Không Biết Tại Sao Lại Mạnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Bệnh Viện
Hàn Vân tuy rằng đứng từ xa nhưng cũng nghe được đại khái, hình như cũng suy ra được vài đoạn máu c·h·ó,
“vâng ạ, vậy phiền anh Lâm Sơn, xe của em chắc vẫn ở bãi đỗ xe khách sạn” Đường Thiểm tuyết gật đầu nói.
“Thiểm Tuyết, con tỉnh rồi, tại sao lại bị bọn xấu b·ắt c·óc hả con” nói chuyện là một người phụ nữ tầm 50 tuổi khuôn mặt hốt hoảng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“hừm, thú vị, quân nhân sao? nhìn cách quan sát thì hình như là tình báo viên.” Hàn Lâm trong lòng tấm tắc khen.
“thưa thủ trưởng, bọn chúng b·ị đ·ánh hôm mê b·ất t·ỉnh, người ra tay quá nặng, theo bác sĩ nói thì e rằng phải sống thực vật, trên người bọn chúng không có điện thoại, không có ví tiền, nên khó xác định mục đích gây án” cảnh sát viên nói
Cô gái tên Bảo Lam, hình như muốn mai mối anh chàng Lâm Sơn với cô giá tên Thiểm Tuyết kia, họ bàn nhau lấy 1000 đồng bị Hàn Vân chôm mất, nhét lại túi xách của cô gái, rồi bảo là Lâm Sơn đánh chặn được bọn b·ắt c·óc, cứu được Thiểm Tuyết, tạo ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này trong một căn tròi tạm trong công trường thành phố Thiên Hải, Hàn Vân đang nằm ngáy o o, không biết được là công trạng anh hùng cứu mỹ nhân của hắn bị người khác c·ướp mất
“alo chú đạt ạ, cháu Bảo Lam đây ạ, Thiểm Tuyết bị người ta b·ắt c·óc, cháu với anh Sơn, chặn đường đánh gục được bọn chúng rồi ạ, chú cho các đồng chí đến giúp bọn cháu dẫn bọn chúng về đồn với ạ”
Tầm mười giấy sau thì đâu dây bên kia nhấc máy
“không được, nếu Thiểm Tuyết biết được không phải do anh làm thì anh còn mặt mũi nào nhìn em ấy, chuyện này cứ để như vậy đi,” Lâm Sơn mặt đỏ lên nói
“Anh không dám thì để em làm” Bảo Lam cười cười, lấy 1000 đồng trong ví, nhét vào túi xách của Thiểm Tuyết, rồi bế co lên xe của mình, nhân tiện gọi điện thoại báo cảnh sát
“đám d·u c·ôn kia tỉnh chưa?”
“đứa nhỏ Lâm Sơn này lớn lên không tệ, lại còn có thành tích xuất sắc, tương lại sáng lạng, ông có nghĩ là tác hợp cho tụi nhỏ?” Trần Nhã cười nói với Đường Nhất Bắc
“em nhìn thấy túi xách của Thiểm Tuyết bị lấy hết tiền, tên khốn kia thật buồn nôn, lấy tiền của người khác” Bảo Lam tức giận nói (đọc tại Qidian-VP.com)
“nhưng như thế là vi phạm pháp luật, à em có ý này” Bảo Lam đang phàn nàn thì ánh mắt sáng lên, tiến đến bên Lâm Sơn thì thầm.
Nghe vậy Bảo Lam nhanh nhảu, gạt tay Lâm Sơn nói “ Thiểm Tuyết, cậu b·ị b·ắt cóc, may mà nhờ có anh Lâm Sơn nhìn thấy, mình với anh ấy lái xe bám theo đến công viên Trung Tâm thì chặn đường đánh bọn chúng một trận, anh Lâm Sơn tức giận đánh bọn chúng, bây giờ vẫn đang b·ất t·ỉnh đây nè.”
“thôi, Thiểm Tuyết an toàn là tốt rồi, không nên suy nghĩ nghiều làm gì, tôi nghĩ chúng ta nên tìm cho Thiểm Tuyết một vệ sĩ kiêm lái xe, có gì còn giúp được phần nào, tránh nguy hiểm như hôm nay, con gái ra đường một mình vẫn là nguy hiểm hơn bình thường.” Trần Nhã nói
“Lâm Sơn, chuyện cháu đánh bọn b·ắt c·óc kia thì để chú giải quyết cho, cháu cứ về ăn ngon ngủ kỹ, mai lên nhà chú chơi.” Ba Thiểm Tuyết nói.
“Thôi người ta cũng giúp đỡ, không có hắn thì không biết Thiểm Tuyết bây giờ thế nào, nếu anh gặp được hắn thì anh còn đưa nhiều tiền hơn” Lâm Sơn cười nói, khuyên bảo cô em gái.
Mặc dù đứng ở rất xa Hàn Vân cũng nghe thấy được tiếng còi xe cảnh sát, hắn bèn tặc lưỡi lần tránh ánh mắt của Lâm Sơn, chuồn đi mất.
“con thấy trong người thế nào, có khỏe không, có cần điều trị không” một người trung niên ánh mắt nghiêm nghị hỏi thăm,”
“cứ để chúng nó tìm hiểu nhau đã, dù sao thời gian còn dài,” Đường Nhất Bắc cười nói rồi quay qua mấy đồng chí cảnh sát viên hỏi
Mở cửa xe xuống, là một người con giá chạc tuổi cô gái kia,tóc ngắn, thân hình khỏe khắn. theo sau là một nam tử có phần già dặn, ánh mắt nghiêm nghị, ẩn sau lớp áo là một khối cơ bắp rắc chắc, khi đi xuống xe lập tức đánh giá tình hình xung quanh, nếu là tay mơ gặp ánh mắt của hắn thì ngay lập tức sẽ bại lộ vị trí, nhưng Hàn Vân không phải tay mơ.
“tôi cũng nghĩ thế” Đường Nhất Bắc nói.
“có thể là ngang sức, có thể là hơn, anh cũng không biết nữa” thanh niên kia cười nói
“cha, con muốn về nhà, ở đây không quen, con không ngủ được” Đường Thiểm Tuyết lắc đầu nói.
Nghe được tình tiết máu c·h·ó thế này, Hàn Vân lắc đầu cười cười, trong lòng âm thầm nhổ nước bọt “ thật là vô sỉ”
“Lâm Sơn, may mà nhờ có cháu, nếu không Thiểm Tuyết của bác bây giờ lành ít dữ nhiều” mẹ của Thiểm Tuyết bắt lấy tay Lâm Sơn cảm ơn, cha của cô thì gật đầu tán dương, để lại Lâm Sơn thì ngượng chín mặt, chỉ biết cúi đầu tre đi xấu hổ.
“Cảm ơn anh Lâm Sơn,” Đường Thiểm Tuyết cúi đầu cảm ơn, nhưng trong ánh mắt toát lên vẻ thất lạc.
Lâm Sơn được người con gái mình thầm mến cảm ơn, mặc dù là giả nhưng làm cho hắn thấy hưng phấn, không còn xấu hổ nói “ em không sao là tốt rồi”
Lâm Sơn dẫn Đường Thiểm Tuyết và Bảo Lam đi xuống bãi đỗ xe bệnh viện, cha mẹ Đường Thiểm Tuyết gật đầu tấm tắc khen.
“thôi thôi, Thiểm Tuyết vừa tỉnh, mọi người để cho nó nghỉ ngơi đi,” cha của Đường Thiểm Tuyết nhẹ nhàng phân phó
“cao thủ sao? nếu so với anh thì sao hả Lâm Sơn?” Bảo Lam quay đầu lại nói,
“Em ấy b·ị đ·ánh thuốc mê, nhìn quần áo thì không bị xâm hại, thật may cho em ấy là có cao thủ ra tay giúp đỡ” người thanh niên kia nói, rồi nhìn qua đám b·ắt c·óc, từng tên b·ị đ·ánh cho tàn phế, thập trí cửa xe còn bị gỡ xuống, đích thị là cao thủ ra tay,”
“được rồi, để Lâm Sơn đưa con về, con về chung cư sao?” cha Đường Thiểm Tuyết hỏi (đọc tại Qidian-VP.com)
“alo, ai gọi tôi giờ này thế.” Đầu dây bên kia là giọng nói của một người trung niên, có phần ngái ngủ
“cái gì, Thiểm Tuyết b·ị b·ắt cóc, cháu ở đâu?.. Công Viên Trung Tâm? được rồi chú cho người đến ngay” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bốn giờ sáng, trong bệnh viện hoàng gia thành phố Thiên Hải, trong một phòng bệnh, bên ngoài là hàng tá các chiến sĩ cảnh sát đứng ngoài bảo vệ.
Đường Thiểm Tuyết lúc bị hôn mê thì mơ thấy giấc mơ kỳ lạ, một lao vào đánh bọn b·ắt c·óc cứu mình, còn cùng tiếp xúc rất gần, nàng còn ngửi thấy trên người đối phương một mùi thơm kỳ lạ, nhưng khi tỉnh dậy thì quên mất mùi đó như thế nào, Lâm Sơn cũng không toát ra mùi đó, làm nàng hơi thất lạc.
Nhìn một lúc, cô gái và người thanh niên kia liền mở cửa kính, họ hốt hoảng khi nhìn thấy cô giá kia b·ị đ·ánh thuốc mê,
“con thấy bình thường, Bảo Lam tại sao mình lại ở chỗ này, mình nhớ mình ở đang ở trong bãi đỗ xe đợi cậu thì bị b·ất t·ỉnh?” Đường Thiểm Tuyết lắc đầu nói
Một lúc sau, tiếng còi hú ở Thành Phố Thiên Hải kêu lên inh ỏi, xóa đi màn đêm tĩnh mịch.
Đường Thiểm Tuyết lờ mờ tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là hình ảnh của ba mẹ, có Bảo Lam và Lâm Sơn.
“không sao, để anh đưa em về” Lâm Sơn gật đầu cười cười nói.
“ừ, đám tôi chỉ đang lo lắng là đám này là do ai đó sai khiến, chứ không phải là thú tính bộc phát, nhưng người không tỉnh được thì chẳng thể hỏi điều gì, Bảo Lam cũng bảo là do nó và Lâm Sơn chặn đường, không thì tôi cứ nghĩ là người khác làm” Đường Nhất Bắc lắc đầu nói
“Thiểm Tuyết, Thiểm Tuyết, cậu không sao chứ, mình là Bảo Lam đây” Bảo Lam không ngừng lay tỉnh cô gái
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.