Khống Chế Thành Nghiện
Tây Tây Đặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Muốn có người con gái như vậy
Lưu Đình Vân xoa trán.
Tiết Ngũâmthầm ghi nhớ - “Vậycôấy thảm hại hết sức.”
Tần Chínhkhônguống lấymộtngụm rượu, nhưnganhngửi mùitrênngười Đường Y Y – say.
Mấy chữ kia,anhdùng hết sức bật ra từ đầu lưỡi, hầu hết phía dưới lăn lộn, ngón tayanhđặttrênđùi run rẩy, dùng sức xoanhẹlại, bỏ vào túi quần,anhnắm chặt nắm tay lại.
Ngày hôm sau, Lưu Đình Vân hồ hởinói– “Đám người kia bị bắt rồi mẹ, tiền được trả lại rồi.”
“Ba, chuyện này ra sao banóicho con biếtmộtchútđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 70: Muốn có người con gái như vậy
Tần Chínhnói– “Ben.”
Đường Y Ynói– “Tối nay em cómộtbuổi tiệc.”
Lưu Đình Vân bỏ giỏ xuống, nghe thấy vậy, mặtcôbiến sắc – “Có phải mẹ lại bị lừađihội nghị thực phẩm bảo vệ sức khỏe?”
Tần Chính bắt chéo đôi chân lại – “Cậu muốn biết ở phương diện nào.”
Đưa tay luồngmộtloạn tóc lộn xộn ra sau tai, Đường Y Ynóitiếp – “Emkhôngmuốn vào nơi đó gặpanh.”
“Tương lai biếtrõmọi chuyện, cũngkhôngtránh khỏi việcsẽphản bội cậu.”
Mẹ Lưu nằm xuống, sắc mặt kém cỏi – “Con nghe ba connóirồi phảikhông?!”
anhđột ngột pháthiệnbầukhôngkhí của tầngmộtbỗng dưng yên lặng hẳnđi, áp suấtkhôngkhí quen thuộc đập vào mặt, mặtanhđơ cứng, lập tức xoay người lại.
“Tớ và Đường Y Y chuẩn bị đầu tư, mấy ngày nữasẽký hợp đồng vớicôấy.
“Nếu ngườiyêucủa mìnhđicông tác ở vùng khác, khoảngmộtthángkhôngthể gặp mặt nhau,anhsẽlàm gì?” Bác sĩnói“Có phảianhsẽcảm thấykhôngthể chịu đựng được? Nhất định phải đến đó tìmcôấy? Đểcôấy lúc nào cũng phải ở trong tầm mắt của mình?”
Ngồithậtlâu,côbước vào trong phòng – “Mẹ.”
Trong nhà cũng cómộtbức, trong ví cũng cómộtbức.
Tiết Ngũnói– “Tớ ở chỗ cậu.”
“Cậu tìm tớ có phải vì chuyện của nhà họ Hoàng?”
anhgợi ý – “khôngtin cậu thử xem.”
Có tiếng gõ cửa, Thạch Tiến bưng cà phê bước vào, lập tức rời khỏi.
Tần Chính cởi đồng hồ ra vứt lên bàn.
Ba Lưu gật đầu.
anhômcô, muốn đemcôv**t v* đến nhập vào xương cốt.
Bộ mặt Tiết Ngũ run lên – “Cậu có thểnóihai câumộtlượt.”
Ba Lưu trầm giọngnói– “Lần này … mua hết mười mấy vạn.”
“Chỉ cần giữ liên lạc với nhau qua điện thoại thôi, biết tình hình củacôấy vẫn ổn là được.”
Bà là người cậy mạnh, chịu đả kích như vậy, trong lòng khó chịu, khuyên giải bình thườngkhôngtác dụng.
Quả nhiên, ấn đường của Đường Y Y nhăn lại – “Viết gì thế này…”
Hốc mắt bà Lưu nóng lên – “Mười mấy vạn!!!”
Lưu Đình Vânnói– “Đừng gọi, ba ra ngoài rồi.”
Tấm ảnh làanhthừa dịp Đường Y Y đọc kinh thánh chụp trộm, quả thực rất thích, lập tức đemđirửa, mua khung ảnh lộng vào, đặt cạnh máy tính, giương mắt lên là nhìn được.
Buổi chiều, cómộtngười thanh niên tới nhà,anhkhôngnóigìthìquỳtrênđất.
Tiết Ngũ nghe ramộtchútẩný – “Đường Y Ynóigì với cậu?”
Tần Chính sờ sờ tóccô– “anhcũng nghiêm túc.”
Ra khỏi bệnh viện, hai người đều bận việc của mình.
Tần Chính hấpmộthơi thuốc – “Kiên trì là con đường dẫn đến chiến thắng.
khôngcómộtngày như vậy,anhcũngkhôngcho phép ngày đó xảy ra, nhưng Tần Chínhkhôngnóicâu đó ra miệng, đôi môi mỏng củaanhmân thẳng tắp, sít saomộtchỗ, hàm răng cắt chặt, gân xanhtrênthái dương nhưẩnnhưhiện, cơ thịt cả người căng lên.anhtoát lên hơi thở đè nén tận cùng.
Tiết Ngũ chậc chậc hai tiếng – “Trình độ ăn ý của hai ngườiđãđến mức này?”
Mẹ Lưu nằmtrêngiường xoay người lại – “Đình Vân à, sao con lại quay về? Có phải ba con gọi điện thoại cho conkhông?”
Đường Y Y đưa tay – “Đưa bệnh án cho em.”
Đường Y Y thoát khỏi ngựcanh, ngẩng đầu nhìn lên – “Hôm qua em đến gặp Hoàng Tiêu,côấy mập lên rất nhiều, ánh mắt vô thần, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thuốc làm cho trí nhớcôấy giảm sút, ngủ gật liên tục,khôngnhớ ra bất cứ điều gì.”
“Nằm trong phòng.” Ông Lưu thở dài – “Mẹ của con cả đời đềukhôngbỏ được tật xấu tham mọn.
Lưu Đình Vân hít sâumộthơi,côbiếtrõnguyên nhân tại sao.
Hai người cứ như vậy cho đến hừng đông, thu hết cảnh đẹp mặt trời mọc vào tầm nhìn.
“Tổng tài.”
Ba người đều ở trong trạng thái khiếp sợkhôngthôi.
Tần Chính nhíu màymộtcái – “Khi tiệc kết thúc gọi điện thoại choanh.”
côvuốt mặt mình, đổi giọngnói, trấn an ông – “Ba, tiềnkhôngcònthìthôi, ngườikhôngcó gì là mừng rồi.”
côkhép bệnh án lại – “Để em hỏi lạimộtchút.”
Từ trạng thái tập trung thần kinh cao độ rồi thả lòng,anhcảm thấy mình hơi mệt.
Bầukhôngkhí trong nhà lập tức thay đổi.
Nhìn Tần Chính bước ra, Đường Y Y lập tức đứng dậy – “Sao rồi?”
Lưu Đình Vân vui vẻ - “Thựcsự! Mẹ, có người tố cáo.”
“Nếumộtngày nào đó người congáianhyêuvô cùng,nóichoanhbiết,côấykhôngmuốn tiếp tục vớianhnữa,anhcó buông taykhông?”
Tần Chính nhướng mày.
Đại sảnh công ty tầngmột, Thạch Tiếnnóichuyện vớimộtngười congáixinh đẹp, mắt nhìn chằm chằm vào người đối phương.
Đường Y Y suy nghĩmộtchút – “Lần sau rồi…”
Hô hấp của Tần Chính bỗng dưng bị nghẹn lại,anhthểhiệnra tư thái nhưkhôngcó gì ảnh hưởng đến mình cả, giọnganhtrầm thấp xuống – “Tôikhôngcầncôấy phải làm như vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiết Ngũ đốt thuốc, cười khinh miệt – “Nhà họ Hoàng còn có thể có chuyện gì.”
“Ba con với bẹ dành dụm cả đời, còn có tiền con cho, tiền bán phế liệu nữa.”
Khi chuyện xảy ra, thời điểmanhôm đứa bé kia, Tiết Ngũkhôngcảm thấy ghét bỏ, thậm chíanhmuốn làm gì đó cho đứanhỏ.
Tần Chính bỗng dưng cảm thấy mình muốn hút thuốc, miệng đắng lưỡi khô,anhcuối đầu sửa lại ống tay áo – “khôngphải vậy.”
“Cái gì? Đánh?!” Ánh mắt Tiết Ngũ trở nên hung hãn,anhcắn đầu thuốc “Thằng đó tên gì?”
Nhắc tới đứanhỏ, vẻ mặtanhcó chút dễ chịu mà bản thânanhcũngkhôngbiết. Nhưng cuối cùng cũngkhôngphải con củaanh.
Tần Chính lái xe theo Đường Y Y cho đến khicôngừng xe bước hẳn vào công ty du lịch,anhmới quay đầu xe về công ty mình.
Tiết Ngũ hí mắt nhìn,thậtsựhâmmột– “Huynh đệ, chúc mừng cậuđãqua những ngày gian khổ.”
Ba Lưu lộ ra vẻ mặt áy náy – “Ba ngày ngàyđicâu cá, đánh cờ,khôngcóđinghe giảng với mẹ con, cũngkhôngbiết chuyện gì xảy ra.”
Người già tính tiết kiệm, bình thường mấtmộtchút tiền, nhắcđinhắc lại vài lần, nhưng lại cố chấp, căn bảnkhôngnghe lời khuyên của người khác, thà mua cái gì đó chỉ cần nghenóiăn uống vàokhôngphảiđibệnh viện là tin, người nhànóigì cũngkhôngnghe.
“Mấy người đó có phảinóigì với mẹkhông?”
Tiết Ngũ nhướng mày – “Cái gì?”
“Dì ơi, con biết sai rồi, xin dì tha thứ cho con, cho conmộtlần hối lỗi làm người, cho conmộtcơ hội.”
Tiết Ngũ run run bả vai, cườikhôngđứng lên được – “Ok, vậy tớ cũngsẽkiên trì.”
Thạch Tiến nén xuống kinh ngạc trong lòng – “Dạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bác sĩ ghi chép lại, ngẩng đầu nhìnanhhỏi – “côấy có cần mỗi ngày phải báo cáo hành tung của mình vớianhkhông?”
“Đường Y Y qua cũng là vì việc này” Tần Chínhnóingắn gọn – “Bạn traicôấy hiểu lầmcôấy đánh mẹ mình, đẩy mẹanhta xuống lầu, ra tay đánhcôấy.”
Thạch Tiến bước theo sau, trong lòngđangtự tán dương bản thân vì khả năng phản ứng linh hoạt của mình, vừanói– “Tiết thiếuđãđến được nửa giờ.”
“Tục ngữnóingãmộtlần khôn hơnmộtlần.” Lưu Đình Vânnói– “Mẹ, sau này chúng takhôngbị lừa nữa là mừng rồi.”
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiết Ngũ nghiêng đầu nhìn lại, để khung ảnhtrêntay về bàn làm việc – “Tấm ảnh này của cậu được đó.”
Vẻ mặt Tần Chính dịu dàng.
“Đình Vân, mẹ con vừa gọi điện cho mấy chị em của bà, mẹ con biết con lừa bà ấy rồi.”
“Mẹ con biết được mình bị gạt.”
Tựa như bản thân mình vừa kết thúcmộttrận chiến ác liệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả người Đường Y Y bị túm lảo đảo – “Saokhôngkê đơn thuốc choanh?”
Tần Chính xoải bước về phía thang máy.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Tần Chínhnói– “Buổi tối ăn cùng nhau.”
“Nhìn vẻ mặt congáicam chịu, bà Lưu tức giận hướng ra ngoài cửa la to – “Lão Lưu!”
Hai cha con ngồi nhìn cả bàn thức ăn, mặt mày ủ rũ.
Trong khianhvừa cảm nhận đượcmộtchút gì đó gọi là tình phụ tử,thìkết quả làmộttrò hài, ông trời cố ý trêu đùaanh.
“CậuđiLuân Đôn với Đường Y Y mấy ngày nay ra sao? Vuikhông?”
Môi đột ngột bị đau, giọngnóicủacôbị lắpđithay bằng giọngnóikhàn khàn của Tần Chính – “Đừng cự tuyệtanhnữa.”
Mở lịch sử cuộc gọi nhỡtrêndi động, Tần Chính gọi lại – “Có chuyện gìkhông?”
Tần Chính ngồi vào ghế dựa – “Hơn cả dự tính.”
Tần Chính nới lỏng cổ áo – “khôngcó gì.”
Tinh thần mẹ Lưu lập tức phấn khởi, cho đến khi Lưu Đình Vânđivệ sinh trở lại, vừa định nằm xuống nghỉ ngơithìba Lưu gọicôra ngoài.
Nhìn vết thươngtrênđầu Tần chính, muốn có đượcmộtngười congáinhư Đường Y Y,khôngchết cũng lộtmộtlớp da.
“Nơi đó đều bị cửa sổ song sắt giam khép kín lại, ra vào có nhiều lớp phòng hộ, làmộtcái nhà giam khổng lồ.”
Lưu Đình Vân cũng giật mình – “Cậu là ai?”
“Sao mà giống nhau được.” Mẹ Lưu khổ sở - “Mẹ giận bản thân mình.”
“khôngcần.” Tần Chính kéo Đường Y Y vào trong ngực, hai tay ôm lấy eocô– “Em có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc nào.”
Bà bật khóc.
Cho đến bữa cơm tối, mẹ Lưu vẫnkhôngđộng đũa,nói– “khôngăn.” “khôngcó khẩu vị.”
“côấy có cuộc sống riêng của mình, có vòng tròn quan hệ của mình, tôi nghĩ rằng hai ngườiyêunhau, điều kiện quan trọng khi ở bên nhau là lòng tin.”
Thạch Tiết vẫnđangvui vẻ - “Saokhôngnóitiếpđi?”
anhta mở chiếc túi mang theo ra – “Đây là 147 nghìn của dì, sản phẩm đưa dì lúc trước đều tặng dì hết,khôngcần trả lại con.”
“Sao trong điện thoại bakhôngnóirõvới con?” – Lưu Đình Vân khoát tay – “Thôi được rồi, dù gì cũng mua rồi, lấy ra cho con xemmộtchút, xem coi cái nào có thể dùng được.”
Tần Chính cong môi – “Được.”
“Tớ nghenóiHoàng Tiêuđangở trong bệnh viện tâm thần.” – Tần Chính cất lời.
Tần Chính đưa bệnh án qua, chữ bên trongkhôngkhác gì gà bới,anhnhìn cũngkhônghiểu là viết gì,thìĐường Y Y cũngkhônghiểu.
mộtlúc lâu sau, Tần Chính mới chậm rãi buông tay ra, lòng bàn tay rịn ramộtlớp mồ hôi mỏng,trênmặtanhđiềm nhiên nhưkhôngcó gì,khôngđếm xỉa trả lời những vấn đề tiếp theo.
Tiết Ngũ buồn bực lấy thuốc ra hút, phun ra từng đợt khói trắng, cuối cùnganhcũngnóirõmục đích của mình – “A Chính,nóitớ biết chuyện của Lưu Đình Vânđi.”
Tiết Ngũ giật giật khóe miệng.
Đường Y Ynói– “Để xem tình huống lúc đó như thế nào, nếu thời gian còn sớm, emsẽgọi choanh.”
Ba Lưuđangquét dọn, nhìn thấy trận thế này, cây chổi cầmtrêntay rớt xuống đất, ông vội vàng gọi Lưu Đình Vân ra.
“Bò? Cònnhỏmà.” Tiết Ngũnói– “Vừa biết xoay người.”
Bước ra khỏi thang máy, Tần Chínhnói– “Đưa hai ly cà phê lên.”
Thạch Tiến cúi đầu lên tiếng – “Dạ.”
Thạch Tiến cònkhôngbiết chuyện gìđangxảy ra – “Cái gì?”
“Đương nhiên, nếucôấy hi vọng tôi có thể quan tâmcôấy nhiều hơn, tôisẽlàmcôấy hài lòng.”
Cây búttrêntay bác sĩ lại xoay vài vòng, ông hỏi tiếp.
Tần Chính ngửa người ra sau – “Chia tay tháng trước.”
Buổi tối, khi Tần Chính nhận được điện thoại của Đường Y Y cũng sắp mười giờ.
“khôngphải con ruột.” - Tần Chínhnói– “Giữ bên cạnh cũng chẳng làm gì.”
Tần Chính đột ngột hỏi – “Đứanhỏbiết bò chưa?”
Khóe môi Tần Chính vểnh lên – “Yên tâm,anhbảo đảm với em, tuyệt đốikhôngcómộtngày như vậy.”
Đường Y Yđãuống vài chén rượu, vẫn tỉnh táo.
Nét mặt Tần Chínhkhôngchút thay đổi – “Lần saukhôngđược như thế này nữa.”
đangtrong giờ làm việc,anhkhônglàm việc mà chạy xuống tám chuyện trêu chọc đồng nghiệp nữ. Nếu là trước kia,khôngtránh khỏi việc bị khiển trách.
Ba Lưu vỗ bàn, Lưu Đình Vân giữ chặt ông lại – “Ba, conđigọi mẹ ra.”
Nghe Tần Chính nhắc tới Hoàng Tiêu, Tiết Ngũ rít mấy hơi thuốc, khói thuốc phủ kính gương mặt.
Lưu Đình Vân trừng mắt – “Mười mấy vạn?”
Tần Chính cũng đốtmộtđiếu thuốc – “khôngnóigì.”
Lưu Đình Vân vội vàng cầm khăn giấy “Mẹ, congáicủa mẹ mở trang trại rượu ở nước ngoài, làm ăn lớn, tiềnkhôngthành vấn đề, chúng takhôngđau lòng.”
côgáimở khẩu hình miệngnóivớianh– “Tổng tài đến.”
côvừa vào cửa, chưa kịp uống ngụm nước – “Ba, xảy ra chuyện gì? Mẹ đâu?”
côbiết Tần Chính giấucômộtít chuyện, cho dù khi đối mặt với bác sĩ cũngkhôngnhất thiết lànóithật.
Trong đầu Lưu Đình Vân lóe lên suy nghĩ, bản thân cảm thấykhôngkhả năng, mặc dù nghĩ vậy, nhưng chính bản thâncôcũngkhôngtìm ra cách lý giải nào khác.côđangđứng ở cửa,thìpháthiệncách nhà mìnhkhôngxa dừngmộtchiếc xe.
côbước tới, nhìn thấy Tiết Ngũđangvắt hai chântrêntay lái. Nhìn thấycô,anhcười lộ ra hàm răng trắng – “Hello.”
Tiết Ngũ cười lạnh,anhkhôngcó cảm giác gì với trẻnhỏ, chưa từng nghĩ bản thân mình cómộtđứa con với bất cứ người phụ nữ nào.
Lưu Đình Vân – “…” – Saocôcó thể quênkhôngnghĩ tới điểm này! (đọc tại Qidian-VP.com)
đira khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Tần Chính phát giác sau lưng mình ướt đẫm.
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào Tần Chính, khi ông nghĩ rằnganhsẽlắc đầu và cho câu trả là “không”,thìlại nghe thấy giọngnóianhvang lên – “Nếu cómộtngày như vậy, tôisẽtôn trọngsựlựa chọn củacôấy.”
Đường Y Y cũngkhôngvì lờianhnóimà thả lỏng tinh thần.
Tần Chính túmcôlại – “Hỏi gì?”
Ngày mười ba, Lưu Đình Vân về nước,đithẳng về nhà cũ.
Mẹ Lưu vừa ra, người thanh niên dập đầu từng cái từng cái nện xuống nền đất – “Dì, con xin lỗi, conkhôngnên lừa dì, conkhôngbăng heo c·h·ó, con là đứakhôngra gì, là đồ vô liêm sỉ.”
Người thanh niên cứ quỳ đókhôngđứng dậy “Tôi là tiểu Trương, tôi…tôi là người giới thiệu dì mua sản phẩm.”
Lưu Đình Vânnóikhôngđược, đành phải cất bước ra ngoài.
“Hôm trước, mẹ con cùng mấy chị em của bà ấy ra ngoài uống trà.” Ba Lưu than thở “Về lậpđitức vào giường nằm,khôngthiết ăn uống.”
Tần Chính thản nhiênnói– “Quy mô trang trại rựu củacôấykhôngnhỏ, kinh doanh cũng tạm được.”
Lưu Đình Vân nghe xongkhôngbiếtnóigì cho phải, chuyện đều như vậy, cònkhôngnóihêt chocôbiết, còn kêucôlập tức quay về.
Mẹ Lưu nhìn bạn già của mình, rồi nhìn congái– “Sao…?! Sao lại thế này?”
Sắc mặtcôgáibỗng dưng thay đổi, nụ cười thu lạithậtnhanh.
sựnghiệp thuận lợi, tốtthật.
Tần Chính nhấpmộthớp cà phê – “Lưu Đình Vân có bạn trai – người Pháp.”
Má Đường Y Y dán vào lồng ngực Tần Chính – “Emkhôngđùa vớianh.”
hiệntại chỉ cảnh cáo đơn giản, Thạch Tiến cảm thấykhôngthể tin được – Tổng Tài trở nên nhân tính hóa.
Tựa như lúc nào cũng có thể đánh mất lý trí, nổi giận, tàn phá mọi thứ.
Mẹ Lưu kích động ngồi bật dậy – “Thựcsự?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.