Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc

Hồng Tâm Dữu Tử Hạch

Chương 78

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78


--

Cố Liễu Liễu cảm thấy hành động này của Trần Cảnh Minh thật quen thuộc, khiến cô nhớ lại lúc bạn thân mình theo đuổi một người đàn ông. Lúc đó cũng vậy, một ngày đăng ba bài, mỗi bài đều chỉ hiển thị với người được chọn, nội dung mang ý ám chỉ.

Triệu Hoành lắc đầu: “Đóng phim cổ trang lãng phí quá, kịch bản của lão Trần mới thực sự hợp với họ.”

“Cả hai nên ngồi cách nhau một chút, giữa hai người phải có khoảng trống để ngồi thêm một người nữa, bây giờ hai người ngồi sát quá rồi, gần như dính lấy nhau luôn.”

Triệu Hoành không cam tâm, cho rằng người bạn mười mấy năm không thể chỉ chặn riêng một mình mình được. Vì vậy, ông ấy đã kéo một nhóm bạn chung vào một cuộc trò chuyện và hỏi họ, ai cũng không nhìn thấy gì cả.

Kim Chi Chi: [Khi nào con dẫn Tiểu Giang về nhà?]

Bất kể Cố Liễu Liễu nói gì, sự quan tâm của Kim Chi Chi cũng chỉ có một— khi nào dẫn Giang Việt về nhà.

“Được rồi, chỉ cần nhìn nhau thoáng qua, mang chút ngại ngùng…” Triệu Hoành hướng dẫn họ điều chỉnh động tác và biểu cảm qua bộ đàm: “Liễu Liễu, ánh mắt cô nhìn về phía trước, cúi đầu xuống, nhìn vào tà váy của mình, đừng nhìn Giang Việt ngay!”

Đới Khả Khả đứng ở bên cạnh đã không thể chịu nổi từ lâu, cô ấy chống tay lên trán nhìn Cố Liễu Liễu: “Chị đừng có chỉ trách mình thầy Giang, chị cũng chẳng khá hơn là bao.”

Nhân viên giúp đỡ nhấc khăn trùm đầu lên, rồi tiến hành quay cận cảnh...

Cảnh nhấc khăn trùm đầu được quay liên tiếp 5 lần, cuối cùng Triệu Hoành gật đầu hài lòng: “Được rồi. Tiểu Giang qua một bên, Liễu Liễu quay thêm cảnh cận.”

Về đến phòng, sau khi cởi áo khoác ngoài, Cố Liễu Liễu kéo Giang Việt chụp ảnh gửi cho cha mẹ cả hai bên.

“Khụ khụ…”

Cố Liễu Liễu diễn cảnh với ống kính mà không có ai đứng cùng, nhưng lại thể hiện tự nhiên hơn cả khi diễn với Giang Việt, một lần là qua luôn.

Diễn xuất vẫn cần phải đúng thời điểm và địa điểm, nếu diễn tập trong lúc này, đến khi vào cảnh quay thực sự, trong đầu chắc chỉ toàn là những suy nghĩ không đứng đắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Qua điều tra kỹ lưỡng của Cố Liễu Liễu, cô phát hiện ra rằng các bài viết về việc tuyển diễn viên của Trần Cảnh Minh chỉ hiển thị với một số người nhất định.

Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Triệu Hoành đặc biệt cho người từ tổ phục trang mang quần áo đến cho họ.

Giang Việt gật đầu, cố gắng nghiêm mặt lại.

“Tuần sau? Nhanh vậy à?” Cố Liễu Liễu vốn định đợi đến khi phim quay xong rồi mới tìm thời gian đưa anh về, không ngờ Giang Việt lại sốt sắng như vậy.

Giang Việt cố gắng hiểu cảm xúc đó, đến khi Triệu Hoành bảo được, anh mới cúi người cầm lấy thanh cân hỷ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lần trước tôi đã nói sẽ tặng cho hai người một bộ trang phục trong phim, cuối cùng họ đã gấp rút làm xong sau một tháng.”

Trước đây, Triệu Hoành từng nghĩ Trần Cảnh Minh rất cố chấp, chỉ dựa vào ngoại hình, nhất định chọn một người hát hay. Bây giờ làm việc với Giang Việt hơn một tuần, Triệu Hoành hoàn toàn tâm phục khẩu phục, con mắt chọn người của Trần Cảnh Minh quả là độc đáo.

Cố Liễu Liễu nhăn mặt, tỏ ra khó xử: “Ra mắt cha mẹ thì không vấn đề gì, cha mẹ em dễ tính lắm. Chủ yếu là bảy cô tám dì nhà em, họ rất nhiệt tình, cực kỳ nhiệt tình... Anh thực sự đã chuẩn bị tinh thần chưa?”

Chương 78

“Kéo khóe miệng xuống!” Triệu Hoành ngồi sau màn hình giám sát, cầm bộ đàm hét lên: “Tiểu Giang, trước khi nhấc khăn trùm đầu lên, cậu không biết cô ấy là ai, cậu không thể cười!”

Trợ lý cười, mở nắp cốc giữ nhiệt đưa cho ông ấy: “Hai người này có khuôn mặt không phải là để đóng phim cổ trang sao?”

Kim Chi Chi: [Cha mẹ đều muốn gặp cậu ấy, cậu con và dì cả của con cũng muốn gặp. Còn anh trai con, hình như không thích cậu ấy lắm, nhớ bảo Tiểu Giang đừng để bụng.]

“Được, cắt.” Triệu Hoành hài lòng gật đầu: “Cảnh tiếp theo.”

Anh suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói: “Chỉ cần họ không bắt anh biểu diễn trong bữa ăn thì anh đều ổn.”

Cố Liễu Liễu chọn một bức ảnh ưng ý nhất gửi cho mẹ mình, bà Kim Chi Chi.

Khoảnh khắc hai người đối mặt, cả hai cùng bật cười.

“Không cần nghiêm túc quá đâu, thả lỏng chút, giống kiểu mẹ tìm vợ cho cậu, nhưng cậu không biết cô ấy là ai, nhưng vẫn mong đợi và có chút vui vẻ.”

Trong tuần này, các cảnh quay của Giang Việt không nhiều, không nặng cảm xúc và cũng ít thoại. Mỗi lần anh chỉ ôm cây đàn cổ ngồi một bên, quan sát những người khác diễn xuất.

Cô ấy chỉ vào mặt Cố Liễu Liễu: “Toàn bộ khuôn mặt của chị đều viết rằng: “Hôm nay tôi sẽ kết hôn, tôi vui lắm”.”

Ban đầu cô cúi đầu, sau đó từ từ ngẩng lên nhìn về phía ống kính, khuôn mặt pha lẫn giữa sự e thẹn và ngạc nhiên, cảm xúc được thể hiện rất tốt.

Giang Việt là người không thích xem trang cá nhân, nên những bài đăng của Trần Cảnh Minh đều không hề được anh để ý.

Kể từ hôm thử trang phục của Giang Việt, Trần Cảnh Minh đã không còn quay lại đoàn làm phim “Quân Trắc” nữa.

Sau một tuần gia nhập đoàn phim, những cảnh quay giữa nhạc sư và nữ chính trong cung đình đã hoàn thành được kha khá.

Giang Việt nắm tay cô, nửa đùa nửa thật nói: “Chiều nay chúng ta đã thành hôn, nên cũng phải chính thức ra mắt thôi.”

Chỉ tiếc rằng...

Cảnh tiếp theo cũng là đoạn cuối của cảnh này, hai người ngồi bên nhau trên giường, sau đó thổi tắt nến và kéo rèm giường xuống.

Trợ lý đứng dậy thu dọn đồ đạc cùng ông ấy, sau đó nghe Triệu Hoành tiếp tục nói: “Lão Trần là người mà điều quan trọng nhất với ông ấy là nghệ thuật và phim. Mặt mũi thì kém một chút nhưng cũng rất xem trọng. Ông ấy sẽ không mở lời trực tiếp đâu, nếu bị từ chối thêm lần nữa, chắc sẽ đi tu luôn đấy... Tôi mong chờ xem ông ấy sẽ có chiêu trò gì để xoay chuyển tình thế.”

Sau khi quay xong, Triệu Hoành vừa xem lại đoạn quay, vừa đùa với trợ lý: “Tạm ổn, lúc nãy suýt nữa tôi tưởng đang quay phim cổ trang ngôn tình, hai vợ chồng trẻ này ngọt ngào quá.”

Khi đến trường quay, trạng thái vui vẻ quá đà của Giang Việt và Cố Liễu Liễu quả nhiên bị Triệu Hoành chê bai.

Văn Thu như thường lệ khen ngợi hết lời, dùng đủ loại từ ngữ hiện đại để tâng bốc.

Trong phim truyền hình thì mức độ giới hạn, nên chỉ cần quay đến cảnh rèm giường buông xuống, nhẹ nhàng đung đưa là đủ.

Anh từ từ nhấc khăn trùm lên...

Một chiếc máy quay đen xì lớn kề sát mặt của Cố Liễu Liễu, cô ra hiệu với Triệu Hoành rằng mình đã sẵn sàng, sau đó lại phủ khăn trùm đầu lên.

Từ khi gia nhập đoàn phim, anh đã chìm đắm vào vai diễn, đến mức cả khi nằm trên giường cùng Cố Liễu Liễu vào buổi tối, anh vẫn muốn hóa thân vào nhân vật...

Triệu Hoành điều chỉnh mãi, cuối cùng mới tìm thấy một chút cảm giác xa lạ giữa họ, lập tức hô bắt đầu.

Đạo diễn Triệu Hoành nói rằng ông ấy đã ra ngoài để tìm nam chính, tự mình đến từng trường nghệ thuật và đồng thời mở cả vòng sơ tuyển trực tuyến. Có vẻ như ông ấy quyết tâm tìm một người xuất sắc hơn Giang Việt để không làm mất mặt chính mình.

Hai người có một cảnh ngồi bên mép giường nhấc khăn trùm đầu lên, theo lý mà nói với tính cách của nhạc sư, anh nên điềm tĩnh và lạnh nhạt, nhưng tại sao Giang Việt lại cười tươi như vậy?

Cảnh quay trong ngục sẽ đòi hỏi cảm xúc mãnh liệt, diễn sẽ rất đã. Còn cảnh cưới hôm nay như một giấc mộng hão huyền, dù Triệu Hoành nói rằng cách quay sẽ phải mơ hồ một chút, không có lời thoại, nhưng việc nhìn thấy Cố Liễu Liễu mặc trang phục cưới vì mình vẫn khiến Giang Việt không giấu nổi niềm vui.

“Liệu đạo diễn Trần có mở lời mời thầy Giang lần nữa không?” Trợ lý đã theo Triệu Hoành bảy, tám năm, cũng hiểu sơ sơ về mối quan hệ giữa Trần Cảnh Minh và Giang Việt.

Ông ấy quay phim thay thế vị trí của Giang Việt, ngồi trên giường cưới.

“Thật vậy á?” Cố Liễu Liễu lập tức quay người lại soi gương: “Không mà, chị thấy mình rất kiềm chế mà.”

Triệu Hoành cũng hiểu được, những người mỗi ngày chung chăn chung gối, khi diễn cần phải có thời gian thích nghi để nhập vai.

Cố Liễu Liễu: [Mẹ thấy con mặc màu đỏ có đẹp không?] (đọc tại Qidian-VP.com)

“Phụt…”

Về những người họ hàng của cô, Giang Việt thỉnh thoảng cũng nghe Cố Liễu Liễu kể qua vài lần, nên cũng có chút hình dung trong đầu.

Sau khi xong việc, Cố Liễu Liễu và Giang Việt vẫn mặc nguyên trang phục trong phim về. Dù sao đây cũng là quà tặng cho họ, nên cả hai lười thay ra.

“Thời gian quá gấp gáp, không thể làm chi tiết cầu kỳ được.” Triệu Hoành bảo người thu dọn chiếc hộp gỗ lại, để ngày mai sau khi quay xong sẽ đưa cho họ mang đi: “Nhưng kiểu dáng hiện tại cũng đủ đẹp, trang nhã.”

“Anh có thể kiềm chế nụ cười lại được không?” Cố Liễu Liễu thực sự không thể chịu nổi nữa, nếu Giang Việt cười như vậy trong cảnh quay, chắc chắn Triệu Hoành sẽ không cho qua.

“Không sao, thân quá rồi, việc cười là bình thường.”

“Có thể mà cũng không thể.” Triệu Hoành xem xong đoạn đã được quay lại, rồi thông báo dọn dẹp trường quay.

Trong chiếc hộp gỗ, hai bộ trang phục cưới được đặt một bên trái, một bên phải. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Liễu Liễu: [Mẹ ơi~ đang làm gì đó? Con gửi mẹ xem ảnh của con và Giang Việt nhé! (ảnh)]

Dạo gần đây, Trần Cảnh Minh thường than thở trên trang cá nhân của mình. Hôm thì ông ấy phàn nàn rằng các chàng trai trẻ hiện nay còn quá non nớt, hôm khác lại than vãn rằng dù đã gặp hàng trăm người từ các trường nghệ thuật trong nước, vẫn chẳng tìm được ai vừa mắt.

“Xin lỗi đạo diễn Triệu.” Cố Liễu Liễu hít sâu vài lần, ngẩng đầu lên điều chỉnh cảm xúc.

Mỗi khi như vậy, Cố Liễu Liễu đều ngăn anh lại.

Bộ trang phục này dĩ nhiên không cầu kỳ như trang phục cưới của nam nữ chính trong phim, trang phục cưới của Nam Tuân thì toàn là hình rồng thêu bằng chỉ vàng.

Vì thế, sau khi thay xong trang phục, ánh mắt của anh không ngừng dõi theo Cố Liễu Liễu, nụ cười trên môi anh không hề tắt.

Thực ra, nhóm người đó chỉ có hai người— Giang Việt và Cố Liễu Liễu.

Nguyên do là lần trước, trong lúc nghỉ quay, Cố Liễu Liễu đã nhắc đến bài đăng mới nhất của Trần Cảnh Minh và vô tình hỏi Triệu Hoành rằng việc tuyển chọn diễn viên của đạo diễn Trần có gặp khó khăn không. Ai ngờ, Triệu Hoành tỏ ra mù mờ và khi mở trang cá nhân của Trần Cảnh Minh, ông ấy không thấy bất kỳ bài đăng nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Liễu Liễu giơ điện thoại lên trước mặt Giang Việt: “Anh xem, mỗi lần em nói chuyện với mẹ, mẹ đều chỉ quan tâm đến một chuyện thôi.”

“Tuần sau em trống ba ngày không có lịch quay.” Giang Việt lật lịch trình của cô: “Chúng ta có thể bay về vào tối thứ Ba, quay lại vào tối thứ Sáu.”

Nhưng dù sao cũng là giấc mơ của một nhạc sư, trong mơ anh cũng không thể mơ mình mặc long bào, cũng không mơ đến những điều quá to tát.

Giang Việt nhấc tay lên, kéo khóe miệng xuống, sau đó đứng trước gương điều chỉnh biểu cảm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78