Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Phàm Nhân Kiều
“Ta có thể mượn xem một lúc không?”
“Hàn Ngọc Liên Tâm”?
Dùng tay vân vê đánh giá một hồi, thấy không có gì đặc biệt, Tôn Huyết Lệnh có chút thất vọng. Đúng lúc này A Tam lên tiếng giải thích.
Lúc này vẫn còn chưa nóng lắm. Đợi đến Trung Tâm Thành cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Hắn chỉ là thắc mắc Tôn Huyết Lệnh sao lại không có việc gì, đúng là một tên kỳ lạ.
Đang suy nghĩ, phía trước lại nghe thấy tiếng ồn ào. A Tam giọng hưng phấn.
“ Hàn Ngọc thường có tuổi thọ ba đến bốn năm. Viên này là cha ta trước khi mất để lại cho ta, dùng chưa tới hai năm”. Hắn ánh mắt buồn bã.
“Như vậy không hay lắm, dù gì đây cũng là kỷ vật mà cha ngươi để lại. Ta không thể đoạt kỷ vật của người khác”.
Hắn lập tức từ chối, nghe có vẻ A Tam cùng cha hắn quan hệ rất tốt. Đưa cho hắn rồi, đến lúc nhớ cha lại khóc nhè thì sao.
“Chính là cái này”. Viên bi màu sắc ảm đạm xám xịt, hình như đã mất hết năng lượng.
“Nhỏ giọng một chút đi, ngươi là ngại sống lâu hay sao”. Gã bên cạnh hắn khuyên nhủ.
Tôn Huyết Lệnh theo tiếng nói ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Có ví dụ của người thân trước mắt. Hắn càng quyết tâm muốn tu tiên, trở thành tu sĩ, muốn thoát khỏi số mệnh tàn khốc này. Chỉ cần cố gắng tích góp thêm hai ba năm nữa là có thể tham gia lần thức tỉnh đầu tiên, nghĩ tới đây lại tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Tôn Huyết Lệnh ánh mắt tò mò, viên ngọc nhỏ chưa bằng viên bi này vậy mà có sức mạnh to lớn như thế? dùng tận hai ba năm?
“Vậy đa tạ A Tam huynh đệ”.
Hắn còn tưởng rằng ba cây cầu này đều dùng để di chuyển, không ngờ còn phân chia đối tượng.
Hắn cùng A Tam đứng cách cổng thành một đoạn, chờ hội họp với đám Chương Nam.
Lôi trong ngực ra một túi gấm nhỏ, A Tam đưa một viên thuỷ tinh hình cầu, nhỏ như viên bi giơ lên trước mặt hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lúc sau quay lại, A Tam biểu cảm không tốt lắm. Vừa thấy hắn liền lập tức thông báo.
Ba cây cầu nối qua thung lũng dung nham, dẫn thẳng đến cánh cổng đồ sộ của một thành trì sừng sững, tráng lệ. Ba con đường rõ ràng và tách biệt, mỗi cây cầu mang một vẻ khác nhau.
“Mẹ nó chứ, cây cầu này hỏng được bao lâu rồi, sao mãi vẫn chưa có người đến tu sửa?”. Một gã to con da ngăm đen oán giận. Tôn Huyết Lệnh đứng cách hắn khá xa, nghe rõ ràng tiếng hắn oang oang kêu.
Tới giờ phút này, hắn mới thực sự cảm nhận được, bản thân mình chân thật, không một chút giả dối mà tồn tại ở dị giới.
Về lý thuyết là thế, nhưng hắn muốn tận mắt chứng kiến. Mang tiếng vừa xuyên qua đã tham gia tầm bảo, mặc dù chỉ là tính toán ăn mót một chút. Nhưng ngoài việc nhìn thấy thủ đoạn tàn khốc của thế giới này, hắn vẫn chưa chính thức tận tay chạm vào thứ gọi là bảo vật.
Cười chưa dứt tiếng, Chương Nam ở đầu đội ngũ đã gọi hắn đi qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không sao đâu. Cha ta để lại cho ta rất nhiều thứ, ngươi cứ việc cầm đi, xem như ta khuyến mại cho khách hàng”. Hắn phát huy triệt để tính chất của gian thương, hàng khuyến mãi chính là hàng tồn kho, không tồn kho thì cũng hết tác dụng, bán không ra nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cầu chở hàng hoá bị hỏng rồi, giờ ta và ngươi xuống xe, qua Phàm Nhân Kiều.”
Càng đi sâu vào trung tâm, không khí càng trở nên nóng nực. Tuy thân thể Tôn Huyết Lệnh không cảm nhận được sức nóng nhưng nhìn A Tam đã mồ hôi ướt sũng, đủ để thấy mức nhiệt ở đây cao thế nào.
Theo dòng người đi chừng khoảng năm phút là tới đầu bên này. Trước mặt lại là một hàng người đang xếp hàng để vào thành.
“Đây….là Trung Tâm Thành?”. Tôn Huyết Lệnh há miệng thở dốc.
A Tam dẫn tôn Huyết Lệnh đi về phía cây cầu chính giữa. Đây có vẻ là cây cầu ngắn nhất bắc qua thung lũng. Được làm từ những phiến đá lớn ghép lại, từng phiến đã bắt đầu mòn theo thời gian. Trông có vẻ chắc chắn nhưng không có gì nổi bật.
“Sửa cầu không phải ngày một ngày hai, Hàng hoá Chương đại ca bọn họ sẽ mượn Tu Sĩ Kiều đưa qua đi, chỉ là mỗi lần chỉ được phép qua một xe, sẽ hơi lâu một chút. chúng ta qua bên kia trước chờ bọn họ. Ngươi theo sát ta, đừng để bị lạc” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy còn hàng hoá thì sao? Chẳng lẽ để bên này chờ cầu sửa xong?”
“Vẫn chưa phải đâu, đầu cầu bên kia mới là Trung Tâm Thành. Thế nào? Nhìn ngu rồi đi?”. A Tam bị biểu cảm của hắn chọc cười, lớn tiếng cười haha.
Chương 10: Phàm Nhân Kiều
Miệng hơi mở, cơ mặt dãn ra, lông mày nhướng lên. Ngay cả Băng sơn ngầm cũng chưa khiến hắn sửng sốt đến mức này. Núi băng, núi tuyết ở hiện đại hắn cũng thấy nhiều rồi, Ti vi phim ảnh, các trang mạng xã hội cũng thường xuyên đưa tin.
Ban nãy ven đường còn có thể nhìn thấy lác đác vài thân cây khô, hiện tại ngay cả một ngọn cỏ cũng đã không nhìn thấy. Thật khiến tâm trạng càng trở nên bức bối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên dưới cầu dung nham gào thét, nhưng trên cầu lại yên bình đến lạ thường. Phàm Nhân Kiều đúng như cái tên của nó, là con đường dành cho phàm nhân không có tu vi.
“Hàn Ngọc có rất nhiều loại, viên của ta chính là mua ở cửa hàng Liên Tâm nên gọi là Hàn Ngọc Liên Tâm ”
“ Sợ cái đếch gì? Ta chỉ nói sự thật, từ ngày Phó chức trường ngộ hại. Lũ c·h·ó này làm ăn càng ngày càng chẳng ra sao”
Phó chức trường chính là người phụ trách việc tu sửa và canh gác cổng thành. Vài ngày trước đó trong một lần làm nhiệm vụ bị thương nặng không thể qua khỏi. Nghe nói ngay cả xác cũng không tìm thấy, thật là thiên đố anh tài.
“Là một loại bảo bối, có thể giúp cơ thể chống lại hoả khí, đa số người thường sẽ cần dùng đến. Tử Huyết Giới nóng nực quanh năm, khắp nơi đều là hoả sơn. Nếu không có nó, phàm nhân như chúng ta khó có thể sống sót.”
“Tiểu huynh đệ, ngươi vẫn ổn chứ?” Tôn Huyết Lệnh nhìn A Tam đã quay về ngồi đối diện hắn, Trông sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
“ Ngươi đừng nhìn nó bây giờ vừa xám xịt lại xấu xí. Khi còn hàn khí bên trong trông cực kỳ xinh đẹp, toàn bộ viên châu sẽ có màu lam nhạt, đụng vào rất thoải mái, cơ thể lập tức sẽ không còn nóng nực nữa”.
“Tặng luôn cho ngươi đó, dù gì nó cũng không còn tác dụng với ta”. A Tam sảng khoái nói.
Phía trước là từng hàng người và xe cộ kéo dài. Xa Xa có thể nhìn thấy thấp thoáng ba cây cầu lớn. Vắt nối qua một thung lũng. Hàng người và ngựa xe càng rút ngắn, càng nhìn rõ hơn cảnh tượng đằng trước.
“Không sao, ta còn chịu đựng được. Hàn Ngọc Liên Tâm của ta mấy hôm trước vừa dùng hết, đợi lát nữa vào thành ta sẽ tìm mua viên mới”.
“Tới rồi, phía trước chính là Hoả Vân Kiều, chỉ cần vượt qua nó là sẽ đến Trung Tâm Thành”
Cha hắn cũng là người thân cuối cùng của hắn trên đời này. hai năm trước, do bị hoả khi xâm nhập quá sâu mà qua đời. Cũng chính vì suốt ba mươi năm, ngoại trừ lần đầu tiên thức tỉnh thất bại, từ đó cha hắn không có đủ tiền để tham dự lần thứ hai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.