Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Đời này của ta cũng đáng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Đời này của ta cũng đáng


Cảnh sát giao thông: “Hà hơi!”

Tôi rơm rớm nước mắt: “Cậu là đồng chí tốt, nhất định sẽ tìm được một cô vợ hiền thảo."

Một đêm hồng hộc hồng hộc như này khiến tôi sức cùng lực kiệt …

Hồng hộc, hồng hộc ...

Chú cảnh sát giao thông trừng mắt liếc tôi một cái, tỏ vẻ rõ ràng là: Coi ông đây là tên ngốc hả!

“Tối nay chúng tôi mở tiệc đãi khách ở Kim Đế, trong đó có đội trưởng Hoàng của các cậu.”

Cám ơn trời, cám ơn đất, cảm ơn Đảng và chính phủ, không có cách mạng thì không có cuộc sống mới này …

Cho nên tôi nói: “Ba tôi là Chu Dịch.”

Đợi … Đợi chị hồi phục tinh thần, sức khỏe rồi chị đánh c·h·ế·t mày ...

Anh ngồi vào ghế lái, sau khi đóng cửa lại liền vươn tay giữ lấy gáy tôi, đôi môi nóng rực phủ lên tôi, nhẹ nhàng v**t v*, giọng nói khàn khàn, “Thích không?”

Anh v**t v* má tôi, chầm chậm nói: “Còn phải cố gắng bao lâu, mới có thể khiến em nói ‘Chồng tôi là Tần Chinh’, mà không phải nói ‘Ba tôi là Chu Dịch’.”

Anh ra hiệu chớ có lên tiếng, rồi cười cười một cách thần bí. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi gật mạnh.

Đừng đánh vào mặt a!

Hai má tôi nóng lên, líu ríu một tiếng: “Uhm …”

“Không có người nhìn thấy được đâu.” Anh lạnh nhạt bác bỏ.

Tôi tinh ý phát hiện ra tâm trạng anh hơi sa sút, vì thế chọc chọc lưng anh, hỏi: “Anh sao vậy?”

Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu nói với cậu cảnh sát giao thông: “Đồng chí cảnh sát giao thông, cậu còn chưa kết hôn phải không."

Anh cười nhạt không nói, vào thang máy ấn tầng 30.

Tôi dựa vào IQ 125 nhân hai của mình nhanh chóng nghĩ một cái, mắt nhất thời sáng lên.

Thật ra, tôi rất muốn hợp tác với cậu cảnh sát giao thông a, tôi là một công dân tốt, sống 25 năm chưa từng vượt đèn đỏ (bởi vì không thể lái xe), cũng chưa từng khạc nhổ bừa bãi, nhưng mà đời này chỉ một lần này thôi a … Đảng và nhân dân sẽ tha thứ cho tôi chứ?

Cậu cảnh sát ngượng ngùng cười hì hì.

Đây là tiểu phẩm của chương trình cuối năm nào ấy nhỉ, chị đây sao lại cảm thấy quen thế nhỉ …

“Anh ấy vốn không say!”

Đây coi là kết thúc rồi ư?

Trên thế giới này có một sự việc sẽ khiến người ta nghĩ tới 4 chữ để hình dung ----

Tôi nhìn bức ảnh bị phóng to trên tường phòng ngủ kia, không khỏi đau xót trong lòng.

Mười phút sau.

.

Tận đến chiều hôm sau, tôi vẫn đang nằm trên giường không dậy nổi, cho dù ánh mặt trời lúc 8-9 giờ sáng khiến cho tinh thần tôi hưng phấn, nhưng thân thể vẫn đang kêu gào mệt a, mệt a, đành phải đạp cho Tần Chinh một cái, nói: “Đi kéo rèm cửa đi.”

Lòng tôi chua xót nói: “Cho nên cậu nhất định không hiểu được tâm trạng bây giờ của chúng tôi. Kết hôn, là chuyện cả đời, chuyện cả đời mới có một lần, cậu nhẫn tâm thấy đôi vợ chồng mới cưới chúng tôi phải lưu lại ám ảnh cả đời như thế sao?”

Trong lòng tôi như có vạn con thảo nê mã (1) đang gào thét!

Tôi: “Uhm …"

“Không phải pha nước.” Anh mở cửa xe, để tôi ngồi ở ghế phụ, đeo dây an toàn, sau đó nói, “Là nước pha rượu.”

Quấn quýt một hồi, anh mới hít sâu buông ra, vững vàng đưa xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe.

Tôi cứ thế vào, anh cứ thế bật đèn, tận đến khi tất cả các bóng đèn trong phòng chẳng muốn đơn côi đều sáng hết lên rồi, sáng rực căn nhà rộng trên dưới 300 mét vuông.

Muốn kết thúc?

Tôi là đang nói đến 300 bàn tiệc vô cùng bá đạo kia a!

Cậu cảnh sát sau ba giây mới phản ứng lại, nói: “Ba cô là Chu Dịch?”

Tôi chọc chọc anh, nói: "Anh rốt cuộc là đang sầu muộn gì thế? Chẳng nhẽ phụ nữ có chứng sợ hãi trước kết hôn, đàn ông lại có chứng sầu muộn sau khi kết hôn ư?”

Tần Chinh: “Vợ à …”

Một đêm qua đi ….

“Để lái xe đưa chúng ta về đi.” Tôi nói với anh, “Anh uống say rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ây da, thật dung tục.” Tôi lau lau khóe mắt nói, “Treo ảnh kết hôn làm cái gì, thật chẳng có gu thưởng thức. Vốn đã béo, còn bị anh phóng to ra, cảm giác thật là vô biên vô hạn …”

Chả trách anh muốn tự mình lái xe, hóa ra là muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, kết quả lại bị cậu cảnh sát giao thông chặn lại.

Đến ngã tư đường, Tần Chinh chợt mở miệng nói: “Rẽ trái, cảm ơn.”

Cạch một tiếng, cửa mở.

Cậu ta hừ một tiếng: “Có ám ảnh mới nhớ rõ, lần sau đừng điều khiển xe sau khi uống rượu!”

Tôi và Tần Chinh thể hiện sự biết ơn tự đáy lòng với đồng chí cảnh sát giao thông, đồng chí cảnh sát tỏ vẻ, phục vụ nhân dân là niềm vinh dự của cậu ấy.

Đối với chuyện xảy ra sau đó, tôi cũng muốn nói bốn chữ --- Một đêm qua đi ….

Tôi hơi run, kiên quyết muốn kéo rèm cửa sổ. Anh giữ chặt tôi, kiên quyết không thả người …

Tần Chinh ôm lấy tôi từ phía sau, không chịu để bị lơ là cắn cắn vai tôi, bỏ qua mấy lời than vãn của tôi, khàn khàn gọi một tiếng: “Tiểu Kỳ…”

Cậu cảnh sát giao thông vô cùng kính cẩn: “Chính là đồng chí Chu Dịch - đệ nhất đại thiện nhân của thành phố chúng ta, quyên tiền cứu tế thiên tai không kém ai bao giờ, lấy việc xây các tòa cao ốc thúc đẩy sự phát triển nền kinh tế thành phố ta làm nhiệm vụ đó ư?”

Chinh gia! Anh quá chí khí, quá lý tưởng!

Anh lần mò đầu giường, tìm được điều khiển, ấn ấn một cái, sau đó quay về tiếp tục ôm tôi.

Nguyên một mặt của tầng 30 là cửa sổ sát đất, ánh đèn neon, cảnh sông lấp lánh, tôi nhìn thấy mà --- áp lực rất lớn …

Sau khi khách khứa rời đi, tôi và Tần Chinh đứng ở giữa phòng, run rẩy nhìn bốn phía chung quanh, gần như là chẳng kiếm nổi một người còn sống nào mà vẫn đi thẳng, đứng thẳng được cả ...

Vớ vẩn!

Làm sao mà chịu nổi a! Quân vương vẫn còn muốn lâm triều! Sức quyến rũ của bà đây vẫn chưa đủ a!

Tần Chinh nắm chặt lấy tay tôi, tôi giao bản thân cho anh, anh giao đám Cố Thiệu cho mấy người phục vụ ở khách sạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh nói: “Không có gì.”

Lòng tràn đầy cảm kích, tôi chào tạm biệt đồng chí cảnh sát giao thông, quay đầu hỏi Tần Chinh: “Anh dẫn em về công ty làm gì?”

Hóa ra là chuyện công ty …

Khốn kiếp! Đứa nào đánh mặt chị đứng ngay ra đây cho chị!

Trừ khi tác giả xuyên không!

“Hả?” Cảm giác ẩm ướt, ấm nóng lướt qua lướt lại sau gáy, vừa tê vừa ngứa.

Nhà mới … Nhà mới … Nhà mới …

“Như vậy em muốn gặp anh cũng rất tiện." Tần Chinh phản bác lại suy đoán trong lòng tôi.

Tôi nói: “Thế à … Hả?” Chớp mắt, “Sao anh không nói sớm?”

Tần Chinh nói xong cúp điện thoại, lưng dựa vào đầu giường, vô thức nghịch điện thoại, vẻ mặt như vẫn đang suy nghĩ. Tôi ngẩng đầu thưởng thức sắc đẹp, vừa tỉnh lại đã có thể nhìn thấy mỹ nam tinh anh thân trên ở trần, ngập tràn xuân sắc, khuôn mặt nghiêm túc bàn việc công, thật sự là quá tốt đẹp a …

Người say đều nói mình không say.

Hồng hộc, hồng hộc ...

Tuy là tôi vẫn cảm thấy nguyên nhân căn bản là do ba tôi là Chu Dịch – có điều tôi đề nghị mọi người nên quên đi chút xíu nhân tố thiếu hài hòa ấy, tin tưởng vững chắc xã hội là hài hòa, Đảng của tôi xưa nay vẫn là đại diện cho lợi ích căn bản nhất của quảng đại quần chúng nhân dân.

Đôi mắt Tần Chinh đã nhuộm men say chuếnh choáng, nhưng vẫn rất tỉnh táo ra một quyết định khó khăn. “Đi thôi!”

Ai lại nhẫn tâm nhìn một phụ nữ có thai kiêm cô dâu mới đã phải chịu giày vò cực kỳ vô nhân đạo, vào đêm động phòng hoa chúc lại phải ngồi xem các bác, các chú ở cục cảnh sát giao thông chơi đấu địa chủ chứ …

Nhưng mà xe lại dừng ở trước cửa cao ốc công ty.

Tôi giữ lại cái tay xấu tính của anh, nói: “Có muốn kéo rèm cửa sổ lên không?”

Cái gọi là, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, uổng công tôi thông minh cả đời, lại hồ đồ phút chốc, tất cả các tòa nhà trong thành phố đều lượn quanh một vòng, đoán nhà mới có khả năng ở nơi nào, lại bỏ sót mất tòa nhà này!

Kết quả …

“Thật ra chúng tôi cũng rất thông tình đạt lý." Cậu cảnh sát giao thông nói, “Nhưng mà uống rượu vào lái xe quá nguy hiểm, với người với mình đều nguy hiểm, việc này cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của các vị.”

“Ừ?” Tôi tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

Cậu ta ngẩn người một lát, gật gật đầu nói: “Thì sao?”

Cho nên …

Tần Chinh bất đắc dĩ nói: “Tôi không say.”

“Không phải ” Anh kéo kéo tôi một chút, nói, “Em ngủ tiếp đi, anh đi gọi điện thoại.”

Tôi và Tần Chinh liếc nhau …

“Theo tôi về cục cảnh sát giao thông.” Thái độ anh cảnh sát cực kỳ nghiêm chỉnh, thật khiến người ta yên tâm mà lòng thì chua xót a ...

Cảnh sát giao thông: “Anh đã uống rượu. Điều 91 luật an toàn giao thông Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa quy định: Sau khi uống rượu mà điều khiển xe cơ giới, tạm giữ giấy phép điều khiển xe cơ giới từ một tới ba tháng, phạt tiền từ 200 tới 500 nhân dân tệ, sau khi say rượu mà điều khiển xe cơ giới, bị cơ quan công an quản lý giao thông tạm giữ cho tới khi tỉnh rượu, tạm giam 15 ngày và tạm giữ giấy phép điều khiển xe cơ giới từ 3 tháng tới 6 tháng, phạt tiền từ 500 cho tới 2000 nhân dân tệ.”

Tôi ra chiêu sát thủ!

“Xe để cậu giữ, tiền để cậu phạt, còn người thì để chúng tôi đi nhé …”

“Tuy là pha nước, nhưng vẫn uống vào không ít rượu a.”

“Yên tâm, anh giả bộ thôi.” Mặt anh đỏ phừng phừng mà lại đi nói những lời này, thật khiến người ta không tin được a, "Anh không uống nhiều lắm."

Tôi gục vào vai Tần Chinh khóc hưng hức. Một ngày quá là nhiều bi kịch, quá là nhiều kỷ niệm, tôi không muốn qua đêm động phòng ở cục cảnh sát giao thông a …

Tôi không kiên quyết bằng anh …

“À …” Tôi nói, “Anh thật d·â·m tiện …”

“Cho nên…” Cậu cảnh sát nghĩ nghĩ, “Như thế này đi …”

C·h·ế·t đạo hữu chứ không c·h·ế·t bần đạo, chuồn ra, cần chuẩn bị tâm lý bị đám bạn đâm cho hai nhát.

Tiệc cưới kết thúc đã là hơn 10 giờ, tôi tuy rằng trên danh nghĩa là mời rượu, nhưng trên thực tế là uống nước lọc, cái mỹ danh của hành động này là chủ nghĩa nhân đạo quan tâm tới phụ nữ có thai. Thứ Tần Chinh là rượu xái, pha cả nước lọc, kẻ liều mạng thật sự là đám phù rể Chu Duy Cẩn, giúp Tần Chinh ngăn cản đám ép rượu thiện chí lẫn không thiện chí nhào tới từ năm sông bốn bể, một Tần Chinh đứng dậy là ngàn vạn phù rể ngã xuống.

“Không được, phải giữ lại cho tới khi tỉnh rượu.”

Tôi nói: “Vừa mới kiến quốc thôi, sao anh lại mang cái dáng vẻ hối hận rồi thế?"

Chính là vị Chu Dịch lấy việc “đi đến đâu xây nhà đánh dấu đến đó" làm nhiệm vụ của mình đấy, không sai đâu ...

“Khỉ thật!” Tôi nghiến răng mắng một câu, “Nhìn nhầm anh rồi, không ngờ anh lại là người d·â·m tiện như vậy!”

Đây là vấn đề giữa 1:100 và 100:1 …

Tôi nói: “Đồng chí cảnh sát giao thông, anh phải tin, anh ấy chỉ dùng nước hoa và nước xịt thơm miệng hương rượu xái thôi."

Tôi tiếp tục nói: “Còn có đội trưởng Trương, đội trưởng Lâm … Thật ra, họ hình như cũng là uống rượu xong lại tự lái xe về nhà …”

Anh nói: “Nhưng nhà ở tầng 30.”

Cậu cảnh sát giao thông dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chị còn phải sinh con, con còn sinh cháu, con con cháu cháu nhiều không kể!

Tôi ngẩn người một lát, nhìn ra ngoài, lại quay đầu hỏi Tần Chinh: “Anh say rồi phải không? Đây không phải hướng về nhà?”

Tôi nói: “Công ty chúng ta ở tầng 20.”

Anh cắn phéc mơ tuya sau lưng tôi, kéo xoẹt một cái là tới cùng.

Anh cúi đầu nhìn tôi, xoa xoa đầu, không nén nổi cong khóe môi, nói: “Anh đang nghĩ một việc.”

Cảnh sát giao thông lái xe đưa chúng tôi về nhà a …

“Chúng ta … Nên trốn thôi … Vẫn nên trốn thôi …” Tôi kéo kéo tay áo anh nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Chinh đã rơi vào trạng thái câm nín được một thời gian dài rồi, đời này của anh, có lẽ rất hiếm khi trải qua những việc như vậy, tôi có thể cam đoan với anh, từ nay về sau, sẽ không ít được đâu.

Nhà và công ty, chỉ cách có 10 tầng … Thật ra anh chỉ để tiện cho mình đi làm, tan ca chứ gì!

Thẩm Phong bạo rượu hơn cả tửu lượng của nó, người khác nhìn nó hào khí ngút trời đều ngại không ép nó uống nữa, chỉ có tôi biết nó nhìn thì có vẻ tỉnh táo nhưng thực ra thì đã bất tỉnh nhân sự rơi vào trạng thái cơ giới hóa, ai tới cũng không cự tuyệt. Cố Thiệu nhìn không ổn giúp nó ngăn lại một chút, kết quả là hai người cùng xỉu luôn rồi.

Chương 47: Đời này của ta cũng đáng

Tôi lau khóe mắt nói: “Về sau con ta cũng có thể nói ‘Ba tao là Tần Chinh’, đời này của ta (2) cũng đáng …”

Cậu cảnh sát không biết linh động a!

“Việc này phải kiểm tra mới biết được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Đời này của ta cũng đáng