Khống Chế Thành Nghiện
Tây Tây Đặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Cô sống là người của anh
Loại khống chế như thế đáng sợ biết nhường nào.
côgãi gãi đầu, để tóc buông lỏng ramộtchút.
Vẻ mặt Đường Y Y đứng dưới ánh trăng có chút mơ hồ, khi đócôcòn tuổi niên thiếu đầy thanh xuân, ngây thơ sáng lạn, vật đó chính là bằng chứng cuối c*̀ng lưu lại ký ức đó.
Nhận được địa chỉ chính xác củacô, Tần Chính lái xeđi,khôngmang theo người nào.
Chuyện c*̃ngkhôngcó kết thúc tại đây.
Mà vài ngày sau càng loạn hơn.
Biết được tiền căn hậu quả, Tần Chính lập tức thu lại hơi thởâmu xung quanh mình,khôngcòn làm cho người xung quanh cảm thấy rợn tóc gáy. Tựa như người bình thường, kiên nhẫn, hòa khí.
“Kêu rồi.”
Nội tâm Đường Hi vô c*̀ng đắc ý, tiếp tục nghe tiếng nói c*̉a người đàn ông trước mặt vang lêntrênđỉnh đầu – “Nhưngcôkhôngphải làcôấy.”
Với tác phong làm việc từ trước đến giờ c*̉a Tần Chính,anhsẽ đem chuyện này điều tra đầu đuôi ngọn nguồn.
“Đưa ví tiền của em cho tôi.”
Tin tức của Đường Y Y nửa giờ sau được báo tới tai Tần Chính, xác địnhcôkhôngcó bỏ trốn, lệ khí trong lònganhcuối cùng cũng tản mát ra bớt.
Ngón tay Tần Chính khẽ nhúc nhích, gõ nhịp vào thành ghế, tiết tấu nhàn nhã,khônggiống con người lúc nãy làmcôgần như hấp hối.
“Vì sao tôi ngủtrênsofa phòng khách?”
Đường Y Y mím môi,côngẫu nhiên gặp ông lão này, ở nước ngoài bỗng dưng có người gọi tên mình, ngay từ đầucôc*̃ngkhôngnhận ra ông.
Lần nàythìĐường Y Yđãngherõ,côquảthậtkhôngtiêu hóa nổi câunóicủaanh– “anhkhôngbị điên chứ?”
“Em có phải là cũng nênnóimộttiếng “Năm mới vui vẻ” với tôi?”
cômân mân đôi môi nhạt màu,mộtlúc sau mới cất giọng đọc lên.
côcuối cùng biết đượcanhmuốn làm gì, so vớisựbiến đổi của thời tiết càng làm chocôcảm thấy khó tiêu hóa.
Trong nãoanhbỗng dưng phụt raâmthanh đầy trào phúng – “anhyêutôi sao?”
Trời tối hoàn toàn, sao mọc lên chi chít.
anhnắm lấy cằm Đường Y Y, ngón tay cái v**t v* qua lại, dùng sứckhôngnặngkhôngnhẹ- “Hả?”
Đường Y Y thất bại nhiều lần, chỉ thành công đúng một lần, có một số chuyện phát sinh,côkhôngcó lấy tác phẩm c*̉a mình làmđi,trênbộ trà c*̣ đó do chính bản thâncôký tên.
“Chưa tới mười phút.”
Đường Y Y lập tức biết câu hỏi mình vừa hỏi là hỏi nhảm.
côbưng ly café lên, ực một cái, cạn sạch ly, toàn bộ café trôi vào trong dạ dày, đắng chát.
Tần Chính từ cửa bước vào, năm ba bước đã bước tới gần đầu giường.
Đồng nghiệp công ty đều nhìn về phía Đường Y Y.
Giónhẹthổi vào, mát lạnh,khôngrét buốt.
Đường Y Y chờanhnóiđoạn sau.
Người vừa rời khỏi, Tần Chính lập tức hỏi – “đilấy cái gì?”
Tay nắm cửa chuyển động, kéo suy nghĩ Đường Y Y trở về,côtừ trong chăn ngồi dậy, từ trong bóng tốicônhìn chằm chằm cửa phòng,khôngcòn chút buồn ngủ nào.
Đứng dậyđilấy Kinh thánh, khi Đường Y Y trở về,thìnghe Tần Chínhnóimộtcáchkhôngđếm xỉa – “Tiếp theo đoạn lúc trước.”
Ngoại trừ việc đó,anhkhônglàm gì khác.
Đường Y Y nhìn mẩu bánh ngọt, như có điều suy nghĩ trong lòng, rồi lại lắc đầu, làm sao có thể.
Trong phòng đen như mựckhôngcómộttia ánh sáng, tầm nhìn bị ngăn cách,anhcũngkhôngbị té hay nhầm lẫn phương hướng,mộtphát chính xác mò được Đường Y Y.
mộtngọn lửa giận phụt lên trong lòng ngực, điên cuồng cháy lan ra khắp người,khôngthể khống chế được, nhưngtrênmặt Tần Chínhkhôngbiến hóa gì.
Tiếng bước chân hối hả bên ngoài, loạn nhịp, từ tiếng chân có đoán được người chạy tâm tình rất hoảng loạn, hết sức lo sợ, chạy về phía này tìm kiếm điều gì đó.
anhta vừa bướcđivừa nghe điện thoại, mặt mũikhôngkiên nhẫn, khianhta quay lại,thìbóng dáng củacôcũngkhôngcòntrênquầy bar.
Nước tràkhôngcưỡng chế được được đưa vào lục phủ ngũ tạng, hương thơm bao phủ.
côsẽkhôngđến mức có mối quan hệ mờ ám gì vớimộtông lão.
Tần Chínhkhôngđứng lên, chỉ lạnh nhạt hỏi – “Mất dấu?”
Ngồi vào trong xe,anhgọi điện thoại cho Đường Y Y.
Nếu như có thể có được người đàn ông như thế này, bất cứ người con gái nào c*̃ng cảm thấy say mê.
Tần Chính vứt tàn thuốc, tayđãbị bỏng đến đỏ lên.
Giọng Đường Y Y lãnh đạm – “khôngnhớ rõ.”
Nhưngtrêntrán bắt đầu xuấthiệnvài phần đen tối khó hiểu, chỉ cần Đường Y Y ngây người thêmmộtgiây,anhsẽthu hồi câunóilúc nãy, thay đổi ý định hoàn toàn.
Mẹ Đường hai mắt đẫm lệ,khôngkhống chế được bản thân mình – “Y Y, con, mẹ là mẹ c*̉a con.”
Đứngtrênlầu, Đường Y Y lại thấy người phụ nữ đó một lần nữa nhận lầm đồng nghiệp khác làcô, sau đó mặt mũi đày áy náy.
Sau một lúc tự giới thiệu bản thân, thái độ Đường Hi vô c*̀ng thành khẩn – “Tần tiên sinh, xin lỗi đã quáy rầy đến ngài.”
nóixong “năm mới vui vẻ”, Tần Chính tiếp tục muốn Đường Y Ynóinhững từ ngữ chúc mừng khác, tựa nhưanhmuốn đem tất cả từ ngữ tốt đẹp vào năm mới nghemộtlần, Đường Y Ynóitới mức cổ họng khó chịu.
Giống như dặn dòmộtđứa bé, ở bên ngoài chơi điên khùng như thế nào cũngkhôngsao,nhưng nhất định phải đúng giờ về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
anhngồitrênsofa, ngón tay điểm nhẹ,khôngbiếtđangsuy nghĩ điều gì.
Khoảng cách gần như vậy tim Đường Hi càng đập mạnh thêm, ngửi thấy mùi hương nam tính c*̉a người đàn ông này xộc vào mũi, còn có một tia mùi thuốc lá,cômềm cả người,côcho là cánh tay rắn chắc c*̉aanhta sẽ ôm thấy thân thểcô.
anhvẫn giữ tư thế như vừa rồi, cả người ngồi chìm sâu vào trong ghế, lười biếng, cao quý.
anhmuốn gọi điện thoại,mộtngười đàn ông khom người bước vào, báo cáo tình hình vớianh– “Tiên sinh,đãmất dấu Đường tiểu thư.”
“Thật xin lỗi, bởi vì mẹ tôi nhiều ngay nay vẫn ở trướccổng công ty, muốn gặp chị tôi, nhưng tôi nói sao, bà c*̃ngkhôngnghe lời khuyên c*̉a tôi, có thể chị tôi…”
Quyền đấm cước đá thẳng tấp ập tới, động tác hung ác, hành động lưu loát, người đàn ông ôm đầu kêu lên thảm thiết,khônghiểu vì sao bị đánh, kể cả hình dáng nhóm người kia ra saoanhcũngkhôngkịp nhìn thấy.
Tần Chính nâng cánh tay lên, ngón tay thon dài xuyên qua tóccô, vén vài nhánh tóc rớt sau vai lên,khôngthông thạo buộc thànhmộtđuôi ngựa phía sau.
Cho đến ngày thứ ba, sợi xích đó mới được Tần Chính tháo ra.
“nóidối.”
Lương tâm của Tần Chính cuồi cùng cũng chịu thức dậy – “Được rồi.”
Những gìanhcho Đường Y Y, tuyệt đối sẽkhôngcho người con gái thứ hai nào.
Sức mạnh ghìm chặt người Đường Y Y của Tần Chính giảm bớt, nhưnganhchưa rút tay ra,côcố gắng kéo tay mình ra khỏi nhưngkhôngthành công.
“đitìm.”
Sau khi trở về nước, ngày đầu tiênđilàm, Đường Y Y gặp được một người màcôkhôngthể nào tưởng tượng được.
Duy nhất hôm nay,côrất muốnđiđến những nơi náo nhiệt.
Sau cổ Đường Y Y chợt lạnh, cả người nổi da gà.
Giống nhưmộtchiến đấu cơ lúc nào cũng có thể phát động công kích và nghiền nát mọi thứ xung quanh.
côlấymộtque kẹo từ trong túi xách ra, lột bỏ lớp giấy cho vào miệng, tựnóivới bản thân – “Sinh nhật vui vẻ.”
Khóe môi Tần Chính khẽ nhếch, khói mù tỏa ra từ khóe mắt đuôi mày.
Đường Y Y vén chăn bước xuống giường.
Đường Y Ymộtmình đứng giữa đám ngườiđangchuyển động, cảm nhận sức sống của sinh mạng vàkhôngkhí náo nhiệt xung quanh.
Mặt Đường Hi đỏ ửng.
Vẻ mặt Đường Hi cứng ngắc.
anhkhôngphảikhôngthừa nhận, khiếnanhbị nghiệnkhôngphải là ly trà kia, hay là mùi hương c*̉a từng tách trà, màanhnghiện người con gái này.
Bả vai đột ngột bị người khác đụng trúng, vốn trong lòngđangthất vọng nên hậm hực, lại khiếnanhta càng thêm nổi giận, miệng đầy lời th* t*cđangchuẩn bị phun rathìbị người từ phía sau ghìm chặt lấy.
Đây chính là vật mà rất nhiều năm trước khi Đường Y Y mười mấy tuổi,cônói thíchanh, đây là chứng cứ bảo tồn cho đoạn ký ức đó.
Bộ ấm trà bày ở phòng làm việc xuất xứ từ bàn tay c*̉a ông lão này.
“khôngphải bà muốn tiền sao?” Đường Y Y nói – “Lần này muốn lấy bao nhiêu từ tôi?”
Cổ họng Đường Y Y khô khóc, đau vô cùng, tinh thần như bị rútđi, người uể oải, rất khó chịu.
Đường Y Y nhấc chân rời khỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Y Y khó hiểu nhìn Tần Chính.
Đứng dựa vào cửa, Tần Chính lấy bao thuốc lá ra, ngậmmộtđiếu vào miệng, xuyên qua khói thuốc mờ ảoanhnhìn xe chở Đường Y Y ra khỏi cửa sắt lớn, chạy ra ngoài, rồi dần biến mất trong tầm nhìn củaanh.
Ánh mắt nóng hừng hực của người đàn ôngkhôngkiêng nể gì chạy dọc thân thể Đường Y Y, cảm giác muốn chinh phạt ánh lên trong đôi mắt màu xanh củaanhta.
Đường Y Y lãnh đạm nhìn lướt quaanhta.
Người đàn ông này làm cái gì thế này?
“Sư phụ Trần, tôiđivề trước, hôm nào chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
sựtự tin về điều này bản thânanhvẫn chắc chắn được.
Đường Y Y muốn đứng dậy bật đèn, nghĩ nghĩ rồi rút tay lại.
khôngđếm xỉa đến ánh mắt khác thường c*̉a mọi người, Đường Y Y trực tiếp hỏi – “Bao nhiêu?”
Trà còn quá nóng, đầu lưỡi khó chịu, nhưng vẫn có thể làm cho tâm tình củaanhbình tĩnh ôn hòa lại.
Đường Y Y nói – “Đã rất lâu trước đây.”
mộtngười đàn ông mỹ tùy ý ngồi cạnh Đường Y Y,anhta nhìncô, trong ánh mắt đều ánh lên vẻ vui mừng khi pháthiệncon mồi.
Bất thình lình, Đường Y Y nhớ tới, hôm nay là mùng ba, là sinh nhật củacô.
Tóc củacôđược tóm gọn lên.
Saumộtkhắc, cánh cửa bị sức mạnh quá lớn đá văng, vách tường chịu cơn dư chấn rung nhènhẹ.
Trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh.
Tần Chính hơi khép mí mắt lại, hô hấp thong thả, nhưng biểu tìnhtrêngương mặt lại cực kỳ đáng sợ.
Ngày hôm sau, bộ trà c*̣ được Đường Y Y tự tay ký tên vào nhiều năm trước xuất hiện trước mặt Tần Chính.
“Vậyanhphải hỏi chính bản thân mình, xem chương trình cuối năm rồi ngủ thiếpđi, chuyện này có quan hệ gì đến tôi?”
Tần Chính cầm lấy khăn ướt lau lau tay – “Vậy tiếp tục hâm mộđi.”
Sư phụ Trần c*̃ng cảm thấy đây c*̃ngkhôngphải là lúc thích hợp để nói chuyện – “Vậy tạm biệt Đường tiểu thư,côđừng quên ngày mười chín đến lấy đồ c*̉a mình.”
“điphamộtly trà cho tôi.”
Hôm nay ngẫu nhiên cómộtngày tự do, coi như đây là món quà sinh nhật đầu tiên.
“Đường Y Y, em nên đánh thức tôi.”
côc*̃ng nghĩ như vậy.
Bầukhôngkhí kiềm nén,khôngkhí quỷ dị.
“Hôm nay tôi có việc phải làm.”
Thời gian cách xa quá lâu,côcó thể nhẹ nhàng nói ra câu -côkhôngchakhôngmẹ.
Áp suất trong phòng khách bỗng dưng thấp đến điểmâm.
Da đầu bị kéo đến đau, Đường Y Y nghiêng đầu – “Để tôi tự mình làmđi.”
Buổi trưa,côchọnmộtnhà hàng ăn cơm trưa, nhận đượcmộtmòn quà ngoài ý muốn, là nhân dịp khuyến mãi,côđược tặngmộtmón bánh ngọtnhỏ.
Những người đó phân tán ra vài góc hẻo lánh, đứng thẳng tấp.
Trong phòng vang lên tiếng đọc Kinh Thánhkhôngnhanhkhôngchậm của Đường Y Y.
Nhìn thấyrõngườinóichuyện cùng với Đường Y Y, đuôi lông mày của Tần Chính cuối cùng cũng giản ra – hóa ra làmộtông lão.
Trong lặng imkhôngtiếng động muốn chiếm hữucô, giữ lấycô, những điều ấyđãbiến chất, phát cuồng tronganh.
Trở lại chổ ởkhôngbao lâu sau, Tần Chính sử dụng quyền lực và thế lực khổng lồ c*̉a mình để có được vậtanhmuốn.
Tần Chính lấymộttấm thẻ màu đen khảm viền vàng bỏ vào ví Đường Y Y, ở ngăn phíatrêncùng, vừa mở ra là thấy, lấy ra vào cũng dễ nhất.
Chương 38: Cô sống là người của anh
Tần Chính đột nhiên nói, cắt đứt lời nói c*̉acô– “Hai người là sinh đôi?”
Có thể tưởng tượng ra được khicôkhắc chữ này có bao nhiêu chuyên tâm và nghiêm túc.
Mẹ Đường nghekhônghiểu – “Cái gì?”
Mặc dù chuyện nàykhôngcó một chút quan hệ với hiện tại.
Lấy món đồ cầm lên tay mơn trớn, mò mẫm, lòng ngón tay ma sát nhẹ nhàng đến phía đáy chén, xẹt qua chữ được khắc lên, mỗi một góc cạnh đều đượcanhsờ một lần.
Nếu nhưkhôngphảicôbiếtrõlà Tần Chínhkhôngbiết hôm nay là sinh nhật củacô, ngày bình thường thế này có ý nghĩa như thế nào vớicô,côcòn tưởng làanhcố ý an bày, rũ lòng từ bi.
“Dạ.”
Đường Y Y đổi hướng, chạy vào trung tâm thành phố.
khôngmuốn choanhbiết rõ mọi chuyện, Đường Y Y nói ngắn gọn – “Một bộ trà c*̣.”
Khóe môi ngoéo lênmộtcái, như cười nhưkhông, Tần Chínhkhôngtrả lờicômà hỏi ngược lại – “Sao? Đường Y Y, em nghĩ là tôi điên hả?”
trênmặtkhônglộ ra bất kỳ biểu tình nào, Đường Y Y nhìn con người có liên hệ máu mủ với mình, nhưngcôrất khó cảm nhận được một tia tình cảm máu mủ đáng lý ra phải có.
Vừa nhìn thấy chuyện có khả năng thành công, Đường Hikhôngkiềm được ngạc nhiên và mừng rỡ,côthở dài – “Chuyện dù gì c*̃ng đã qua nhiều năm, chị tôi tựa như vẫn còn ghi hận trong lòng, chúng tôi dù sao c*̃ng là người thân ởtrênđời c*̉acôấy, bất kể ra sao,côc*̃ngkhôngthể…”
Hương trà nhàn nhạt lên vào miệngcôthông qua miệng Tần chính.
Đường Y Y rũ mắt xuống,khôngbiếtrõcôđangsuy nghĩ gì.
Tần Chính lập tức biết được thân phận của đối phương – là truyền nhân đời thứ chín của Nghệ Hiên Lâu.
Đường Y Y khép Kinh Thánh lại.
Nghe thấy tên củaanh, gương mặt ông lão xuấthiệnvài tia biến hóa, kinh hômộttiếng – “Tần tiên sinh.”
“Hey!”
Phía bên kia, Tần Chính vừa rởi khỏi một buổi tiệc, lúc muốn lên xe gặp một người con gái tự xưng là em gái Đường Y Y.
Đứng ở trung tâm thành phố, dòng người như thủy triều, thời thượng, mọi người từ khắp nơitrênthế giới tụ tập lại, đứng ở đầu đườngsẽnghe được ngôn ngữ của nhiều quốc gia là chuyện thường.
Tiếng ghế ma sáttrênnền nhà, bỏ hai chân bắt chéo của Tần Chính xuống, Tần Chính đứng lên, hơi thở quanh thânanhcàng thêm kh*ng b*.
Khianhta định xông qua nắm cổ tay Đường Y Y, di động trong túi quần đột ngột vang lên.
Cảm giác bị ánh mắt lạnh băng lăng trì đến chếtđangnhìn chầm chầm mình, cơ thể Đường Hikhôngngừng run,côbất giác gật đầu theo bản năng.
mộtlát sau,khôngkhí mới mẻ mới theo hô hấp Đường Y Ymộtlần nữa vào phổi,côthở gấp từng ngụm từng ngụm, thân thể phập phồng kịch liệt.
Lần này gặp nhau, hai người đều bất ngờ.
Mỗimộtlần như vậy, người đàn ông này luôn làm chocôkhôngthở nổi tay chân vùng vẫy giãy c·h·ế·t mới chịu buông ra.
Vì thế xuấthiệnmộtmàn như thế này.
Đúng vậy, nếu nhớ, thì hai mươi mấy năm trước vì saokhôngxuất hiện…
mộtgiây sau, cả ngườicôbay lênkhông, bị Tần Chính ném lên giường.
Sau khi ăn xong, Đường Y Y bước vàomộtquán bar.
Màu trắng bạch dần dần nhú lên khỏi chân trời.
Tiếng giầy ma sáttrênnền nhà ngày càng gần, cho đến khi tiếng bước chân dừng trước cửa phòng.
Trong mũi Tần Chính phun ramộttiếng hừ - “nóilại.”
Tiếng nói này vừa thốt ra, lập tức hấp dẫn sự chú ý c*̉a mọi người xung quanh.
cômở mắt ra, trong chớp mắt cả người hoảng hốt.
Đường Y Y nhìn Tần Chính giống như nhìn người bệnh thần kinh.
Chân trướccôvừa bước vào, chân sau có mấy người đàn ông, khuôn mặt lãnh khốc, thân hình cường tráng, to lớn cũng bước vào.
côđangđịnh bước lên lầuthìgiọngnóicủa Tần Chính đột ngột vang lên – “Lại đây hôn tai tôimộtcái.”
khôngchú ý tớimộtmàn này, Đường Y Y gọimộtly whisky.
Buổi sáng, Đường Y Y bướcđichậm chạptrênđường,điqua rồiđilại, cảm nhận cảm giác an bình.
Năm đó ngườiđigặp mặt bàn công việc là Đường Y Y, nên hai người biết nhau c*̃ng là chuyện bình thường.
Tần Chính – “Nói.”
Cho đến khi bốn chữ kiakhôngcòn mang theo cảm giác qua loa cho xong, giọngnóikhônglạnhkhôngnhạt mà trộn vào đó là nhiệt độ ấm áp,anhta mới buông tha chocô.
Người đàn ông này chính là người điên.
Cảmộtngày, Tần Chính đều đợi ở phòng khách,anhđemmộtchậu hoa kiểngkhôngbiết tên cắt đến trọc cả cây.
anhdùng sức kéo eo Đường Y Y, hôn ngấu nghiến môicômột lúc lâu, đóm lửa trong lònganhmới từ từ được dập tắt.
Từ trước đến giờ,anhmuốn làm gì thì làm cái đó.
Người biết thương hương tiếc ngọc là Tiết Ngũ, chớkhôngphảianh.
Hầu kết của người đàn ông trượt lên xuống, đầy thấp thỏm, lộ ra vẻ sợ hãi trong lòngkhôngphải bình tĩnh như bề ngoàianhthểhiện.
Hai ngày tiếp theo Đường Y Y bịmộtsợi xích vô hình trói bản thân bên cạnh Tần Chính,anhta ở đâuthìcôở đó,côbị túm chặt bên ngườianh.
Mẹ Đường ngẩng người, bà đưa tay lau nước mắt – “Mẹ…mẹ chỉ muốn đến nhìn con một chút.”
anhta bắt đầu tấn công, hỏi tên Đường Y Y, giọngnóikhàn khàn êm tai,âmcuối đè thấp xuống, giống như tiếng kèn saxophone, mê hoặc vành tai của phái nữa.
“Nhìn tôi một chút?”- Đường Y Y nói – “Vì saokhôngnhìn vào hai mươi mấy năm trước?”
Đường Y Y bướcđiđầu cũngkhôngquay lại.
Tới gần chạng vạng, người còn chưa có trở về, Tần Chính vứt cây kéo xuống, gỡ mắt kính gọng vàngtrênmũi xuống, ấn ấn vài cái lên ấn đường.
Ông lão thấy bầukhôngkhíkhôngbình thường, ông chần chờ mở miệng – “…anhđây là…”
Tần Chính bước đến gần, tayanhrơi xuốngtrênđầu vai Đường Y Y, cách quần áo ve vuốt cánh taycô, dừng ởcổtaycô, rồi lấyđimộtdây buộc tóc màu đen.
Khiđiđến cửa, sau lưng lại vang lên giọngnóicủa Tần Chính, ấn đường của Đường Y Y trong nháy mắt đen thui.
Bóp gương mặt Đường Hi, Tần Chính nhìn từtrêncao xuống – “Da dẻ tốt thật.”
mộtlát sau,mộtđầu tóc dài xinh đẹp của Đường Y Y bị cột thành vòng tròn.
Tần Chính nhíu mày – “Câm miệng!”
Tuổi ba mươi. (đọc tại Qidian-VP.com)
C·h·ế·t c*̃ng như vậy!
Nhìn thấu toàn bộ ý định củaanh, Đường Y Y xoay người mặc áo khoác, đổi giày, lấy túi xách bước ra khỏi cửa,mộtloạt động tác liền mạch dứt khoát.
“Bao lâu rồi?”
Tần Chính lạnh lùng nói – “Nếu đã biết là quấy rầy, thìcôim miệngđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ hai mươi mấy năm về trước, thời khắccôbước vào cánhcổng c*̉a Tần gia, sinh mạng c*̉acôđã thuộc vềanh.
Nếu quên mấtsẽbị trừng phạt nghiêm khắc.
Bước chân Tần Chính dừng lại – “Chuyện xảy ra khi nào?”
Người đàn ông ngủ lầu dưới tỉnh giấc,đangchạy đến gầncô.
Trong kính chiếu hậu dãy nhà theo kiến trúc Châu Âu lùi dần rồi mất hút ở phía sau, vẻ mặt căng thẳng của Đường Y Y dần buông lỏng,côgiảm tốc độ của xe, hạ cửa xe xuống.
Tần Chính vẫn giữ tư thế cũ,anhcũngkhôngthấyyêucầu của mình có gì bất ổn – “Tôinóiem lại hôn tai tôimộtcái, ngherõchưa?”
Nhưngkhôngcó.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có hai tiếng hít thở,mộtnhịp nhàng vững vàng,mộthổn hển nặng nề.
Vài ngày sau đó, mẹ Đường đều đứng đối diện công ty, đôi mắt trông mong nhìn qua cửa công ty, khi có một người bước ra, bà sẽ tìm kiếm bóng dáng c*̉a Đường Y Y.
Ngủmộtgiấc tỉnh lại, Tần Chínhđãtỉnh táo hẳn.
côngẩng đầu nhìn lên, chạm vào ánh mắtkhôngcó nhiệt độ c*̉aanh, những mơ tưởng c*̉acôlập tức bị đóng băng.
Sắc mặt mẹ Đường đột nhiên trắng nhợt,khôngthốt nên lời.
Đường Y Yđangngủ say bị chuỗi tiếng bước chân dồn dập đánh thức.
Người ở ngay dưới mí mắtanh,khôngcần phải gấp gáp.
Tần Chính bỏ tay vào túi quần, khẻ ngẩng đầunói– “điđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong bóng tối, ánh mắt hai người chính diện giao phong.
Cho dùkhôngnhìn thấy chữ, chỉ bằng cảm giác sờ vàoanhc*̃ng biết đó là chữ “Chính”
Có thể vìcôthay đổi phương thức liên lạc, sư phụ Trần mãikhôngliên lạc được với vô, nên vẫn bảo quản vật đó dùmcô.
Tần Chính vẫn ung dung ngồi xuống – “đilấy Kinh Thánh đọc cho tôi nghe.”
Tần Chính híp híp mắt – “côhâm mộ những gìcôấyđangcó, phảikhông?”
Ngày đầu tiên của năm mới, khi còn nửa đêm canh ba,mộtcặp nam nữ ngồi đối diện nhau trong phòng khách, mỗi ngườimộttách trà, im lặngkhôngnóimộtlời.
Ầmmộtcái, tiếng cửa phòng ầm đùng, cánh cửakhôngnhúc nhích tí nào.
Tần Chính nâng chung trà lên, cầm gần bên miệng, thổi thổi, lá trà lơ lửng,anhnhấpmộtngụmnhỏ.
Mùi mộc hương nhènhẹthổi từ vườn vào, xen lẫn trong khí tức phẫn nộ của Tần Chính.
Hoặc có thể làkhôngnghĩ gì hết.
Đường Y Y di chuyển ly rượu,côgọi thêmmộtly nữa.
Nhắc lại chuyện đócôcòn cảm thấy buồn cười.
Nghe ông lão nhắc lại chuyện trong quá khứ,côvô c*̀ng kinh ngạc, lại cảm khái trong lòng, với tuổi tác c*̉a ông mà trí nhớ vẫn còn rất tốt.
Những người khách xung quanh cũng cho lời tán thưởng.
Lờianhvừa thốt ra quá mức kinh hãi, Đường Y Ykhôngkịp phản ứng – “Cái gì?”
côvừa mở miệng,âmthanh còn chưa bật ra ngoài,thìbị Tần Chính cưỡng chế nuốt hết vào miệng.
trênthực tế, Tần Chính đúng là bệnh thần kinh!
Bị bắt buộc áp vào lỗ tai Tần Chính, Đường Y Y thiếu chút nữa mấtđicân bằng,côtheo phản xạ có điều kiện bấu lên người Tần Chính.
“SHIT!”
côthậm chí cũngkhôngcần trang điểm, để mặt mộc bước ra ngoài.
“Đứng lại.”
Đó là chuyện c*̉a nhiều năm về trước, khi đócôchuyên tâm nghiên cứu trà đạo, mọi chuyện chỉ cần có liên quan đến trà đạocôđều nghiêm túc học hỏi, có một lần cơ duyên xảo hợp,cônghe được danh tiếng c*̉a sư phụ Trần từ một người khách hàng, sau đó bái sư học nghệ.
Đường Y Y cất tiếngnóikhôngmang theomộttia tình cảm nào – “Năm mới vui vẻ.”
Tần Chính vuốtnhẹngón tay mình,anhhấtnhẹtay mìnhmộtcái – “Tìmkhôngthấycôấy, các cậu cũngkhôngcần trở lại.”
cômuốn đem mọi thứ hủy diệt, nhưng sợ là xảy ra chuyện hôm nay thì mọi chuyệnkhôngnhưcômuốn nữa.
Tần Chính cầm ví tiền ném cho Đường Y Y, lạnh nhạtnóivớicô– “Trước khi trời tối phải trở về.”
Màng nhỉ Đường Y Y chấn động đến mức đau, cơn đau chen chúc trong đầu, khiến cho huyệt thái dương cũng đau theo.
“Tần Chính.” – Giọnganhbằng phẳngkhôngchút cảm xúc.
Lờinóiđến bên miệng còn chưa thoát ra ngoài, cánh tay Đường Y Y bị kéomộtcái, nửa ngườicôbị kéo tới phía sau một người.
Tần Chính nhìn Đường Y Y vẫnkhôngcó ý nhúc nhích,đanghư hư thực thực ngẩng người ra, hoàn toànkhôngkhôngcoi lờianhnóira gì, trong lònganhkhôngkhỏi sinh ra vài phầnkhôngvui, trực tiếp dùng sức đem cả người Đường Y Y ấn đến bên tai.
Tần Chính bước từng bước áp sátcô– “Rất lâu là bao lâu?”
cômuốn vứt bỏ nó.
Đường Hikhônghiểu chuyện gìđangdiễn ra – “Phải.”
Người đàn ông vẫn đứng thẳng như cây trúc, trả lời đơn giảnkhôngchút dư thừa – “Dạ.”
Chờ trong chốc lát, người congáikia vẫnnóichuyện với người khác, đáy mắt Tần Chính xẹt quamộttia nhìn băng lãnh.
Mặc dù chưa từng thật sự tránh mặt nhau.
Đến điểm trong mục đích, Tần Chính nhìn thấy Đường Y Yđangnóichuyện với môt người đàn ông xa lạ,trênmặt còn cómộtnụ cười chưa tắt.
Có điều gì đó hung tợn tuông trào, phunmộtkích trí mạng.
Câu nói tiếp theo c*̉a Tần Chính càng thêmcổ quái – “côso vớicôấy thông minh hơn.”
Kể cả những thống khổ và hành hạ.
Ánh sáng đột ngột xuấthiện, trong nháy mắt đó, Đường Y Y theo bản nang nhấm mắt lại, đợi cho đến khicôthích ứng với ánh sáng, ập vào mắtcôlà Tần Chính áp sát mặt mình,côvô ý thức ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra.
Tần Chính tựa nhưkhôngcảm nhận được Đường Y Y bài xích mình,anhvẫn ngưng mắt nhìncô, chổ sâu thẳm trong mắtanhsóng ngầm cuồn cuộn ập đến, tụ lạimộtchổ.
Đem bộ trà c*̣ bỏ vào ngăn tủ, Tần Chính cong khóe môi, một đường cong mang ý vị sâu xa hiện lên.
mộtgiây sau, đèn mở lên, tầm nhìn của mọi người được phục hồi.
Tần Chính nhướn mày – “khôngđi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.