Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15


Trước kia tôi có thể tính nhẩm cực nhanh, giờ tính phép chia hai chữ số cũng mất thời gian.

Tôi không còn sức đẩy hắn ra.

Họ đứng trước mặt tôi.

Hắn xoa đầu tôi.

Hoàng hôn tắt nắng từ lâu.

Vải áo gió cọ vào má tôi.

Đành để mặc hắn như muốn hòa tôi vào thân thể mình.

Hắn chạy đến, siết chặt tôi vào lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“…”

Chương 15

Ông nói: Con gái, đi đi.

Lời thầm thì, giống như lời cầu xin.

“Anh sợ mất em lắm.”

Cha tôi đẩy tôi một cái, tôi lảo đảo bước về phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn dắt tay tôi về phòng.

“Em đi đâu vậy?”

Ánh tà dương dần tắt, tôi ngồi đung đưa, đếm bóng mình trên đất.

Lần này, Trần Bá Diễn đặt một hộp kim tiêm trước mặt tôi.

Được không?

Đừng quay đầu lại.

Được cái quỷ gì?

Có thằng cháu bị đưa vào phòng cấp cứu.

Có Lý Nghiên mất hai chân vì bom.

Có biển lớn ngày nào tôi nhảy xuống.

Có người an ủi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc lá cuối cùng trên cành đang rơi xuống.

Tôi chỉ vô tình kể rằng hồi nhỏ từng chơi xích đu trong viện.

Trên người hắn có mùi thuốc lá thoang thoảng, pha với hương gió lạnh đầu thu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc hắn ôm tôi trong lòng, đầu óc tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh rối loạn.

“Đến lúc đó, đổi tên đổi họ, bắt đầu lại từ đầu, được không?”

“Anh phải đi một thời gian. Nếu thuận lợi, chúng ta sẽ ra nước ngoài.”

Muốn giữ đầu óc tỉnh táo, thì phải luôn ép bản thân suy nghĩ gì đó.

Trần Bá Diễn liền bảo người làm cho tôi một cái.

Có người trách móc.

Trong lòng tôi — cũng chỉ còn bóng tối.

Đến khi thấy hắn chạy vào sân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa thấy tôi, mắt hắn đầy lo lắng.

“Đừng đi.”

Tôi không trả lời.

Phần lớn thời gian, tôi đều như vậy.

“Anh tưởng em biến mất rồi.”

Một chiều thu gió lớn.

“Trong phòng, ngoài hành lang đều không thấy em.”

Và cha tôi — người ra đi không toàn vẹn.

Mũi chân tôi chạm đất. Có người gọi tên tôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15