Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Bình mình của ngày cũ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Bình mình của ngày cũ.


Mặt sông lại trở về yên tĩnh, dòng nước mênh mông vô tận tiếp tục chảy xuôi theo đúng chiều của nó như chưa có gì sảy ra.

Trong tám đứa con của Hàn Vũ đời trước, chỉ có hai đứa lĩnh ngộ thành công Hắc Sa.

Tình huống tương tự đã từng sảy ra rất nhiều trong quá khứ, đây cũng một là lý do một phần khiến Lưu Nguyệt nhất quyết muốn tìm lại con gái, chủng kỹ Liên Hà rất ghê gớm nhưng cũng quá khó thức tỉnh.

Hắn nhìn xuống hai bàn tay hồng hào có chút vết trai, rồi tự lấy tay sờ mặt, còn cố nhéo một cái thật mạnh.

Hàn Vũ khẽ nhắm mắt, tập trung tinh thần kết nối linh hồn cùng cơ thể. Sau chốc lát, ý thức của hắn rơi vào một không gian quen thuộc.

Vì nhiều lý do, nó được gọi là ‘không gian huyết mạch’.

Áo bào trắng đơn điệu phập phồng, một bên ống tay áo phất phơ, hắn vậy mà lại bị cụt một tay.

Ting...!!!

Trước nhà hắn là một sân nhỏ, một bộ bàn ghế đá, vài cây hoa đủ loại màu sắc được trồng ngay ngắn bên lề.

“Dậy rồi thì xuống đây nhanh lên!”

“Thằng điên! Sáng sớm đã khùng.”

Lưu Nguyệt chiếu theo hướng cơ thể Hàn Vũ nhìn xuống mặt sông, lập tức mắt nàng mở to kinh ngạc.

Ví dụ như Chân Long có chủng kỹ bản tộc Long Châu, con non ngay từ khi còn trong trứng liền có thể thức tỉnh năng lực này, giúp Chân Long chưa xuất sinh đã biết hấp thụ linh khí hình thành Long Châu trong cơ thể, đây được cho là phiên bản cao cấp nhất của Thông Linh.

Phở bị gọi là gà do khi còn là thường thú nó thực sự đúng là một con gà.

Nếu thế hệ cháu chắt của hắn mà không có ai kế thừa được Hắc Sa thì rất có thể chủng kỹ này sẽ thất truyền, biến mất khỏi bảng chủng kỹ của những thế hệ sau.

Thế giới bị kéo lùi lại 963 năm, tất cả như bắt đầu một lần nữa.

Sáng sớm tinh mơ, tại một căn nhà nhỏ trên sườn đồi, thiếu niên Hàn Vũ còn đang miên man trong chăn ấm.

“Dạ!”

Hắn mỉm cười đem ý thức rời khỏi không gian huyết mạch.

‘Không ngừng đem linh khí nhập thể, lưu giữ linh khí đồng thời rèn luyện cơ thể khỏe mạnh hơn.’

Một giọng phụ nữ chanh chua phát ra từ tầng dưới, ngôn ngữ và khẩu âm Đông Hải quen thuộc khiến Hàn Vũ hơi ngẩn người.

Ở ba cấp độ cuối, linh sư sẽ nghênh đón sự biến đổi nghiêng trời về sinh mệnh, vậy nên người ta còn đặt tên 3 cấp độ này là Tiên cấp(7) Thần cấp(8) Thánh cấp(9).

.....

Chương 2: Bình mình của ngày cũ.

Mặt sông vốn êm ả suốt không biết bao nhiêu năm, hôm nay ầm ầm dậy sóng.

Từ giờ phút này, Hàn Vũ được coi là một Linh Sư cấp 0, hiện tại hắn 15 tuổi rưỡi, so với hầu hết bạn cùng trang lứa coi như sớm một chút.

Ngoài ra nó còn học được một linh kỹ là 'Tạo Vân' cũng vì vậy mà thường được gọi là Tạo Vân Điểu.

“Cho con Phở ăn đi rồi vào.” Một phụ nữ đang hì hục dưới ngăn bếp, không ngoảnh mặt lại nói.

.....

“Lịch Hiện Đại, ngày 23 tháng 8 năm 3081.”

Đồng thời bất kì giọt nước nào cũng đều đang không ngừng thay đổi, không ngừng bị lấy đi một thứ gì đó bên trong.

[Sắc Hương]

Rất đơn giản, linh thú là thường thú đã thức tỉnh chủng kỹ (thường là Thông Linh).

“Tại sao Nhân tộc chỉ có một chủng kỹ cơ bản, vậy mà con lại thấy đến hai chủng kỹ? Chẳng lẽ nhà mình từng có linh sư thần cấp sao?”

Chất lỏng ngày càng đậm đặc, cơ thể của Lưu Nguyệt cũng theo đó lão hoá không phanh.

Không biết từ lúc nào trên mặt nước vàng óng ánh lại tồn tại một điểm trắng, vật kia nhìn tựa như một con thuyền tí hon mỏng manh đang lênh đênh giữa đại dương bao la. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Nguyệt há miệng không tin nổi vào hình ảnh trước mắt.

“Chưa đủ, còn chưa đủ!”

Tay còn lại của nam nhân lúc này mang theo một bông hoa sen, đóa hoa lơ lửng trên bàn tay hắn tỏa ra ánh sáng lung linh thuần khiết.

Đời trước Hàn Vũ chính là tự học tập được linh kỹ Hắc Sa, cuối cùng đem nó tăng lên đến cấp 8, sau đó khi hắn có con, con cái của hắn sinh ra liền có thể nhìn thấy Hắc Sa trong bảng chủng kỹ, nhờ đó có thể thức tỉnh Hắc Sa.

Nàng gào thét vung chưởng, chất lỏng đỏ sệt loé lên rồi biến thành một tia máu bay v·út ra ngoài, tốc độ nhanh không thể tả.

Khối chất lỏng ngọ ngoạy rồi chui ngược về cơ thể Lưu Nguyệt, tóc bạc biến đen, da sạm chuyển trắng, môi thâm hoá hồng.

“Trước hết cứ bình ổn như thường, xem xét lại rồi mới xác định kế hoạch tỉ mỉ hơn, dù sao bước quan trọng nhất đã thành công, còn lại đều cần thời gian, không cần vội.” Hắn nghĩ trong đầu.

Khuôn mặt nam nhân cũng dần tàn phai sức sống, chỉ có ánh mắt sắc bén không hề thay đổi.

Hắn... cũng mỉm cười.

Ngoài mái hiên, một giọt sương chơi vơi đập vào phiến lá non trên vách đá. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thứ gà mái, suốt ngày giả gà trống gáy o o là kiểu gì?”

Hàn Vũ không khỏi liếc nhìn về bến cảng sầm uất, rồi đến phía sau là biển nước chập trùng, vài con tàu đang đang lầm lì cập bến sau một đêm xa bờ; lại nhìn lên, một hòn đảo ẩn hiện trong sương mù huyền bí.

[Thông Linh]

“Mẫu... mẹ chờ xíu! Con xuống liền.” Hàn Vũ nói lớn, vừa ở Bắc Nguyên bùm một cái bay về Đông Hải khiến hắn hơi lẫn lộn xưng hô, nhưng vẫn không thể che đi âm thanh đầy hưng phấn.

“C·hết đi cho ta!”

“Haha... Haha...”

Mà chủng kỹ là những linh kỹ đã khắc sâu vào huyết mạch, có thể di truyền lại cho thế hệ sau.

Thành công thì quá tốt, thất bại cũng chả sao, bởi vì hắn đã làm hết sức mình.

.....

"Ồ! Sớm hơn đời trước mấy ngày sao?" Hàn Vũ hơi nghi hoặc, hắn nhớ rõ ràng là sau sự kiện kia mình mới thức tỉnh Thông Linh.

Ngụp lặn giữa dòng nước, cánh hoa toả sáng càng mãnh liệt hơn, nhưng cách con sông đáp trả nó cũng càng dữ dội.

Đây là dấu hiệu cho thấy hắn vừa thức tỉnh chủng kỹ đầu tiên, cũng là chủng kỹ cơ bản duy nhất của Nhân tộc, Thông Linh.

Chỉ trong tích tắc tia máu kia đã biến mất khỏi tầm mắt, loé lên một cái rồi nhập vào mi tâm Hàn Vũ.

Cái gì là linh thú? Linh thú khác gì thường thú?

Cánh hoa sen giống như con thuyền chịu quá sức tải của nó, chìm xuống tạo ra một dòng xoáy khổng lồ.

Đông Hải, quần đảo Trường Xa...

Hàn Vũ mở mắt, thân hình từ mặt sông bay ngược lên đứng giữa không trung, cơ thể hắn trẻ lại chút ít, một vệt đỏ từ giữa mi tâm chui ra ngoài bay đi.

“Ta còn hi vọng có thể thấy được chủng kỹ Hắc Sa đâu!”

Đây là vùng kết nối giữa thể xác và linh hồn, chỉ có thể nhìn thấy thông qua ý thức, nó cũng không phải cái gì bí mật động trời, mà là thứ mọi sinh vật trên đại lục này đều sở hữu.

Linh kỹ hay chủng kỹ đều được chia làm 10 cấp độ (từ 0-9).

Bắt mắt nhất vẫn là một con gà có bộ lông vàng đỏ. Nó đang đậu trên hàng rào trước cổng, rỉa rỉa bộ lông, thỉnh thoảng còn vỗ cánh rồi gáy ó o vài cái.

Lưu Nguyệt có thể nói là đem toàn bộ sinh mệnh của mình dồn hết vào một chiêu này.

Không nhìn thấy nam nhân kia có bất kì động tác gì, một cánh hoa vô thanh vô tức rơi xuống.

Có thể thấy được tầm quan trọng của chủng kỹ đối với bất kì cá nhân hay chủng tộc nào, mà Thông Linh càng là thứ đặt nền tảng cho mọi sinh vật cất bước từ bình phàm đi lên siêu phàm.

Mỗi chủng tộc đều có một hoặc nhiều chủng kỹ cơ bản, là loại chủng kỹ mà mỗi cá thể từ lúc sinh ra đã có sẵn trong bảng chủng kỹ, đồng thời đều có khả năng thức tỉnh, mỗi chủng tộc sẽ sở hữu những chủng kỹ đặc thù riêng.

Nàng cười, nụ cười kéo theo một giọt lệ trên mi.

Cũng giống linh sư, cấp độ của linh thú được quyết định bởi cấp độ chủng kỹ, hiện tại Phở đã có Thông Linh cấp 2.

Tiếng sóng biển ào ạt vỗ vào mỏm đá, một cơn gió thổi qua làm chiếc áo thun ôm sát lấy người.

“Haha! Đúng là được voi đòi tiên, trùng sinh thành công đã là quá mỹ mãn, những thứ đời trước ta có được, đời này chạy không thoát.” Hàn Vũ cười trong lòng.

“Ủa! Là ai vậy?”

Cùng một thời điểm, cả thế giới đều như một bộ phim quay ngược, thời gian vĩnh viễn là thứ công bằng nhất, cũng vô tình nhất.

Cái gì là chủng kỹ? Cái gì là linh kỹ?

Cách Hàn Vũ và Lưu Nguyệt không biết mấy vạn năm, cũng tại Thời Gian Trường Hà, có một nam nhân ánh mắt tinh sảo, thân hình thẳng tắp như lưỡi kiếm.

Buông xuống hai tay, tại giây phút cuối cùng này của cuộc đời, Hàn Vũ rốt cuộc thả lỏng chính mình, hai mắt nhắm chặt mặc cho cơ thể rơi vào dòng chảy số phận.

Dù vậy, không giống chủng kỹ cơ bản có thể dễ dàng thức tỉnh, chủng kỹ gia truyền dù nằm trong bảng chủng kỹ, nhưng không phải muốn là lấy được, chủng kỹ càng ưu tú, càng hoàn thiện thì càng phức tạp, đòi hỏi cấp độ càng cao, nhiều khi còn cần cơ duyên đặc biệt.

“Phải rồi. Hôm nay vẫn chưa đến ngày đó. Hơi muộn một chút nhưng không sao, vẫn kịp... vẫn kịp!”

Nương theo tiếng gà gáy là một chùm sáng rực đỏ xuất hiện phía chân trời.

.....

Linh sư cũng có 10 cấp (0 đến 9).

Chỉ một giọt nước này đã đánh vỡ một loại cân bằng tồn tại suốt hàng chục vạn năm.

Hàn Vũ liếc nhìn về ô vuông chủng kỹ tiếp theo nằm bên phải, lúc này vẫn tối tăm một mảnh, dù vậy có thể nhìn ra được hình ảnh một người đang ngồi thiền, giữa bụng đặt một khối cầu trôi nổi.

Hai thân hình già nua lần cuối đối mặt nhau, Lưu Nguyệt thở nhẹ một hơi, cảm nhận toàn bộ cơ thể mỏi mệt.

Tóc đen đã bạc, da trắng chuyển sậm, môi hồng biến thâm.

(Cấp 0)

Giọt lệ trên má Lưu Nguyệt chảy ngược lên khoé mắt rồi biến mất, nâng tay lên, một khối lỏng đỏ sậm xuất hiện trong tay nàng.

Đây cũng là ý nghĩ sau cùng của nàng, bởi vì sau khoảnh khắc ấy, cả tâm trí nàng cũng bị đảo ngược.

Hàn Vũ mỉm cười, vuốt bộ lông mượt của nó.

“Sức lực quá yếu.” Hắn nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắc Địa Thần không thể tránh né, cũng không định tránh né, cả người hắn rung nhẹ một cái, ngẩng đầu nhìn về hướng đối phương.

"Xem ra là tinh thần và ý chí ảnh hưởng." Hắn rất nhanh nghĩ thông suốt.

Hàn Vũ đặt giỏ ngũ cốc xuống, ngồi xổm xoa đầu nó, thì thầm: “Đã lâu không gặp!”

Cấp độ của linh sư được quyết định bởi cấp độ của chủng kỹ, bất kì chủng kỹ nào tăng cấp đều có thể đưa linh sư tăng cấp theo.

Cánh hoa cứ thế nhỏ dần, ánh sáng cũng tuỳ theo chập chờn lên xuống.

“Phở! Ăn sáng.”

“Lần này, nhất định phải đi được xa hơn.”

'Tiêu hao linh khí, thay đổi màu sắc lẫn hương vị của vật thể xung quanh.’

“Thời Gian Trường Hà đang... đang đảo chiều.”

“Đúng đấy! Vị linh sư Thần cấp kia chính con cũng biết tên.”

Hàn Vũ vừa định rời khỏi thì bỗng nhiên ô màn hình đầu tiên ở bảng chủng kỹ sáng lên, trong đó là hình ảnh một người đang đứng giữa trời đất, linh khí xung quanh tràn vào cơ thể.

Hàn Vũ bình phục tâm trạng một chút, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu một.

Mẹ hắn năm nay 43 tuổi, là một thợ làm bánh, người trong làng hay gọi là cô Mai hay bà Mai, bánh bà làm có tiếng khắp vùng, đồ ăn do bà nấu ngon hơn cả đầu bếp thượng hạng.

Đây hoàn toàn không phải tâng bốc, với cùng một loại nguyên liệu, mẹ hắn có thể làm ra những món ăn có hương vị người khác không cách nào làm ra được, bởi vì thiên phú của bà là 'Sắc Hương'.

Phía dưới cũng là một hàng những ô hình vuông khác, chỉ là tất cả đều một màu đen, đây là ‘bảng linh kỹ’ thể hiện những linh kỹ mà Hàn Vũ đã học được.

Có một câu hỏi mà hầu hết mọi đứa trẻ đều sẽ hỏi người lớn:

Hàn Vũ sắp xếp lại một chút ký ức, hắn trù tính kế hoạch trọng sinh gần trăm năm, tất nhiên cũng đã nghĩ tới phương án hành động tuỳ theo thời điểm hạ lạc, nhưng còn rất nhiều thứ cần điều chỉnh.

Nhìn sơ qua không gian huyết mạch một lần, thấy không có gì khác biệt đời trước nên Hàn Vũ cũng không định mất thời gian ở đây.

Ngoại trừ một giọt nước duy nhất, chính là thứ cứng cỏi bám chặt trong lòng của cánh hoa kia, nó vẫn chịu ảnh hưởng của dòng sông, nhưng từ đầu đến cuối giữ vững được một vài h·ạt n·hân không thay đổi.

Cuối cùng con thuyền nhỏ không chịu nổi sức mạnh của đại dương, cánh hoa sen bị lực lượng thời gian cọ rửa tan biến trong dòng nước.

Việc nó nghe hiểu tiếng người cũng không có gì lạ, bởi vì nó là một con Linh Thú.

Tác dụng của không gian này cũng rất đơn giản, là nơi thể hiện tất cả tiềm năng và năng lực siêu phàm mà một sinh vật đang sở hữu.

“Ò ó o... o...”

Vạn vật đều nương theo Thời Gian Trường Hà mà biến đổi, khi dòng sông của định mệnh chảy ngược, cùng lúc có vô số giọt nước "cũ" sinh ra, lại có vô số giọt nước "mới" mất đi.

Thông Linh là chủng kỹ nguyên thuỷ và cơ bản nhất mà hầu hết mọi chủng tộc đều có, tuy nhiên một vài chủng tộc đặc thù sẽ có những phiên bản khác của chủng kỹ này.

Từ một mỹ nhân đầy sức sống biến thành một bà lão gần đất xa trời chỉ trong phút chốc.

Hai tay Lưu Nguyệt ngưng tụ một đoàn chất lỏng đỏ sẫm, chuyển động rục rịch như muốn chui ra ngoài.

Thời gian chính là vô tình nhất, cũng là công bằng nhất.

Phở đang tính ăn sáng thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói: “Vừa gặp tối qua mà???”

Chủng kỹ gồm hai loại là chủng kỹ cơ bản và chủng kỹ di truyền.

Cả cơ thể phủ đầy lông vàng lẫn đỏ, tính luôn cái đuôi đều không dài quá nửa mét, trên đầu mào gà đỏ tía, tên của nó là Phở, một con gà mái cứ nghĩ mình là gà trống. (đọc tại Qidian-VP.com)

.....

Hai loại lực lượng khủng kh·iếp giằng co nhau một cánh hoa.

Hàn Vũ đưa tay búng nhẹ một cái, động tác này nhìn như bình thường nhưng thực ra chứa đầy vi diệu, giọt nước bị tác động đổi hướng bay ngược về phía “con thuyền nhỏ”.

Hàn Vũ khẽ nhíu hai mắt nhưng không phải vì ngái ngủ, mà để quan sát rõ ràng xung quanh.

Chuyện ý chí cá nhân ảnh hưởng đến tốc độ thức tỉnh chủng kỹ cơ bản là điều rất thường thấy, thức tỉnh càng sớm chứng tỏ tinh thần càng mạnh, cũng có càng nhiều thời gian chuẩn bị.

Thân hình Hàn Vũ thẳng tắp rơi xuống, khi hắn sắp sửa chạm đến mặt sông thì bỗng có một giọt nước nhảy bật khỏi dòng chảy, bay đến trước mặt hắn tựa như thú cưng gặp lại chủ nhân.

Nam nhân lặng lẽ nhìn cánh hoa rớt xuống mặt sông, tạo nên một vòng gợn sóng.

Hắn nhìn cánh hoa từ từ xuôi theo dòng nước trôi về phương xa, mỉm cười.

Linh kỹ là những năng lực siêu phàm mà một sinh vật nắm giữ, có vô số loại linh kỹ với vô vàn khả năng khác nhau, để học tập linh kỹ đòi hỏi những phương pháp và tài nguyên khác biệt.

Một linh kỹ sẽ trở thành chủng kỹ khi nó đạt đến cấp 8, những chủng kỹ hình thành từ cách này còn gọi là chủng kỹ gia truyền hoặc di truyền.

.....

Nghe tiếng người, con gà quay đầu lại, đập cánh bay xuống trước mặt Hàn Vũ.

“Thành công... ta trọng sinh thành công.”

Cho gà ăn xong suôi, Hàn Vũ quay trở vào bếp, trên bàn ăn lúc này đã có thêm mấy đĩa đồ ăn đang tỏa khói, mùi thơm hấp dẫn tràn ngập khắp phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ bà lão biến thành mỹ nữ, cũng chỉ trong giây lát.

Căn phòng rộng không đến 8 mét vuông, một chiếc giường, một cái bàn liền ghế còn ngổn ngang sách vở.

Một ngày mới... Không! Là một ngày cũ lại bắt đầu.

Hắn bước đến gần cửa sổ, kéo mái che lên, hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng luồng khí tươi mát truyền vào cơ thể.

Ánh mắt thiếu niên dừng lại trên một cuốn lịch treo tường.

Tất nhiên, nếu linh kỹ đạt đến cấp 8, nó lập tức sẽ biến thành chủng kỹ gia truyền, đồng thời đưa linh sư thăng lên cấp 8, Hàn Vũ đời trước chính là dùng cách này tấn thăng thần cấp.

Không đợi nghe tiếng gà gáy như mọi hôm, Hàn Vũ đã mở to mắt bật thẳng người dậy.

Như một giọt sương rơi nhẹ lên phiến lá, nhưng khác với khung cảnh sáng sớm bình yên quen thuộc, giây phút hai vật thể nhỏ bé mỏng manh chạm phải nhau, cả dòng sông cổ xưa dậy sóng.

Không gian huyết mạch nhìn chẳng khác gì rạp chiếu phim trừ việc không có ghế, xung quanh toàn một màu đen.

Nó cố giãy dụa, có một thứ lực lượng xa sôi muốn kéo nó trở về, nhưng mà cả dòng sông này lại đang muốn cuốn nó trôi đi.

Hắn không kìm được kích động cười lớn.

Hàn Vũ cầm theo một cái giỏ đựng đầy ngũ cốc, hiếu kì nhìn qua một lượt căn phòng, rồi mỉm cười bước ra cửa.

Chỉ với một cái Thông Linh, đương nhiên là không đủ cho Nhân tộc chiến thắng Chân Long.

Giọt nước kia cũng thuận theo đó một lần nữa hòa vào dòng chảy...

Linh sư hoàn toàn có thể vượt cấp nắm giữ linh kỹ, nhưng vì linh kỹ là những năng lực chưa được khắc sâu trong huyết mạch, không thể đem sinh mệnh của người sở hữu thăng tiến, vậy nên không thể quyết định đẳng cấp của linh sư.

Mà lần này, có một thứ khác biệt.

Hôm nay, lơ lửng trên Trường Hà cuộn sóng, Hàn Vũ cảm nhận năng lượng trong cơ thể biến mất, cả thân hình cũng không tự chủ nghiêng về sau, từ từ rơi xuống.

Thăm dò không gian huyết mạch chỉ mất một phút, Hàn Vũ vẫn đứng trước cửa sổ, ngoài kia mặt trời vẫn còn núp sau dãy núi.

Trước mắt hiện lên hai màn hình ô vuông xếp cạnh nhau theo hàng ngang, trên màn hình hiện lên hình ảnh mờ ảo, đây gọi là ‘bảng chủng kỹ’ thể hiện những chủng kỹ mà Hàn Vũ có thể thức tỉnh.

Không có của hay vật lạ gì nhưng tổng thể hài hoà gọn gàng, nhìn cũng đủ biết có người dành ra rất nhiều thời gian cho nơi này.

“Là Địa Mẫu Âu Cơ.”

Con gà như nghe hiểu tiếng người, giang rộng cánh, há mỏ kêu cục cục biểu thị: “Ta là gà trống, nhìn cho rõ!!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Bình mình của ngày cũ.