạo giới, nếu được ngài ấy cầm tay chỉ việc, còn cần phải nghi ngờ trình độ sao?
"Ha ha, dễ nói, dễ nói, báo đáp gì thì chúng ta không cần.
Huyền Chủ từng nói, Võ viện chưa chắc đã sinh ra thiên tài, ngoại giới chưa chắc đã là hèn yếu.
Trong ba người, tất có một người là thầy ta, có thể trao đổi, giao lưu võ đạo với nhân sĩ bên ngoài cũng là vinh dự của chúng ta"
Một vị chấp sự khiêm tốn truyền lời, không có chút nào giá đỡ.
Trong Võ viện, nhờ được chỉ dạy tận tình về Nhập Môn Song Đồ, cùng với việc có lực lượng đặc biệt từ Thiên Không Phong Linh mà Huyền Chủ lưu lại, nên đa số võ sinh, chấp sự đều có căn cơ rất tốt.
Điều kiện tu hành ở bên ngoài Võ viện không quá tối ưu, hơn nữa, thời hạn hai mươi năm rời đi khai tông lập phái vẫn chưa đến, vì vậy mà công pháp có chút thua kém một bậc.
Tuy nhiên, có rất nhiều võ giả chỉ dựa vào tự thân tìm hiểu mà đạt đến căn cơ Hoàn Mỹ thậm chí là Tiệm Cận Vô Khuyết, từ đó có thể thấy được, Huyền Chủ chưa từng nói sai.
Không nên chỉ vì có xuất phát điểm cao mà khinh thường quần hùng, thiên hạ, đây chính là bài học đầu tiên mà mỗi người trong Võ viện đều phải ghi nhớ.
Những khán giả không thuộc Võ viện nghe xong tôn chỉ này đều ngạc nhiên không thôi.
Theo mọi người, Võ viện cường giả ban ra công pháp, võ học, lại chia sẻ linh khí cho toàn bộ Nguyên vực, đây đã được xem là hành động rất vĩ đại.
Do đó, trong mắt thế nhân, những người trong Võ viện hẳn là phải có mắt cao hơn đầu một chút cũng là chuyện không thể bình thường hơn được.
Nhưng, từ giọng điệu của vị chấp sự kia, có thể thấy được, đây hoàn toàn là đang khiêm tốn, tôn trọng võ giả ngoại giới thật sự, không có một chút nào là đang giả vờ, khoe mẽ.
Điều khiến mọi người càng kinh thán là sự khiêm tốn của Huyền Chủ.
Phải biết, vạn pháp thế gian đều bắt nguồn từ Huyền Chủ, rõ ràng ngài ấy có tư cách nhìn xuống thương sinh, vậy mà khi giáo d·ụ·c võ sinh lại ngăn cản sự tự mãn cá nhân, đề cao sự tôn trọng người khác.
Việc làm này quả thực rất giống tư tưởng trong thế giới phàm nhân của Nguyên vực, đó là giáo d·ụ·c phẩm cách từ nhỏ, trước khi cho học nghệ thành tài.
"Xem ra Huyền Chủ đại nhân trước khi thành đạo cũng là một phàm nhân từ dưới đi lên"
"Không sai, cũng chỉ có người như vậy mới có thể thấu hiểu thế gian nhân tính, không bao giờ quên gốc rễ của mình"
"..."
Trong lúc mọi người đang âm thầm thán phục những người trong Võ viện, thì khu vực Bách Tông lĩnh bắt đầu xuất hiện thay đổi.
"Ầmmmmmm....Ầmmmmmmm"
"Ầmmmmmm....Ầmmmmmmm......."
Hàng loạt tiếng va chạm nổ ra.
Từ gốc nhìn của mỗi khán giả, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự rung chuyển của Bách Tông lĩnh.
"Đến rồi, thời gian thi đấu chính thức được bắt đầu"
Hàng loạt tiếng nói phấn khích xuất hiện.
Sau đó không lâu, bầu không khí trở nên yên tĩnh, bình thường trở lại.
Giờ phút này, tất cả mọi sự tập trung, chú ý đều đang đổ dồn về mọi ngóc ngách ở khu vực diễn ra sự kiện đoàn chiến.
Các thành viên của mỗi quân đoàn bắt đầu khởi động, một khi rung chuyển kết thúc, cũng chính là lúc mọi chuyện được bắt đầu.
...