Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48: Anh bị người con gái kia cho vào quên lãng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Anh bị người con gái kia cho vào quên lãng


Đường Y Ynói– “Là doanhquá ngu ngốc.”

côcho Phú Quý và Cát Tường ngủ cùngmộtổ, thân mặt gắng bó.

Đường Y Y ăn bánh mật, gương mặt đầy nét thỏa mãn – “Tôithìkhông, cònanhthìcó.”

Timcôdán vào timanh, nhảy bang bang.

Hai người tán gẫumộtlúc lâu mới cúp máy.

Đường Y Ynói– “khôngcó.”

“Hai chúng takhônggiống nhau.” Lưu Đình Vân cườikhôngngừng bên đầu bên kia –“Cậu là phụ nữđãkết hôn.”

Đường Y Y mở miệng cắnmộtngụm lớn, nhai kỹ nuốt chậm – “anhcó thể tránh ra.”

Nhớ lạimộtmàn vừa rồi bên bờ sông, Đường Y Y bất giác nhíu mày, ngay cả khi Tần Chính tắm xong bước racôcũngkhôngbiết.

Vừa rồi nếu Tần Chínhkhônglui bước,thìcôcũngkhôngthể nào chống cự lại được.

Trước khi ngủ, Tần Chính cạy răng môi của Đường Y Y, khianhngửi được mùi bạc hà thơm ngátthìtâm trạng u ám mới tảnđi.

Đường Y Ynói– “Tôikhôngbiết.”

Chổ nào cũng bị thấm ướt.

âmthanh phát ra từ bụng Tần Chính, thần sắc củaanhtự nhiên nhưkhông– “Em nghe rồi chứ.”

Đường Y Y, em lợi hại!

Đường Y Ynói– “Tôi biếtrõ.”

Cảm động.

Cả chén bánh tổ vào bụng Đường Y Y toàn bộ, Tần Chínhkhôngănmộtngụm nào.

Nếu Đường Y Ykhôngđi,anhsợ bản thânkhôngkiềm chế được mà thu hồi lời vừanóira.

Tần Chính đứng bên cạnh Đường Y Y, lông mày nhíu lại.

Hay là ông ta có thâm ý khác?

Đường Y Y bị bắtđiđăng ký kết hôn, còncôthìbị bắtđixem mắt.

Đột ngột bị hít đầy hơi tàu hủ thối vào trong lồng ngực, Tần Chính bật cả gân xanh lên trán.

Đường Y Y nghe được tiếngnóinghiếng răng nghiếng lợi bên tai – “Emnóixem tôi vì sao lại như vậy?”

Tần Chính ngẩng đầu – “Đúng vậy.”

Đường Y Ykhôngmang theo bất cứ vật dụng nào, đành dùng vật dụng trong khách sạn.

Chương 48: Anh bị người con gái kia cho vào quên lãng

Từ khianhchuyển ra khỏi phòng ngủ, ngủ phòng bên cạnh,khôngngủ cùng phòng với Đường Y Y, rồi lại chocôchuyển ra ngoài, rời khỏi nơi này, đểcôvui vẻ.

Chớp mắt sau đó, cả người Đường Y Y như ướt đẫm khiđidưới cơn mưa phùn rả rích.

Khicôbị bắtđikhôngbao lâu,đãphân tích ra những điều lắc léo trong đó.

Đường Y Y thởnhẹmộthơi.

Tần Chínhkhôngtrả lờicômà hỏi ngược lại – “Emkhôngbiết?”

Bácgáicười tủm tỉmnói– “Hai ngườithậtlàyêunhau.”

Tần Chính mặc tây trang, lấy lại hình tượng áo mũ chỉnh tề thường ngày.

mộtlúc lâu sau Đường Y Y vẫn còn sững sờ tại chổ.

Đường Y Ymộttay mở cửa, lồng ngựcmộtngười áp vào lưngcô, hơi thở phun lên gáycô.

anhcũngkhôngnhìn Đường Y Y, mắt khép hờnói– “khôngphải là em nằm mơ cũng muốn chuyển ra khỏi chổ này sao?

Tần Chính cau mày, dắt tay Đường Y Y rời khỏi.

Tất cả những điều này đều là do hai năm mất tích mà ra.

Chín giờ, Tần Chính vẫn còn ngồitrênghế sofa, tờ báo trong taykhônglật thêmmộttrang nào nữa, di động bên cạnh cũngkhôngvang lên.

khôngmộtchút do dự.

Nhưng cái gì cũngkhôngcó.

Đường Y Y nhìnanh– “Cho tôimộtcon số.”

Bảy giờ, thức ăn được chuẩn bịđãnguội lạnh, người vẫnkhôngthấy đâu.

Quản gianói– “Tiên sinh, có lẽ phu nhân có chuyện gì, nên về trễ, để tôi gọi điện thoại cho phu nhân xem xem như thế nào.”

Có ngườinóichuyện quả làmộtđiều may mắn trong đời.

“Tớ chuyển về rồi.”

Lưu Đình Vân nhấpmộtngụm café.

Tần Chính mở miệng, giọngnóilạnh như băng – “khôngcó lệnh của tôi, bất cứ ai cũngkhôngđược gọi chocôấy.”

Tayanhdùng lực kéo áo sơ mi Đường Y Y xuống, mở toang.

Đường Y Y nghe ra trong lờinóicủa Tần Chính bao gồm trào phúng và tâm trạng đáng buồn khiếnanhthở dài – “Đúng là do tôi quá ngu xuẩn.”

Khi Tần Chính cuối đầu, nướctrênmày, mi mắt, chóp mũi đều rớt xuống mặt, xuống người Đường Y Y.

“Ông tanóiem chạy trốn về phía bờ sông, lúc tôi chạy đến,thìthấymộtngười congáirơi vào trong nước.”

“Đường Y Y, bây giờ tôi cho em toại nguyện.”

Dáng người đúng là bản sao của Đường Y Y.

mộtlúc lâu sau,anhđột ngột cúi đầu nở nụ cười – “Đúng vậy, tôi quá ngu ngốc.”

Nghe được câu trả lời của Lưu Đình Vân, người đàn ông ngồi đối diện lập tức nở nụ cười tươi tắn, cả người đầy tự tinnói– “Tôi nghĩ Lưu tiểu thư có tam quan giống mình, hết sức ăn nhịp cùng nhau.”

Đường Y Y xoay mặt qua nhìnanh, tựa như nhìn thấy quỷ.

Đường Y Y nhíu mày – “Cậu quyết định rồi sao?”

trênđường từ siêu thị về, Đường Y Y thấy Tần Chính đứng trước cửa,anhgầy xuốngkhôngít, hốc mắt trũng xuống,khôngcòn bộ dạng nho nha, phong tư cao quý, hơi thở quanh ngườianhcàng thêm lạnh lùng, tựa như trải quamộtthời gian bị dày vò rất lớn.

Lưu Đình Vân – “Ýanhlà sao?”

anhcất giọng lạnh lùng – “Đường Y Y, nếu emkhôngném nóđi, tôisẽhôn emtrênđường ngay.”

Ngày hai mươi sáu, Tần Chính cho Đường Y Y biết,anhmuốncôbuổi tối về nhà ăn bữa cơm.

Đường Y Y mang theo Phú Quý và Cát Tường chuyển về nhà trọ.

Hơn nửa tháng sau, trờiđãvào giữa hè, thời tiết nóng đến c·h·ế·t người.

“A?” Lưu Đỉnh Vân hỏi lại – “Cậu trốn về?”

Gương mặtanhở phía dưới đèn thủy tinh,âmtrầm đáng sợ vô cùng.

Tần Chính thuận miệng hỏi – “Mua gì vậy?”

Đây là câunóiđ*ng t*nh nhất trong đời củaanh– Tần Chính tự cho là vậy.

Nghe vậy, Đường Y Y thong thả ung dung nuốt ngụm đậu hũ thối xuống – “anhchắc chắn?”

Cả người Tần Chính ướt sũng, trong khoảnh khắc dính sát vào Đường Y Y, cả người ẩm ướt củaanhvây quanh áo sơ mi màu xanh lam sạchsẽcủacô.

Vô tình phá vỡ bầukhôngkhí quái dị.

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chóc lát,mộtlát sau giọngnóiđầy khiếp sợ của Lưu Đình VÂn vang lên – “Y Y, Tần Chính tha cho cậu rồi hả?”

Vén vài sợi tóc ướttrêntrán ra phía sau, Tần Chính lườm người congáiđangđứng ngẩn người ra đó – “Lại đây.”

Lưu Đình Vân gạt bỏ suy nghĩ trong đầu.

Người đàn ông này khi nàothìcó hứng thú với những quán ăn vặtnhỏthế này? Thựcsựmuốn ăn?

Lưu Đình Vân hỏi thêm – “Tần Chính có đề cập chuyện ly hôn với cậukhông?”

Đường Y Y nghi ngờ bản thân mình vừa nghe nhầm – “điđến khu phố bán đồ ăn vặt?”

mộtmình lang thang trong vườn hoa,khônggian tĩnh mịch,mộtmìnhkhôngngừng nhắcanhmộtsựthật–anhbị người congáikia quên lãng, nhưmộtkẻ ngốc, chờ đến giờ này.

Khóe môi Tần Chính run rẩy.

Lưu Đình Vânnói– “ Y Y, tớ dự định từ từnóivới người trong nhà về cách tớ muốn sống như thế nào.”

Từ lúcanhta ngồi xuống,đãbắt đầu kể về bạngáitrước đây, của cải trong nhà ra sao,đixe gì, theo đuổianhta ra sao.

Quản gia và người giúp việc trong nhà giật thót, đồng loạt trả lời – “Vâng.”

“Lưu tiểu thư bây giờđãba mươi mốt tuổi, độ tuổi củacô,nóihơi khó nghe chính làđãhết tuổi tỏa sáng củamộtngôi sao.” Người đàn ông đeo kính mắtnóitiếp – “Lưu tiểu thư chắc hiểu ý tôi muốnnói.”

“Món này ăn đượckhông? Có bị tiêu chảykhông?”

Tần Chính chẵn nhữngkhônglùi mà tiến thêmmộtbước – “Để tôi xemmộtchút.”

Rời khỏi khu phố ăn vặtđãhơn mười giờ tối, Tần Chính bị mùi của đậu hũ thối tra tấn cả thể xác và tinh thần,anhmãnh liệtyêucầu Đường Y Yđirửa răng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hơi thở của Tần Chính trầm xuống,anhthản nhiên trả lời – “Tôiđangtỏ tình với em.”

Đường Y Y dễ dàng đoán ra ngườianhđề cập là ông lão kia – “khôngcó.”

Mặt mũi Tần chính đầy vẻ ghét bỏ - “Em muốn xông c·h·ế·t tôi phảikhông?”

Bây giờ chỉ mới là nửa năm thôi, ây da.

Đường Y Y ném trái táo xuống – “Ngừng!”

Nghe thấy có tiếng người bước chânđitới, Tần Chính ngừng động tác lấy mắt kính xuống,anhnghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt híp lại.

Bỏ quyển Kinh Thánh xuống, Đường Y Y lập tứcđiđến thư phòng tìm Tần Chính.

Tần Chính vuốtnhẹngón tay – “Em muốn đền lại cho tôi?”

“Mỗi người đều có đam mê của bản thân mình, kiên trì với nó, bỏ công sức ra cố gắng phấn đấu, đều đáng được tôn trọng.”

khôngbiết trải qua bao lâu, trong bóng tối giọng của Tần Chính vang lên.

Nghe nhắc tới Đường Hi và ông lão kia có liên quan đến nhau, ĐườngY Y cũngkhônglộ ra vẻ giật mình.

Đường Y Y mím môi – “khôngbiết phảinóigì.”

Tần Chính há mồm th* d*c, mỗi động tác củaanhđều theo bản năng, ngập tràn lửa giận.

Lưu Đình Vânkhôngkhỏi có liên quan.

Hô hấp củaanhđột nhiên ngừng lại, nặng nề, Tần Chính cất bước chân chạy lại, nhịp bước tán loạn,anhchạy đến gần Đường Y Y.

Đường Y Y vô cùng vui vẻ, bước lại ôm chú mèođangbị vắng vẻ ởmộtgóc hẻo lánhđivề phía ghế sofa gọi điện thoại cho Lưu Đình Vân.

Lưu Đình Vân “um”mộttiếng.

Tần Chinhkhôngcó phát giác ngay lập tức.

Khả năng bơi lội của Đường Y Y tốt vô cùng,sẽkhôngxảy ra chuyệncôbị mất khống chế, kinh hoảng.

Đường Y Y giả vờ nhưkhôngnghe thấy.

cômất cả ngày dọn dẹp, tưới nước cho hoa cỏtrênsân thượng, bỏ phân vào chậu, chuẩn bịmộtcái chénnhỏchứa thức ăn cho mèo.

côchưa từngnóilà muốn thu dọn đồ đạc.

Bánh tổ nhúng vào dầu sôi, từ màu trắng chuyển sang màu vàng, lấy ra khỏi chảo, đặt vào chén nhựa màu trăng, mùi thơm bốc lên, xộc vào mũi.

“Còn có thể vì cái gì nữa?” Tần Chính lầm bầm lầu bầu, nảy sinh ý định độc ác cắn lỗ tai Đường Y Y, cho đến khi sắp rướm máuanhchuyển qua cọ xát.

Tần Chính đuổi theocô.

Người đàn ông đeo kính mắt ngồi trước mặt vẫnnóiliên tụckhôngngừng, tâm trạnganhkích động vô cùng,nóiđến mức văng mưa phùn vào mặt người đối diện.

mộtlúc lâu sau, từ trong khóe môi Tần Chính phun ra hai chữ - “Rất tốt!”

Áo sơ mi trong tayanhnhăn nhúm thànhmộtnùi.

Hai người giằng cokhôngai chịu nhường ai.

Tần Chính bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Đường Y Y, trong đó d*c v*ng rừng rựcâmĩ.

Đường Y Y ngủ thiếpđi.

“Có vấn đề gìkhông?”

Dù là nhìn bất cứ chổ nàotrênngười người đàn ông này, đều lộ ra tâm tình kích độngkhôngbình thường của haicô.

Tần Chính muốn dùng hành độngnóicho Đường Y Y biết –anhđãthay đổi.

côkể cho Đường Y Y nghe chuyệncôxem mắt – “Đáng sợkhông?”

Lại bắt đầu điệp khúc.

mộtgiọt nước đậutrêncằmcô, ngứa vô cùng, nhưng hai taycôbị Tần Chính siết chặt,khôngnhúc nhích được, muốn gãi cũngkhônggãi được.

Cho đến khianhbơi tới nơi, thấy được người,anhtức đến mức mặt đen xì.

Bước vào phòng, Đường Y Y bị Tần Chính áp vàotrêncánh cửa – “Chung Vi có làm gì emkhông?”

Tần Chính nhướn mày – “Tần phu nhân, vì em, trong nhàđãtổn thấtmộtsố tiền rất lớn, emkhôngnóithêm câu nào sao?”

Đường Y Yđangđọc Kinh Thánh, cảm thấy kỳ lạ hỏi lại – “Thu dọn cái gì?”

Lần này vậy mà Tần Chínhkhônggiống như mọi khi cưỡng épcôđến đường cùng đểanhmuốn làm gìthìlàm màkhônghỏi đến cảm giác củacô.

Ở Phú Quý viên, Đường Y Y ngồi ăn cơm gà quay, nghe vài người thanh thiếu nam nữ bên bàn khác trò chuyện,cômới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Tần Chính.

Khianhnhảy xuống sông, bơi về phía người congáiđanggiãy giụa trong nước,anhđãpháthiệnđiều gì đókhôngđúng.

Lưu Đình Vân ngáp dàimộtcái, mặc niệm cho lần xem mặt đầu tiên của bản thân hai giây.

Khóe mắtcôquét về phía Tần Chínhmộtcáikhôngdễ dàng phát giác, Tần Chính cũngkhôngnhìn người congáibên cạnh thêmmộtcái nào.

Thanh Sơnđangđứng chờ trước cửa xe lặp tức ném tàn thuốcđi,anhdùng giày da giẫm tắt ngọn lửa, rồi khom người mở cửa xe, ánh mắtkhôngdừng lại dù chịmộtgiâytrêndáng người chật vật của Tần Chính.

Lưu Đình Vân lại nhấp thêmmộtngụm café.

Đường Y Y đáp – “khôngtốt như vậy đâu.”

Tần Chính nhướng mí mắt, im lặng nhìn Đường Y Y.

Haicôđềukhôngdám ngẩng đầu lên.

côtự an ủi bản thân.

Rất đẹp, nhìn vào cảm thấy yếu đuối, khơi dậy bản năng muốn che chở của phái nam, Đường Y Y nhìn thoáng qua, cuối cùng rút ra được kết luận trong lòng.

Tần Chính dùngmộttay kiềm chế Đường Y Y,mộttay cởi nút áo sơ mi – “hiệntại tôi rất đói bụng.”

Người đàn ông có ngũ quan hình lập thể như điêu khắc, dáng vẻ cao ngất, vai rộng, chân dài, cả người ướt đẫm, bộ dáng như vừa được vớt ra từ trong nước, thấp thoáng thấy được từ múi cơ mạnh mẽ đầy lực, đập mạnh vào thị giác người khác, haicôgáitrẻ nhìn thấyanhmắt đỏ bừng cả khuôn mặt.

Bácgáinhanh nhẹn rưới tương ngọt – “Có ngay.”

Đúng là biết cách lợi dụng bạngáicũ, còn dát vàng lên mặt mình vì chuyện này, nâng cao giá trị của bản thân.

Tần Chínhkhôngxuấthiện, càng hợp ý củacô.

ẩný là,khôngcó phần củaanhđâu.

Hơi thở quanh người Tần Chínhâmu hẳnđi, trước kiacôkhôngcó khả năng ăn những món này,khôngcó thời gian cũng nhưkhôngcó cơ hội.

nóiđến đoạn này, Tần Chính dừng lại, ánh mắtanhnhìn chầm chầm vào người congáikhôngcoi ai ra gì trong lòng ngực mình, cố gắng nhìn xemtrênmặt đối phương có chút biến hóa nàokhông.

côgằng từng chữ phun ra từ trong kẽ răng – “Đừng làm cho tôi ghétanhthêm.”

Khuôn mặt Đường Y Y lập tức lạnh xuống – “Coi như tôi chưanóigì.”

Kể cả gương mặt, dáng người, khí chất, cáchnóinăng…

“Lão già kia,” đôi môi lạnh cọtrênđỉnh đầu Đường Y Y, giọngnóikhàn khàn của Tần Chính cất lên, “Chơi tôi.”

Bácgáinhìn đến cách ăn mặc của hai người, cũng biết là người có tiền, bà vội vã hỏi Đường Y Y – “Saokhônggọi cho bạn trai củacômộtphần? Làmmộtphần choanhta nhé?”

Người congáiđược Tần Chính vớt lên từ dưới sông bị hai người xem nhưkhôngkhí,côbị sặc nước, khó chịu vô cùng, tiếng “khụ” vừa rồi là do bản thânkhôngnhịn được nữa.

trênkính mắt đều là nước, tầm nhìn củaanhbị nhòeđi.

Đường Y Y hoàn hồn lại – “Có chuyện gì?”

Nhìn Đường Y Y muamộtphần đậu hũ thối, sắc mặt Tần Chính khó coi vô cùng.

Quảthậtlàm chocôbất ngờ.

Đúng vậy,khôngcó điểm nào có thể so sánh được.

Tần Chính ngoảnh mặt làm ngơ.

Lưu Đình Vân thở dài – “Tớ cảm lòng dạ đàn ông cứ như là kim dưới đáy biển.”

anhlui người về phía sau, ép bản thân quênđid*c v*ngđangầm ĩ sôi trào đối với Đường Y Y, dời người rời khỏicô, xoay người bước vào phòng tắm, vừađivừa mở khóa quần tây, từ trong cổ họng học ra câunóihết sức trầm thấp – “Em thắng!”

Tần Chính choàng khăn tắm lớn quanh người, dáng dấp như người mẫu, điều đáng tiếc duy nhất là người xemđãxem đến ngán.

Đường Y Ynói– “Nghe thấy gì?”

Đường Y Y cũngkhôngnóithêm lời nào.

Sức lực cách nhau quá xa, Đường Y Y khẽ thở dãi, khóe mắtcôlạnh buốt – “Tần Chính.” (đọc tại Qidian-VP.com)

cômở miệng, đầy mùi tàu hũ thối.

Người congáimặt mày tái nhợt, cơ thể ốm yếu run lên lẩy bẩy, vừa lúng túng vừa sợ hãi.

Tần Chính để tờ báo quamộtbên,anhđứng dậy bước ra vườn hoa tối mịt hút thuốc.

GiọngnóiTần Chính đầyẩný – “Sợ là em đềnkhôngnổi.”

Cầm thẻ mở cửa phòng, Tần Chính dắt Đường Y Y bước vào thang máy, suốt cả đoạn đườnganhkhônghề buông tay Đường Y Y ra.

Đường Y Y trả tiền, bưng chén bướcđi.

Hoặc là…

Tênđãlên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ramộtmũi xuyên tim.

Tần Chính im lặng nhìn Đường Y Y – “Chuyển ra ngoài nhiều ngày rồi, vì sao emkhônggọi cho tôi dùmộtcú điện thoại? Hay gởimộttin nhắn cho tôi?”

Đường Y Ynói– “anhnghĩ xem tôi lấy gì đáp trảanh?”

Lưu Đình Vân cười cười – “Tôi hiểu.” Mới là lạ!

“Khụ…”

Vẻ mặtanhtối tămâmtrầm, cánh tay Tần Chính dùng thêm sức, muốn khảm Đường Y Y vào trong cơ thể mình.

Càng muốn lờđicảm giác ngứa ngáythìlại càngkhôngchịu nổi, Đường Y Ykhôngcó cách nào khác đành phải cọ vào đầu vai Tần Chính.

“Đáng lý tôi nên nhớ ra, khả năng bơi lội của em còn tốt hơn tôi.”

“Lúc đó khoảng cách khá xa, tôi chỉ nhìn thấycôta mặc quần áo giống em mặc lúc sáng, tôi nghĩ là em, nên lập tức nhảy xuốngkhôngkịp suy nghĩ.”

Vóc dáng cao gầy bước lại gần, tiếng bước chân càng gần, hình dáng người đến càngrõ.

“Emđanguy h**p tôi, phảikhông? Y Y?”

Xe ngừng ở gầnmộtkhách sạn, Tần Chính dắt Đường Y Y bước vào.

Hai tay Tần Chính bỏ vào túi quần – “đisiêu thị?”

Gương mặt đuôi mày này khắc sâu vào trong tâm trí củaanh.

Cửa thang máy khép lại, Đường Y Ynói– “Có thể buông lỏng tay rakhông?”

Tần Chính vung tay lên đẩy tất cả sách vở công văntrênbàn xuống đất,anhdựa người vào thành ghế, nhắm mắt lại.

Mày nhướng lên, màn đêm che phủanh, vẻ mặt Tần Chính khó coi vô cùng.

“khôngngờ mọi người là lão già kia dựng nên.”

Mỗimộtbước làmộtlần đau đớn vô cùng, tựa nhưanhcắt thịt róc xươngtrênngười mình.

Quản gia gật đầu – “Đúng vậy.”

Trong giọngnóicủacôlộ ra vẻ mỉa mai, Tần Chính ngưng mắt nhìncômộtlúc lâuthậtsâu,khôngkhí đột ngột yên tĩnh.

Đường Y Y ngẩn người – “Chuyển ra ngoài.”

anhhít sau, đè cả người lên Đường Y Y, hơi thở phập phồng, kiềm nén bản thân.

Sau khi chuyển về nhà trọ, Đường Y Ykhôngđến công ty nữa, mà ở nhàkhôngra khỏi cửa, đóithìgọi thức ăn bên ngoài, mệtthìngủ, tỉnh dậythìxem phim, chơi cùng hai chú mèo.

mộtgiây sau, cả người Đường Y Y bị Tần Chính giam vào trong khuỷu tay, mặt đụng mạnh vào lồng ngực củaanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong tình thế cấp bách, chỉ số thông minh bị teo lại thành hạt lúa lép,anhkhôngcòn quan tâm tới bất cứ điều gì khác.

Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên, toát ra tiakhôngkiên nhẫn và độ lạnh đếnâm, hai người congáirun lên, ngại ngùng cụp ánh mắt xuống.

Lưu Đình Vân chậc lưỡi, cùng là đàn ông, đồng thời cũng đeo mắt kính, vì sao người đàn ông ngồi trước mặtcôkhácmộttrờimộtvực so với Tần Chính như vậy?

cômuốn sống vui vẻmộtthời gian.

Ông lão kia tìmmộtngười tùy ý?

Người congáilắp ba lắp bắp giải thích – “Đúng rồi, xin lỗi, tôi…tôi…”

Đường Y Y vẫn cảm thấy mọi chuyệnkhôngđơn giản như vậy.

Đường Y Ynói– “Tôi ăn, đâu phảianhăn.”

“Chung Vi chuyểnmộttrăm vạn vào tài khoản của em em.”

Quần áocôdính nước ướt đẫm, dính vào da thịt ôm lấy tay chân,hiệnrõlên đường cong xinh đẹp, mông lung.

Đường Y Ynói– “Đúng vậy.”

Mùi của tàu hũ thối quá nồng, người bình thường tuyệt đốikhôngchịu nổi, người coi nó như mỹ vị rất ít, Tần Chính nín thở, tránh ra vài bước, rồi lại xáp lại gần.

Đường Y Ynói– “Đúng, đền lại choanh.”

“mộtphần bánh tổ.”

Đầu ngửa ra sau, ót Đường Y Y chạm vào cánh cửa – “Tôiđãnóirồi.”

Được rồi!

Bước chân củaanhrất lớn, Đường Y Y phải cố gắng phải theo kịp.

Đường Y Y giãy dụa,côvà Tần Chính người giãy người siết chặt lại.

Khóe miệng Lưu Đình Vân giật giật, làm sao màanhta thấy được điều quái quỉ này?

Tần Chínhnói– “Tôi ăn cùngcôấy.”

“Bởi vì tôi nghĩ khi hai người tìm hiểu nhau, quan trọng nhất là thẳng thắn với nhau, cho nên chuyện tôiđãtrãi quamộtmối tình cũng muốn cho em biếtrõ. Để em có thể hiểu tôi hơn.”

Tần Chính cúi đầu gần lại – “Đường Y Y, có phải em cũng nên đáp trả tôi?”

Có lẽ mắt kính gọng vàng khác với mắt kính của người này.

Cửa đóng lại, tiếng bước chân mất dần ngoài hành lang.

Dùng con mắt thứ ba? Thuật đọc tâm?

khôngcó chuyện người đàn ông kia thông suốt mọi chuyện, hiểu ra hai ngườikhônghợp nhau, đeo bámcôcũngkhôngcó ý nghĩa gì, thà rằng đường ai nấyđithìtốt cho cả hai, tỷ lệ xảy ra loại chuyện này thấp vô cùng, có thể so sánh với ngày tận thế.

“Em định khi nàothìtổ chức hôn lễ,đianhhayđiPháp?”

Sau bốn mươi phútđidạo loanh quanh, hai người đứng tại khu phố ăn vặt trong truyền thuyết, tận hưởng cảm giác ồn ào náo nhiệt.

Đường Y Ykhôngcảm giác đượcsựáp bách từtrênngườianh– “Đồ ăn, uống.”

Đường Y Y ngửi thấy mùi bánh tổ chiên thơm phức, ánh mắt đảo qua,côbỏ lại Tần chính bước đến gian hàng phía trước.

Kiềm nén cảm xúc muốn ômcôvào lòng xuống, Tần Chínhnói– “Tôi về đây.”

anhkhôngcho Đường Y Y cơ hội mở miệng – “Ra ngoài.”

mộtlát sau, người đàn ông đeo kính mắt ngớ người ranói– “Ngại quá, tôinóinhiều quá phảikhông?”

anhkhôngquan tâm nguyên nhân gây rasựviệc là gì, chỉ cần kết quả khiếnanhhài lòng là được.

“Thành phố D có nhiều khu phố bán đồ ăn vặt, nổi tiếng gần xa, chúng tađitham quanmộtchút.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông đeo kính mắt lạinóithêmmộtđống đạo lý lớn, mặtkhôngđỏ, timkhôngđập nhanhnóitiếp – “Sau khi kết hôn, tôi mongcôcó thể cómộtcông việc ổn định hơnhiệntại.”

Lưu Đình Vân cười ha ha – “Tức giận phảikhông?”

Ngày hôm sau, sau khi trở về thành phố C, quản gia gọi người giúp việc đến, hỏi có cần thu dọn đồ đạckhông.

Ở đối diện vẫn tốt hơn là ở cùngmộtnhà.

Ví như căng thẳng, kinh ngạc.

Người đàn ôngnóitiếp – “Lưu tiểu thư đừng hiểu nhầm ý tôi, tôikhôngcó ý coi thường năng lực củacô.”

Lưu Đình Vânđangxem mắt ởmộtquán café đột ngột hắt hơi mạnh.

Sau đó Y Y thấyanhlập tức xoay người, bước hai bước, dừng ở cánh cửa đối diện, cầm chìa khóa mở cửa bước vào.

“Chuyện trước kia, đừng nhắc lại nữa, từ đây về sau, em và tôi là vợ chồng.”

“Phật ngọc là vật trước kia tôi vô tình có được, mặc dù là vật khó có được, nhưng tôi cam tâm tình nguyện lấy ra, dĩ nhiênkhôngtính thành con số,” Tần Chính thay đổi tư thế,nóitiếp – “Chủ yếu là tổn thất tinh thần.”

Nửa giờ sau, Thanh Sơn đến đưa quần áo.

Cảm nhậnmộtlúc, khóe môi Tần Chính cong lên.

Tần Chínhnói– “Tôi cũngđãnói.”

Lúccôtrở về,đãgần mườimộtgiờ.

Bất chợt nghe câu hỏi củaanh, da đàu của Đường Y Y tê rần lên – “Tần Chính, thựcsựanhmuốn làm gì?”

Đường Y Y thừa nhậnmộtcách tỉnh táo – “Phải.”

“côcó thể mởmộtcửa hàng chẳng hạn, giống như bạngáitrước đây của tôi…”

“khôngphảiđãnóivới em hôm nay về ăn cơm với tôi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng là khảo nghiệm sức chịu đựng mà.

“Nếu tìmmộtngười đàn ông sống cùng,thìchất lượng sinh hoạt trong cuộc sống giảm xuống, còn phải lo lắng xem hắng ta có người đàn bà khác haykhông, cóyêutớ haykhông,yêutớ như thế nào,yêunhiều haykhông,khôngbằng sống độc thân cả đời.”

Tần Chính mở miệng – “Chung Vi làm như vậy, vì muốn lấyđiPhật ngọc trong tay tôi.”

Kéo áo sơ mi lại, vói tay vào bên trong áo sửa lại nội y, Đường Y Y đứng im tại chỗ.

“Lưu tiểu thư có kế hoạch gì trong tương laikhông?” – Người đàn ông đeo mắt kínhnóitiếp – “Bản thân tôi nghĩ rằng, trong giới giải tríkhôngphải làmộtnơi có thể phát triển dài lâu.”

Trong gian phòng tối om,khôngmộttiếng động.

anhcúi người, môi vờntrêncổ Đường Y Y, m*t mát từng tấcmột.

“Vứtđi!”

Ùng ục…

Khóe mắt Đường Y Y giật giật – “mộtsố tiền rất lớn là bao nhiêu?”

Vài giây sau,anhmới phát giác hành động đó củacô, rồiâmthầm cảm nhận.

Đường Y Ynóiđùa – “Tớ cảm giác mình cũng bị cậu thuyết phục.”

Đường Y Ynói– “Đáng sợ.”

Quản gianói– “Là ý của Tiên sinh, muốn phu nhân hai ngày sau chuyển ra ngoài.”

anhtăng thêm sức mạnh vào năm ngón tay, đè lên cánh tay Đường Y Y, siết chặt lại, cảm nhận nhiệt độ vàsựmềm mại dưới lòng bàn tay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Anh bị người con gái kia cho vào quên lãng