Không Biết Tại Sao Lại Mạnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Đuổi Việc
“biết sao được, lãnh đạo muốn đuổi tao, một thằng công nhân như tao thì làm gì được” Hàn Vân cười cười nói
“đại khái là lãnh đạo công ty không muốn một người bị tình nghi phạm tội làm việc trong công trường, Hàn Vân tôi cũng rất áy náy, nhưng tôi cũng chỉ là người thông báo cho cậu, quyết định là ở bên phía lãnh đạo.” Trần quản đốc giải thích
“Hàn Vân, tôi biết cậu là người chăm chỉ, hiền lành, nhưng đó là tôi biết, còn phía bên trên đâu có biết gì…. Hay vậy đi, để tôi giới thiệu cho cậu một chỗ làm mới, tuy rằng lương bổng không cao như ở đây, nhưng cũng là tiền” Trần quản đốc an ủi nói
“Hàn Vân, cậu bị đuổi việc”
“Hàn Vân, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện”
Đang bước xuống bậc thang thì Hàn Vân chạm phải ánh mắt như lưỡi dao của Trần Bảo Lam.
Bỏ gạt đồ thừa qua một bên bàn, Hàn Vân nhìn Trầm Bảo Lam, nhếch mép nói.
“đúng là lấy oán báo ơn mà” Hàn Vân buồn bực chửi thầm.
“thứ nhất chuyện cậu ăn trộm chiếc điện thoại thì sao? Thứ hai tôi không phải đồng chí của cậu” Trần Bảo Lam tức giận vỗ bàn nói
“cậu nói cái gì” Bảo Lam đáp lại
“Thôi không sao ạ, tôi cũng có dự định riêng của mình rồi, chào chú tôi phải về phòng sắp xếp đồ đạc đây…. À mà, tổng giám đốc là ai thế ạ” Hàn Vân hỏi
Chương 8: Đuổi Việc
Vừa bị đuổi việc, Hàn Vân vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, hắn bước đi thẫn thờ trên đường thì đột nhiên nhìn từ xa xa có một chiếc xe oto bị tai nạn, xung quanh đám đông bu lại xem náo nhiệt, có cả một vài viên cảnh sát đang cố kéo người từ trong xe ra, (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Vân nghe thấy vậy, phất tay Minh La một cái rồi theo Trần quản đốc đi vào trong phòng,
“tao làm gì đâu mà có sao?” Hàn Vân cười cười nói
Hàn Vân liếc mắt qua cũng biết ý định của bọn họ là gì, chỉ đành cười cười, thu dọn hành lý nhanh nhanh thoát khỏi chỗ này.
“giấy bút đâu?”
Bảy giờ sáng hôm sau, Hàn Vân đang nằm ngủ thì có tiếng đập cửa buồng giam,
Năm giờ chiều, trong đồn cảnh sát, Hàn Vân nhanh chóng lùa thức ăn vào trong dạ dày, chén hết suất cơm, húp xong bát canh, hắn đắc ý đánh cái ợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Vân nhìn thấy tất cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
8 giờ sáng tại công trường Hoàng Hải
hai viên cảnh sát sau khi kéo được người ra khỏi chiếc xe tai nạn, thấy có người đứng chắn lại, thì quát lên “lùi lại, các cậu quay cái gì?”
Đi về phòng ký túc xá chuẩn bị đồ đạc, Hàn Vân thấy ngạc nhiên là trong phòng còn có rất nhiều người, suy nghĩ một chút là biết người ta sợ Hàn Vân bỏ đi, tranh thủ trộm cái gì đó, nên ai ai cũng về phòng mình canh chừng một chút.
Hàn Vân bị dẫn đi miệng cười cười nói
“ cậu nói là mình khai cái này?”
“lãnh đạo? lãnh đạo nào” Hàn Vân mặt mờ mịt hỏi
“được rồi, tôi đang lui đây” người kia thấy bị quát, cười cười né qua một bên, máy quay trong tay thì không ngừng ghi hình.
“nghi phạm Hàn Vân đâu?”
“đúng thế, sao vậy đồng chí cảnh sát” Hàn Vân nhăn nhở nói.
“không có gì, hi hi, ngày mai bảy giờ nhớ gọi tôi dậy nha, tôi còn phải đi làm” Hàn Vân đắc ý nói.
“Đường Thiểm Tuyết sao? Là nàng?” Hàn Vân giật mình
Đang xem náo nhiệt thì có một chiếc xe Van xuất hiện, mở cửa ra là hai người cầm máy quay đi ra khỏi xe, một người có vẻ như là chủ đang thúc giục người còn lại
“cậu quay bên kia, tôi ở bên này”
Hàn Vân thở dài một cái, nếu là đích thị tổng giám đốc muốn đuổi việc hắn thì hắn chịu rồi, con kiến làm sao kiện được củ khoai.
Hàn Vân xuất hiện, kéo theo ánh mắt hiếu kì của đám công nhân làm cùng.
“haizz, đã bảo là tôi vô tội mà, hại tôi bị nhốt ở đây một ngày trời, tôi còn phải đi làm đây,” Hàn Vân ngáp một cái, ung dung bước ra khỏi đồn cảnh sát
“Nhanh nào, nhanh nào, trúng ta tới trước”
“Hàn Vân, mày không sao chứ” Minh La sau khi thấy Hàn Vân xuất hiện thì chạy đến chỗ hắn, hỏi han
“đây đây” Hàn Vân bật dậy nhanh như sóc, cười cười nói
“cậu được lắm, rồi có ngày cậu không thoát khỏi tay tôi đâu” nói xong Trần Bảo Lam không thèm nhìn Hàn Vân, bước nhanh lên bậc thềm, đi vào trong cơ quan.
“cậu dẫn hắn vào phòng tạm giam”
Trần Bảo Lam cạn lời gọi một chiến sĩ cảnh sát nói (đọc tại Qidian-VP.com)
“vòng qua quay vào trong xe đi, tôi trả công cho cậu để làm gì?”
“tên tôi là Hàn Vân, vào 8 giờ tối ngày 25 tháng 6 tôi có ghé qua nhà hàng Hồng Vượng để dự tiệc cưới của bạn, nhưng khi đến đó, cảm thấy hơi đói, tôi có ngồi vào bàn ăn, đang ăn dở thì tôi nhận ra cô dâu và chú rể không phải bạn bè của tôi, nên tôi đã bỏ đi, tôi rất hối lỗi vì hành động đến dự tiệc, ăn đồ ăn của người khác, tôi hôm nay đã nghiêm túc kiểm điểm bản thân, mong các đồng chí cảnh sát, và thân nhân gia đình người bị hại bỏ qua cho tôi, tôi sẽ dốc lòng đền bù thiệt hại.”
“ ấy ấy, cô đừng có ngậm máu phun người nha, tôi là công dân tốt của xã hội nha, nhặt được tiền tôi còn trả lại cho người mất ấy chứ, tại sao lại đổ cho tôi ăn trộm đồ của người ta” Hàn Vân cười cười nói.
Trần Quản đốc lấy ra một sấp tiền đưa cho Hàn Vân rồi nói “đây là 1000 đồng tiền lương tháng này, mặc dù cậu làm chưa đủ tháng, nhưng công ty làm tròn cho cậu, cậu về phòng thu dọn đồ đạc đi,”
“haizz, trị an thảm rồi, nhân sâm thì ít mà rễ tre thì nhiều”
Vừa bước ra khỏi phòng, Hàn Vân đụng phải Minh La
“haizz, lại thất nghiệp” Hàn Vân tiếc hận than thở
Trần Bảo Lam hai tay nắm chặt tờ giấy, nhẫn nhịn nói với Hàn Vân.
Vừa mới vào trong phòng Trần quản đốc nói đuổi việc hắn, làm hắn trợn tròn mắt.
“tổng giám đốc Đường Thiểm Tuyết mà cậu không biết? à cũng phải, cậu làm ở đây thì sao phải quan tâm tên người ta làm gì” Trần quản đốc nói
“tên cặn bã” Bảo Lam chửi thầm
“nghe nói là tổng giám đốc đích thân ra chỉ thị” Trần quản đốc thở dài trả lời
“đúng là con mụ điên, hại mình bị nhốt cả ngày” Hàn Vân âm thầm chửi rủa.
“tạm thời do chưa có chứng cứ chứng minh cậu phạm tội nên cậu hôm nay được thả tự do,” sĩ quan kia buồn bực nói.
…………….
Thành phố Thiên Hải tám giờ tối, mánh đèn đường phố như sao sáng, ngay trên vỉa hè đường lớn, xe cộ đi lại tấp nập, Hàn Vân một mình lặng lẽ bước đi trên đường, hắn cứ thế bước đi vô định,
“tao vẫn ở lại Thiên Hải, nếu tao tìm được việc mới, tao sẽ gọi cho mày” Hàn Vân phất phất tay chào tạm biệt thằng bạn
Trần Bảo Lam buồn bực rút từ cặp sách ra giấy và bút ném cho Hàn Vân
Hàn Vân cầm lên giấy bút, viết liến thoắn một hồi rồi đưa cho Trần Bảo Lam
“nhìn gì, chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?” Hàn Vân nhăn nhở nói.
Khi nàng cầm tờ giấy lên đọc thì mắt trợn tròn.
“đuổi việc tôi? tại sao?”
“Hàn Vân, tao nghe nói mày bị….” Minh La định nói gì đó cho Hàn Vân giọng nói của Trần quản đốc vang lên
Hàn Vân nhận lấy tiền, kiểm kê một chút rồi gật đầu, bước ra khỏi phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bước vào buồng tạm giam, Hàn Vân ngáp một cái nằm lăn ra sàn nhà lạnh lẽo, ngủ như c·h·ế·t, thời hắn còn là quân nhân, ngủ ngoài trời lạnh không chăn không đệm là như cơm bữa, sàn nhà lạnh lẽo của buồng giam sao có thể làm khó được hắn.
“huynh đệ bảo trọng, có gì giữ liên lạc.” Minh La nói
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.