Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Không Khuất Phục Trước Số Mệnh

Bạch Khuông Lương Thái Tử

Chương 8: Nỗi sợ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Nỗi sợ


Phải.

Ngày hôm ấy tôi đã làm gì nhỉ?

Chung đụng lâu ngày, ít nhiều gì tôi cũng nghe được chuyện của Lâm Kỳ từ Bùi Thần.

Bùi Thần từng nói… Người con gái ấy chính là hy vọng sống của anh ta…

Nhưng tôi vẫn vô thức chau mày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy thứ gọi là số mệnh đang vươn một bàn tay khổng lồ tới bóp chặt lấy mình.


Ngày đó Bùi Thần đang cắn ống hút thì đột nhiên hỏi tôi.

“Bạch liên bông” là danh hiệu anh ta “ban” cho em gái tôi.

Mà cô gái nhỏ kia là ai?

Khi Bùi Thần ở trong trại mồ côi, có một cô bé đã tặng một sợi dây chuyền cho anh ta, và anh ta vẫn đeo nó đến tận bây giờ.

Hai người quen biết nhau, Bùi Thần phát hiện ánh sáng cứu vớt cuộc đời mình lại chính là em gái của tôi, sau đó anh ta sẽ hoàn toàn đứng về phía cô ả.

“Sao? Sợ tôi bị cô ta cướp mất à?”

Sợi dây chuyền với ngôi sao sáu cánh tỏa ra ánh sáng lờ mờ trong ráng chiều.

Thật ra thì tôi chả tin Bùi Thần cũng sẽ bị Lâm Kỳ đầu độc.


Tôi luôn sống như thế. Dù xương tan thịt nát thì tôi vẫn sẽ đứng lên, cho dù cuộc sống có khổ cực thì tôi cũng phải sống thật hạnh phúc cho người ta nhìn.

Toàn bộ thế giới không đứng về phía mình thì sao nào?

… Đâu chỉ là nhớ… (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh ta chẳng giống đám người kia, ít nhất thì anh ta bị thần kinh, mà những người bị thần kinh thường rất khó đoán.

Tôi cho rằng chỉ cần tôi đủ kiên cường, đủ bất khuất thì số mệnh sẽ lại đứng về phía mình.

Bùi Thần là người duy nhất đứng về phía tôi, dù anh ta bệnh thật.

“Tưởng thật đấy à? Sao tôi có thể rời bỏ cô được chứ?”

Bùi Thần cười rất thoải mái, ngay lúc đấy, phía sau tôi vang lên một giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Đây là món quà do một cô bé trong trại mồ côi tặng cho tôi.”

“Anh đừng đi tìm nó. Người nó như có tà ấy, tà lắm…”

“Cô gái kia cũng là hy vọng sống duy nhất của tôi. Cô ấy nói với tôi rằng, cũng nhờ những vết nứt trong cuộc sống mà ánh sáng mới có thể chiếu vào.”

“Ủa? Chị, sao chị lại ở đây?”

Bị số mệnh trêu đùa thì đã sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lâm Hà, cô cũng có thể là người lương thiện dịu dàng, là nhân vật mạnh mẽ tự mình vươn lên khỏi nghịch cảnh, là nữ chính có một cuộc sống viên mãn. Con đường mà cô đi do chính cô quyết định, không phải sao?”

Bùi Thần phấn khích trêu chọc tôi.

Chương 8: Nỗi sợ

Dù có c·h·ế·t, tôi cũng muốn mình c.h.ế.t thật xinh đẹp.

Tôi xoay người rời đi, bởi vì tôi có thể tưởng tượng ra được khung cảnh phía sau cuộc hội ngộ đó.

“Thật ra tôi tò mò lắm đấy, chẳng biết cô em gái bạch liên bông của cô là người như thế nào nhỉ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi đã quá quen thuộc với câu thoại này rồi.

Chậm mất rồi.

Tôi thấy người con trai ngồi đối diện vừa rồi còn đang tươi cười vui vẻ, nhưng ngay giây phút nhìn thấy Lâm Kỳ thì anh ta lại sững sờ ngay tại chỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó là một chiếc dây chuyền được làm bằng đồng trông khá cũ, mặt dây là hình ngôi sao sáu cánh.

Nhưng tôi vẫn bất an lắm.

Tiếc là tôi sai rồi.

Em gái tôi tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó cô ả cười thật tươi với Bùi Thần.

… Đúng vậy, tôi sợ.

Anh ta sẽ giễu cợt tôi, sẽ trách móc tôi, sẽ nói: Lâm Hà, hóa ra cô là kẻ chỉ biết bịa đặt bêu xấu em gái mình.

Tôi cũng không biết nên diễn tả thế nào.

Anh ta và Lâm Kỳ chưa từng gặp nhau, Lâm Kỳ cũng không biết tôi quen anh ta nên chẳng để tâm đ ến người này làm gì.

“Anh Thần! Sao anh lại ở đây? Anh còn nhớ em không, trong trại mồ côi Mặt Trời Nhỏ nè!”

Theo lý mà nói, thân là cậu ấm nhà giàu như anh ta thì chẳng thể nào đeo sợi dây chuyền như vậy được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Nỗi sợ