Không Như Ý
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Trận chiến khó lường.
Ánh sáng đỏ vụt tắt… linh áp tản đi…
Chẳng trách trong vòng mười hai năm, con Tổ Bảo Mẫu Phong này lại có thể mở rộng quy mô trùng tổ gấp ba, hơn nữa còn đủ thông minh để qua mặt hắn.
Thứ này gọi là Thổ Bộc Hỏa Tiễn, lấy Thổ Bộc Bảo làm hạch tâm, mười loại linh bảo khác bổ trợ, vỏ ngoài làm từ vật liệu vừa cứng rắn vừa chịu nhiệt cực tốt mà không quá nặng, nhược điểm lớn nhất là… rất đắt.
Dù không bị chỉ trích thẳng mặt vì việc này nhưng các loại đồn đại sau lưng là không thể thiếu, Hoàng Vô Lăng biết cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt uất ức vào trong, tâm tình ông ta mấy ngày nay sớm đã như một quả bom lúc nào cũng muốn phát nổ, mà ngay lúc này…
Ngô Phủ…
“Diệt Quang tiêu tốn rất nhiều linh khí, dù đây là linh tuyền cũng không thể giúp nó liên tục sử dụng. Tổ bảo của tôi vẫn chịu được ít nhất ba phát bắn nữa.” Vân cũng lên tiếng động viên đồng đội, thái độ rõ ràng vẫn chưa định từ bỏ.
Vài giây trôi qua…
Hắc Khuyển kích hoạt thiên phú Hợp Thể.
Tay đội trưởng cảm giác được nguy hiểm, cả hai ánh mắt đồng loạt mở to, linh áp lan tỏa, tinh thần kéo căng.
Cả ba viên đ·ạ·n chưa bay tới mục tiêu thì bất ngờ nổ tung thành một đống bùn nhão, tích tắc chùm tới bao vây đối thủ.
“Rời đi… Sáng mai linh tuyền liền là của các người… Ở lại… c·h·ế·t!”
Trước mặt ông ta là năm vòng tròn chồng chéo xoay chuyển, trong đó hai cái đã bị xuyên thủng một lỗ lớn gần như muốn đứt làm đôi.
Trong lúc Hoàng Vô Lăng liên tục nhằm vào đối thủ mà công kích, từ lỗ hổng mà Thổ Bộc Hỏa Tiễn để lại trên vách đá, hai bóng người lao ra nhanh như điện, Ngô gia vệ chưa bao giờ thích là kẻ bị động.
Mật thất tối tăm chỉ có duy nhất một điểm sáng, thân hình nam nhân cao gầy ngồi tại chính giữa, cả người bốc lên một ngọn lửa xanh kì ảo, khuôn mặt hiền hòa lúc này tỏ rõ vẻ khó chịu, giống như đang phải gắng gượng chống chịu thứ gì cực kì đáng ghét.
“Phùng… phùng… phùng…” Mấy chục ngọn đèn bỗng nhiên thi nhau đốt lên bao quanh căn phòng.
Nam nhân mở mắt, mái tóc rẽ ngôi bồng bềnh trong ánh lửa xanh rờn ma mị.
Lớp bùn bao bọc Tổ Bảo Mẫu Phong bong ra một mảng, từ trong đó ánh sáng đỏ lòm lóe lên, linh áp cấp sáu bùng phát…
Tiếp tục là những đợt gai nhọn được bắn thẳng lên, âm thanh va chạm bùng nổ, tia lửa tung tóe.
Khi tất cả gai nhọn lao đến vậy mà đều lọt qua những vị trí này găm thẳng vào tường đá phía sau, cả hang động rung lắc nhẹ một cái.
Suy tính đến năng lực [Tổ Mẫu] thì khả năng cao chính con vật kia đã luyện thành thứ này.
Tất cả đổ vỡ sau một ngày, mấy chục năm nỗ lực cống hiến thành công dã tràng, bị giáng chức, bị chỉ trích, danh dự cả đời bị bôi nhọ.
Hai phát bắn nhắm thẳng khối cầu to sụ, còn lại một viên vậy mà đường đ·ạ·n lượn vòng, quỷ quyệt vòng ra phía sau tổ ong nhắm thẳng Phạm Duật.
Vút… vút… vút…!
‘Tiêu hao linh khí, tập trung tinh thần gấp bội nâng cao tốc độ xử lý của não bộ.’
Trên đỉnh hang, hai ngón tay đúc thành từ đất đá vỡ tan rơi xuống mặt hồ.
Tổ Bảo Mẫu Phong đối với hành động này cũng không ngăn cản, có lẽ chủ nhân của nó cũng không muốn đánh sập nơi này.
Trên bờ, Phạm Duật gương mặt non nớt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nhịp tim thì không ngừng gia tốc.
Ba phát bắn sau dễ thấy chỉ nhằm mục đích bắt giữ chứ không phải tấn công.
“Màu đỏ… là Diệt Quang cấp sáu…” Cô nàng cất lời.
“Bố mẹ mày không dạy mày cách xưng hô hả? Gọi ông nội đi nhóc!” Hoàng Vô Lăng hung bạo hét to, quả tên lửa dài gần hai mét bên cạnh bay ngược lắp ráp vào cánh tay phải của hắn, mũi nhọn hướng thẳng đối phương.
‘Tiêu hao linh khí, tạm thời dung hợp hai hoặc nhiều cơ thể làm một.’
Hoàng Vô Lăng đã chiếm lĩnh đỉnh hang, cách đó tầm 50m là hai khối đất lớn, chính là Tổ Bảo Mẫu Phong cùng Phạm Đạt đang tạm thời bị khống chế, Hắc Khuyển cũng đang dần tiếp cận.
Nhìn nó đã không còn là một tổ ong, càng chẳng giống một sinh vật, phải gọi là cỗ máy chiến đấu với phía trên là “ánh mắt” đỏ chóe, phía dưới là mấy “cánh tay” ngoe ngoảy đầy thách thức.
Hắn đương nhiên có quyền tức giận, có quyền mất bình tĩnh, nhưng lại không thể manh động, bởi vì nơi này là linh tuyền.
Phạm Duật không chút bối rối, trên đỉnh khối cầu khổng lồ sớm đã mở ra một “con mắt” khác.
Nhìn quanh hang động một vòng, ngay cả với linh sư cấp 5 thì ánh sáng mờ ảo vẫn cản trở việc đánh giá nơi này, nhưng đây cũng không phải việc của Hoàng Vô Lăng.
Công kích còn chưa dứt thì trên đỉnh hang động lại xuất hiện một vết nứt, ầm một tiếng như muốn sụp đổ.
Chỉ thấy lớp vỏ bọc đất đá nối nhau tanh tách sụp đổ, vật thể hình cầu to như ngôi nhà mọc ra quanh thân hàng loạt lưỡi dao, xoay vòng một cái làm đất đá bắn tung tóe.
“Nhắc lại một lần! Kẻ nào không rời đi… c·h·ế·t!” Tiếng nói nửa người nửa máy không chút cảm xúc.
[Nhuyễn Thổ]
Hắc Khuyển nãy giờ bám trên vách đá hồn nhiền xem kịch, vừa định làm ra động tác thì tia sáng đỏ lòm đã bắn tới, hắn lại không có năng lực giống Bạch Ưng để né qua thứ này.
Ông ta không muốn đánh nhau ở chỗ này nhưng cũng không thể để đối phương ra ngoài, con linh thú này đã hai lần chạy thoát ngay dưới mắt, lần này không thể tiếp tục để xổng.
Đất đá từ dưới chân tự động bay lên nhồi vào nòng pháo trên tay Hoàng Vô Lăng, nén chặt lại thay thế trở thành đầu đ·ạ·n mới, mũi nhọn xoay tròn gào thét như muốn phóng ra bất kì lúc nào.
Tia sáng hủy diệt vậy mà giống như đi vào hố đen biến mất không chút tăm tích, vòng sáng không gian nở rộ hỏa diễm, một giọng nói trầm đục có phần mỉa mai từ trong đó vang vọng hang động: (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh bảo cấp 5, toàn bộ vật liệu cũng là cấp 5, nhiều thứ còn là có tiền mà mua không được, tiêu tốn của Lăng đảo chủ gần mười năm tích góp của cải cùng quan hệ, tất cả được đặc chế để phù hợp với thiên phú của ông ta.
Hang động ẩm thấp, vài đốm sáng xanh mập mờ đang chiếu rọi mặt hồ phẳng lặng thì bỗng một vật thể hình cầu khủng bố trồi lên, kích thước to lớn của nó đẩy mặt nước nổi thành một cục rồi tràn về tám hướng, chất lỏng xanh đen lấp lánh vỗ vào vách đá.
Cùng lúc đó cái tổ ong trước mặt cậu nhóc cũng đã biến thành một cục đất to đùng.
Lập tức tại vách tường bị Tổ Bảo Mẫu Phong tấn công đầu tiên, một vật thể hình dáng như đầu tên lửa xoay tròn chuyển động, cưỡng ép đẩy tung gạch đá rồi bay về hướng bàn tay khổng lồ trên đỉnh hang động, lơ lửng bên cạnh Hoàng Vô Lăng, toàn bộ động tác chỉ mất không đến mấy giây.
“Điên à? Ông muốn đánh sập chỗ này sao?” Tiếng Phạm Duật hỏi lớn vừa bất ngờ vừa bực bội.
“Hắc Khuyển… mày…!” Bạch Ưng nghiến răng, giọng nói lạnh lẽo đầy sát ý.
“Anh trai…?” Vị gia chủ Ngô gia giật mình bật dậy, lao ra ngoài trợn mắt nhìn về phía vệt lửa kia.
Chưa kể đến việc đối thủ có linh kỹ cấp 6, đánh nhau trong linh tuyền đã là hành vi hết sức ngu xuẩn, nhưng đây rất có thể là cơ hội duy nhất để Ngô Thiên Vân cứu được Lệ Phi.
Âm thanh hùng hồn hữu lực không che giấu vẻ ngạo nghễ, một người thân cao hai mét rưỡi bước ra từ giữa vòng hỏa luân rực cháy.
Rất có thể là một cái Diệt Quang Bảo cấp 6, đây đã là vũ khí cấp độ chiến lược, chuyện một linh bảo cấp 6 xuất hiện trên quần đảo này mà Ngô gia không hề hay biết rất khó xảy ra.
Phía trên Tổ Bảo Mẫu Phong mở ra hai ống ngắm, một bên tiếp tục lóe sáng đỏ lòm như con mắt, linh áp cấp 6 ẩn hiện khiến cả không gian như trùng xuống, một giọng nói nửa người nửa máy vang lên.
Ngay lúc này, khối cầu đất to hơn răng rắc một tiếng như muốn nứt ra, ông Lăng đang tính cho thêm vài viên đ·ạ·n thì phát hiện không ổn.
“Đừng nghĩ chạy trốn, đưa tay chịu trói… hoặc là c·h·ế·t!” Vị cựu đảo chủ thái độ hùng hổ kinh người nhưng chỉ uy h·i·ế·p chứ chưa vội tấn công.
Kế hoạch dùng Trấn Thú Lục Hoàn bắt sống thứ này đã khó thành hiện thực, ông ta đành lùi lại đảm bảo an toàn cho cô nàng họ Ngô, ánh mắt không rời khối cầu c·h·ế·t tiệt kia.
Ba con bồ câu bay ra từ ống tay áo, phốc một cái hóa thành ba con cá nhỏ trắng toát chui vào mặt nước, linh thủy tràn ngập mang theo linh áp không cản trở được ba sinh vật tiến gần xuống đáy hồ.
Hoàng Vô Lăng có thể trở thành đảo chủ đảo An Bang không chỉ bởi vì hắn là linh sư cấp năm, mà còn nhờ vào thiên phú của bản thân, Nhuyễn Thổ.
“Tu La tộc…” Hoàng Vô Lăng thì thào, sắc mặc đã không còn hùng hổ như ít phút trước.
Mắt thường cũng có thể thấy được lông đen phát triển phủ đầy mặt mũi, móng tay móng chân mọc dài nhọn hoắt, đồng tử co lại thành hình dọc, một cái đuôi đen nhánh uốn éo dưới mông.
Vút… vút… vút…!
“Hết sức cẩn thận, đối thủ có thể nhiều hơn ba người.” Vị đội trưởng tiếp tục lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt đảo liên tục.
Năng lực này cự kì thích hợp trong việc khai thác Lưu Kim Sa, ông ta nhờ có nó mới vượt qua rất nhiều ứng cử viên khác giành lấy chức vị đảo chủ đảo An Bang.
Trên đỉnh Ngô phủ, trong căn phòng xa hoa ngự tại dinh thự cao vút, Ngô Thiên Trang chợt thức giấc, quay đầu nhìn ra cửa sổ, một vệt lửa xanh lướt ngang nổi bật giữa cảnh trời đêm trăng.
Diệt Quang là linh kỹ có sát lực cực lớn, tùy theo cấp độ mà màu sắc tia sáng sẽ thay đổi, lần lượt giống màu của thú hạch là trắng, lục, lam, tím, vàng, đỏ.
[Nhuyễn Thổ] (C)
Ông ta có đủ tự tin để làm điều này, cho dù đối thủ là hậu duệ của Tổ Bảo Phong Lâu Thần, cho dù kế hoạch tập kích vừa rồi đã phá sản.
Để linh tuyền hình thành cần rất nhiều yếu tố khó nói, nhiều khi chỉ một vài tác động nhỏ cũng có thể làm linh tuyền mất linh, ngừng sản xuất linh thủy.
Miệng nói vậy nhưng Bạch Ưng tìm vị trí đối thủ là phụ, mục đích chính muốn xem rõ nơi này có bảo vật gì hay không, hiện tại ngoài một loại thực vật cành lá uốn éo bao quanh vách hang thì chưa thấy gì.
Giọt mồ hôi trên trán Lăng đảo chủ lăn dài, chưa kịp rớt khỏi cằm đã bị nhiệt độ ép tan thành hơi nước.
Năng lực của ông ta dễ thấy chỉ thích hợp tác chiến trên cạn, lần trước lại phải chiến đấu trên biển cùng một con Liệt Hàn Kiếm Ngư, bất lợi chồng chất căn bản đánh không nổi, cuối cùng bị giữ chân rồi còn để nó chạy mất.
Tổ Bảo Mẫu Phong lơ lửng giữa không trung chờ đợi, lớp vỏ ngoài có chút tàn phá lồi ra hai ống ngắm như cặp mắt, thỉnh thoảng di động trái phải có vẻ đang dò xét thứ gì.
Tổ Bảo Mẫu Phong lập tức nhắm thẳng ngay vách tường kia bắn ra hàng loạt gai nhọn như đã biết trước, cả hang động rung chuyển, đất đá bụi bặm thổi tung mịt mù.
Biến cố bất ngờ vượt qua dự liệu của ba người còn lại.
[Hợp Thể] (B)
‘Tiêu hao linh khí nén ép đất vào một chỗ, khi giải phóng sẽ phát nổ.’
‘Tiêu hao linh khí, bắn ra tia sáng hủy diệt.’
Tình huống trở về thế giằng co, hai bên đều có cơ sở để đánh một trận nhưng lại không dám thoải mái ra tay.
Rầm…!
“Bùm…” Đầu tên lửa phá vỡ không khí phóng ra khỏi nòng, tiếng nổ chói tai.
“Tong… tong… tong…” Từng giọt nước đọng trên khối cầu rớt xuống mặt hồ như đang đếm ngược, nhịp đếm chậm dần kéo không khí nơi này càng thêm ngưng trọng.
“Bạo Hỏa Vương…” Ngô Thiên Vân nói ra danh tính của người vừa đến, thái độ lại bình tĩnh lạ thường.
‘Tiêu hao linh khí, tạm thời làm mềm đất đá.’
Làm đảo chủ một hòn đảo triệu dân, sở hữu mỏ tài nguyên được Ngô gia trọng điểm khai thác, lợi ích nhiều hay ít? Nhìn vào quả tên lửa ông ta đem theo là biết.
“Diệt Quang cấp sáu… còn cảm ứng được ta đến… Rất tốt…! Khà Khà…”
"Kẻ nào? Đi ra..." Âm thanh máy móc lần này lại có chút phẫn nộ.
Bạch Ưng gọi người này tới quả thật là đúng người đúng thời điểm.
Tổ bảo Mẫu Phong vừa kịp phủ lên mình một màn sáng bạc thì lập tức dính đ·ạ·n, mặt bên nổ tung khói lửa, cả khối cầu nghiêng ngả muốn chạm vào mặt hồ.
Linh áp thổi bay toàn bộ bụi mù, một nắm đấm tạo thành từ đất đá bất thình lình mọc ra từ đỉnh hang động, bề mặt sứt sẹo dính đầy gai nhọn.
…..
Có thứ gì đó xuyên thủng trúng vách tường, mấy tảng đá vỡ vụn rớt xuống còn chưa chạm vào hồ nước thì một cơn mưa đ·ạ·n đã bắn tới.
Mấy giây qua đi, đá vụn lả tả rơi xuống mặt nước gợn sóng lăn tăn, một giọng đàn ông để lại vọng âm oang oang khắp hang động:
Tổ hợp kĩ [Thổ Pháo] tức tốc hoàn thành.
“Dưới nước có đồ vật… Bọn chúng đang bảo vệ thứ gì đó.” Bạch Ưng vừa lượn vòng vừa thông qua thoại ốc bảo nhắc nhở.
Chương 33: Trận chiến khó lường.
“Bùm…” Bụi mù chưa kịp tán đi đã thêm một phát bắn nữa tung ra, đầu đ·ạ·n xuyên phá khói trắng lao vút về phía Tổ Bảo Mẫu Phong.
“Đã hiểu! Anh lo cái cục đất này, hai chú xử thằng nhóc đang đứng sau kia…” Lăng đảo chủ nhanh chóng sắp xếp phương án tác chiến, vặn cổ khởi động rồi vung tay lên.
Kết quả tốt nhất mà Hoàng Vô Lăng hướng tới là bắt gọn mục tiêu, đem linh tuyền toàn vẹn trao lại cho Ngô gia không thiếu một giọt, như vậy mới có thể lấy công chuộc tội, thậm chí nếu làm tốt còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
[Diệt Quang] (C)
Hình ảnh phía trước như được quay chậm, thiên phú [Biến Dạng] cũng được kích hoạt, cơ thể Bạch Ưng vặn vẹo thành những hình thù lồi lõm kì dị.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một vòng sáng không gian hiển hiện trước mặt vị Ngô gia vệ, chặn ngay luồng Diệt Quang bắn tới.
Vệt đỏ chói mắt bất ngờ bắn ra, khí thế như muốn cắt đôi hang động, tất cả mọi người còn đang định ứng đối thì phát hiện mục tiêu lần này không phải họ.
Chíu…!
Tiếp đó lòng bàn tay mở ra làm thành bệ đứng, trên đó một người đàn ông lão niên đứng thẳng hùng dũng đầy khí thế.
“Con bé Vân này…!” Hắn lắc đầu mở miệng, giọng nói cùng nét mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Sinh vật nửa người nửa mèo chạy chồm trên vách đá như bỏ qua trọng lực, mắt dọc liên tục đảo tứ phía.
Chỉ cần mọc ra vài cánh tay nữa thì chẳng khác nào hình tượng ma thần A Tu La trong tranh vẽ.
Tổ Bảo Mẫu Phong giống như bị chọc giận, bốn xúc tu uốn cong vung vẩy, phần đầu xõa đầy răng nhọn như ngón tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Ưng thì mọc cánh lượn vòng giữa không trung quan sát toàn cục, hang động không lớn không nhỏ, hồ nước phía dưới có diện tích tầm hai trăm mét vuông, bằng vào linh kỹ hắn dễ dàng quan sát hết toàn cục.
“Chíuuu… Bùm…” Một tia sáng đỏ chói kẻ xuyên hang động nhắm thẳng mặt Lăng đảo chủ.
Lão Lăng nghe được nhíu mày đầy sát ý, những chuyện ông ta chưa hiểu đến hiện tại đều đã rõ mồn một.
“Bùm… Bùm…” Thêm hai phát đ·ạ·n liên tiếp được tung ra, Hoàng Vô Lăng cười gằn, có đất đá hắn lại không lo thiếu đ·ạ·n.
Ngay phía sau lưng Hoàng Vô Lăng, Ngô Thiên Vân vẻ mặt khó coi vô cùng hiện ra thân hình.
Linh áp tuôn trào, đầu tên lửa xoay tròn bạo ngược như muốn xé nát mọi vật cản.
“Thằng nhóc kia vừa dịch chuyển vào trong tổ ong, hai người khác cũng núp trong đó!” Bạch Ưng dễ dàng thông qua Cừu Huyết Điệp cảm ứng ra vị trí của ba người kia.
‘Tiêu hao linh khí, di chuyển đất đá xung quanh.’
“Lão già thật sự định đánh sập chỗ này…?” Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Phạm Đạt thì… (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên mặt hồ, Tổ Bảo Mẫu Phong mọc ra bốn xúc tu dài hàng chục mét hình dáng như thân rết, chộp vào trong linh thủy chém nát ba con cá trước khi chúng kịp tiếp cận.
“Nơi này chỉ miễn cưỡng chịu nổi công kích cấp năm, linh kỹ cấp bốn mạnh một chút cũng cần lưu ý.” Tiếng nói phát ra từ thoại ốc bảo, giọng điệu lạnh lùng chỉ có thể là Bạch Ưng, trong khi Lăng đảo chủ thử lửa đối phương thì hắn đã kịp dùng thiên phú điều tra tình trạng địa hình hang động.
Không gian bỗng chốc im lặng bất thường, đối phương rất mạnh nhưng lại không muốn lập tức rời khỏi nơi này, thái độ từ đầu đến giờ khiến Bạch Ưng có suy đoán.
Phạm Đạt vẫn bình tĩnh nhếch mép, thân hình gầy gò ảm đạm trong làn khói đen trước khi bị bao phủ trong đất đá.
Hang động âm u, linh tuyền gợn sóng vỗ vào vách đá.
“Bó tay chịu trói đi!”
Dưới áo khoác của Bạch Ưng, một con bướm đỏ ngoan ngoãn ẩn núp, trên cánh mọc ra hai con ngươi vằn vện tia máu đầy kinh dị.
Tất cả chỉ vì một con côn trùng, mà lúc này con bọ đáng ghét đánh mãi không c·h·ế·t kia đang ở ngay trước mặt, hắn có thể không tức giận sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xem ra bổn vương vẫn là không hợp với mấy trò lén lút này… phải không lũ Nhân tộc…?”
“Vút… vút… vút…” Tiếp đó là gai nhọn phun ra, lần này mục tiêu là Bạch Ưng.
…..
“Đầu hàng hoặc c·h·ế·t!” Hoàng Vô Lăng hét lớn đầy uy lực, tiếng nói vang vang bùng phát cùng mấy luồng linh áp hùng hồn.
Nó rõ ràng được chỉ đạo bởi con người, đã thế lại còn là một thằng nhóc kém tuổi cháu hắn, điều này triệt để chọc giận gã đàn ông ngoài sáu mươi.
Trong linh khiếu con linh thú khẽ động, sau lưng Hắc Khuyển liền hiển hiện một cái hư ảnh mèo đen rồi nhập vào người.
Đảo Trường Xa về đêm vẫn nhộn nhịp người đến kẻ đi.
Một thân cây đen sì ẩn hiện trong làn nước xanh biếc quỷ dị, còn chưa kịp đánh giá thì hình ảnh vụt tắt.
Con linh thú kia không có khả năng đạt đến cấp 6, nếu không nó chỉ đơn giản dùng linh áp liền có thể trấn áp cục diện nơi này.
“Quân đội đã bao vây toàn đảo, chống cự vô ích…” Ông già mặc đồ lính gồng lên cơ bắp rắn rỏi, khuôn mặt không che nổi vẻ giận dữ.
Thế nhưng đứng trước một linh kỹ công kích cấp 6 vẫn lập tức ăn quả đắng.
Khi mà chỉ hai năm nữa thôi nhiệm kỳ của hắn sẽ kết thúc, rồi là nhận khen thưởng, là tăng quân hàm, là lui về tận hưởng tuổi già, công thành danh toại.
[Ngưng Thần]
Trấn Thú Lục Hoàn dù là tổ bảo cấp 5 nhưng được tiên sư Ngô Thiên Quý chú tâm cải tạo, gia cố thêm khá nhiều vật liệu cấp 6, bản thân nó đã là sáu tổ bảo nhỏ hơn kết hợp nên không thể so sánh cùng tổ bảo thông thường.
Từ việc kích động hai con linh thú khác điệu hổ ly sơn cầm chân hắn và Kim thống lĩnh, rồi đến liên thủ cùng Liên Giáp Kim Ngô đột kích, đây đều là những hành động vượt quá trí tuệ của một con linh trùng cấp 5.
“Muốn đánh sập chỗ này thì cứ tới… sao?” Phạm Duật bất ngờ lên tiếng khiêu khích.
Thân trên để trần, phía dưới đóng khố sặc sỡ, đầu trọc, da đỏ như sơn, răng nanh dài lộ ra khỏi hàm, ánh mắt trợn tròn cùng sắc mặt hung tợn, cộng thêm một vòng hỏa luân bùng cháy sau lưng.
[Khu Thổ]
[Thổ Bộc]
Mỗi linh tuyền đều có thể coi như một tiểu thiên địa bí cảnh, là nơi linh khí vì một lí do nào đó mà ngưng tụ nồng đậm đặc thù. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt Bạch Ưng sáng lên, hình ảnh được gửi về…
Hắn có thể không giận dữ sao?
“Mười hai năm trước nó còn không có…” Hoàng Vô Lăng nghĩ mà sợ, sắc mặt ngưng trọng cực độ, một chiêu vừa rồi nếu đánh trúng ông ta không c·h·ế·t cũng trọng thương. “Cảm ơn… Vân tiểu thư rút lui đi thôi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.