Không Như Ý
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Ma đầu trở lại.
Đây mới là phong cách của Mặt Trời Đỏ, cơn ác mộng của phương đông, kẻ dám thách thức toàn bộ Đông Hải.
Người đã đi, Mạc Lãnh hít một hơi sảng khoái, trong kế hoạch của hắn, mục tiêu đoạt xá vốn dĩ là Ngô Thiên Quý, lúc này sảy ra chút biến cố nhưng cũng chẳng sao.
Bạo Hoả Vương quyết định theo hoả đạo, lưu phái không tính là đặc thù nhưng cũng không hề đơn giản, Hoả Tâm Lưu.
Bạo Hoả Vương có thể bộc lộ ra chiến lực chói mắt đương nhiên là có chỗ hơn người, bốn chủng kỹ trong đó hai cái cơ bản cấp 5, hai cái di truyền cấp 6, Không Luân còn là bậc A, lại thêm dùng linh kỹ bậc B đúc thành Hoả Tâm.
Bước đầu tiên đương nhiên là tạo ra một cơ thể mới, bắt đầu bằng việc tạo ra một bệnh dịch nhằm che dấu việc thu thập tinh huyết Nhân tộc.
Nhân Thánh sớm đã nhập niết bàn hơn ba ngàn năm trước, dù vậy nếu không phải biến cố hôm nay xảy đến hắn còn chưa muốn ló đầu ra, đủ thấy Thánh Giả thứ tám để lại ám ảnh to lớn trong lòng Mạc Lãnh.
Phía dưới bảng linh kỹ là một loạt hơn mười loại linh kỹ đa số là hỏa hệ, Mạc Lãnh chỉ liếc qua liền không thèm để ý.
Gọi là bảo nhưng bản thân nó không hề mang linh kỹ, năng lực của nó nằm ở việc thu hút hồn thú, đóng vai trò như một cơ thể tạm thời, người sở hữu cũng có thể thông qua đó giao tiếp và chỉ huy hồn thú. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong đêm mưa gió, một phụ nữ không nhà để về, vác theo cái bụng nặng trĩu tiến vào Đền Ông Tiên.
Ba phút... năm phút... (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu tiên là đứng im, rồi lảm nhảm mấy thứ không ai hiểu, tiếp đến làm mấy động tác nghịch lửa, rồi lại trầm ngâm lắc đầu.
Chiêu Hồn Bảo giấu trong ngực phát sáng, hai cánh mở xoè lộ ra con mắt trên bụng, luồng tử quang mang theo đầy lực hấp dẫn chiếu tới con hồn thú màu lựu đỏ.
Xác Thiêu Hồn Trùng dần chuyển màu từ vàng sang xám, một cơ thể không thể sống thiếu linh hồn, nếu không kịp thời cho nó một linh hồn, đến khi vật liệu mục rũa thì không cách nào hoàn thiện linh bảo.
“Không...! Quay lại...!” Hắn vươn tay hét lớn, chạy vội về hướng con bọ kia, hốt hoảng sợ nó bay đi mất.
Hắc Khuyển ánh mắt siết chặt nuốt vào từng chữ, trong lòng nổi lên vô hạn sợ hãi, nghe hết liền gật đầu kích hoạt chủng kỹ, dù vô cùng nóng vội muốn ngay lập tức thoát khỏi đây nhưng hắn vẫn không dám lập tức rời đi, ánh mắt nhìn “Bạo Hoả Vương” như chờ lệnh.
“ Cái đ** gì...?” Người mang khuôn mặt Lệ Phi không nhịn được chửi thề.
Từng giây trôi qua, Hàn Vũ có chút nóng ruột nhưng cũng không thể làm gì, hắn phải dùng xác của Thiêu Thân Trùng thay cho Thiêu Hồn Trùng, hiệu quả khó mà sánh kịp, chỉ có thể đợi một chút.
Ba người khác không biết suy nghĩ của hắn cùng sự tình bên trong, chỉ chắm chú đứng nhìn từng cử động nhỏ nhất của gã Tu La Nhân.
Trước khi rời khỏi đảo, hắn quay lại bãi phi lao nơi chôn giấu Càn Lôi Bảo cùng Tụ Điện Bảo.
Cũng phải thôi, vì ngôn ngữ mà “Bạo Hoả Vương” vừa sử dụng không phải thổ âm Đông Hải, mà là ngôn ngữ Bắc Nguyên.
Hắn đang cố nói cho một người không ở đây nghe, mà người kia xuất sinh tại Bắc Nguyên, chính là đại danh đỉnh đỉnh đệ bát thánh giả, Nhân Thánh.
Cả hai một đường tiến về cánh rừng nơi Hàn Vũ giấu Phở, ba lần ra hiệu không có đáp lại, có thể xác định con gà này đã gặp chuyện, Hàn Vũ cũng không tiếc nuối lập tức rời đi.
Chưa kịp hoàn hồn thì “Bạo Hoả Vương” hất cằm về phía Hắc Khuyển, giọng điệu ra lệnh: “Về báo cho Tu La tộc, Mạc Lãnh mượn người này xài một chút. Không cần đi tìm...! Xong việc người sẽ được trả về kèm hậu tạ.”
Nên nhớ linh bảo này được ngâm tẩm trong lượng lớn bột An Hồn Hoa, chỉ cần bị nó chích phải thì sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái mơ màng.
Hắn dùng thân phận Ngô gia vệ giả mạo, lệnh cho toàn bộ nhân viên tại quầy hàng đó tạm ngưng làm việc, phối hợp cùng mình luyện bảo.
Lý do chọn Phạm Đạt là vì ít nhất hắn từng quan sát kỹ người này, lại còn có được con Ngọc Hải Ngạc Ngư của hắn ta ở đây, lỡ có gặp phải người quen cũng đỡ bị nghi ngờ, và quan trọng hơn là hắn biết nhà Phạm Đạt còn có một con tàu đánh cá.
“Dạ đúng!” Bạch Ưng ánh mắt loé lên đầy nghiêm trọng, lờ mờ hiểu ra nguyên nhân sâu xa đằng sau việc mình bị điều đến Ngô gia làm mật thám.
Hai mươi năm thấm thoát lướt qua, không dài cũng chẳng ngắn, đủ để Mặt Trời Đỏ dám trỗi dậy một lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không lãng phí một giây phút nào, hắn nhanh chóng hoàn thành những khâu cuối cùng.
Sau đó hắn phát hiện một sự việc kì lạ, còn có rất nhiều biến cố xảy đến khiến hắn không thể không tiếp tục ẩn núp xuống, thay đổi kế hoạch phục sinh.
Từng người nhỏ máu lên con mắt nằm trên bụng Thiêu Thân Trùng, rồi đưa tay về phía Chiêu Hồn Bảo, đồng loạt thả ra linh khí.
Hàn Vũ dùng dao cắt ngón tay, đưa tới trước miệng con bọ nơi có gắn răng của Liệt Hồn Thú, động tác nhanh gọn bôi một vệt máu lên đó.
Không phải Chiêu Hồn Bảo mà Hàn Vũ luyện thành thì còn là cái gì?
Hoàng Vô Lăng nghiêm mặt không dám hé môi nửa lời, nếu như đây là thật, những chuyện mà hắn chứng kiến tối nay, rất có thể cải biến vận mệnh toàn bộ Đông Hải nhiều năm tới, nghĩ đến đây bàn tay dất đá dưới chân tự động co lại muốn rút về.
Hắn sẽ g·i·ế·t người, g·i·ế·t cực nhiều, nhưng cần có lý do, và trong danh sách lý do của hắn, chưa bao giờ có cái gọi là g·i·ế·t người bịt đầu mối.
Mạc Lãnh lại hít sâu một hơi, tận hưởng cảm giác thoải mái đã rất rất lâu mới lại có được, sau đó nhìn về một bên vách hang, cười khẩy nói:
Mắt Thiêu Thân Trùng chuyển thành màu lựu đỏ, hai cánh xoè ra trôi nổi giữa không trung, linh áp cấp 4 hoà cùng gió biển thổi vào khuôn mặt mấy người đứng quanh.
Sự thật về hắn người đời không biết, sử sách càng không dám ghi chép kĩ càng.
‘Chuyển đổi linh khí thành lửa và ngược lại.’
Dù không sợ đối phương nhưng Mạc Lãnh vẫn cẩn thận tiếp tục ẩn núp, quan sát chờ đợi người kia rời đi.
Bảy cái xác nối nhau nằm xuống, con mắt trên bụng Chiêu Hồn Bảo theo đó ngày càng toả sáng đầy linh tính, Hàn Vũ dùng dây quấn lấy rồi đeo lên người như vòng cổ.
“Thực sự nghĩ mình trốn được đấy hả?”
[Hoả Ngục] (B) (Cấp 5)
“Thằng này điên rồi!” Cả ba cùng nảy lên một suy nghĩ, tất nhiên không ai dám nói ra, quan trọng là làm sao rời khỏi chỗ này.
Mỗi linh kỹ đều là một con đường dẫn vào Đạo, thế nhưng không phải cứ có được một linh kỹ thì đã tính là nhập đạo.
Thế nhưng theo lời Hắc Khuyển nhắc nhở Bạo Hoả Vương lúc nãy, cô nàng kia lại là em gái Ngô Thiên Quý, g·i·ế·t cô ta dù thành công khả năng sẽ có biến cố.
Hắn không biết rằng mấy người kia sớm đã định đi qua Đền Ông Tiên mang người đi, chỉ là giữa đường gặp phải hai vị Ngô gia vệ, bị cưỡng ép quay trở về.
Hàn Vũ cảm giác được không ổn, thông qua Chiêu Hồn Bảo hắn có thể cảm ứng được linh hồn của con Ngọc Hải Ngạc Ngư, ngoài ra không còn gì khác.
Đêm tối, bãi phi lao bên bờ biển, “Lệ Phi” trố mắt nhìn người trước mặt, không kìm được bất ngờ cùng tức giận.
Người khác biết thì đã sao? Giỏi đến đây đi.
Không có hồn thú, vậy thì lấy linh hồn người sống thay thế.
Điều này đập vỡ hết thảy suy đoán của Hàn Vũ, cũng khiến đủ loại tính toán của hắn đổ sông đổ bể.
Chưa hết, "Bạo Hỏa Vương" thử đưa tay phải lên, mấy cái móng vuốt sắc nhọn xiết lại, linh khí vận chuyển, một ngọn lửa đỏ thắm lập tức bùng lên giữa lòng bàn tay, ánh sáng le lói chưa kịp đẩy lùi u tối đã hoà vào hư không, lần nữa trở lại thành linh khí.
“Mặt Trời Đỏ đâu rồi!? Đại ma đầu ngày xưa đâu rồi...?”
Mấy người này đã chứng kiến Bạo Hoả Vương bị đoạt xá, dù không có chứng cớ nhưng chỉ cần thông tin này lộ ra, bị điều tra ra là chuyện sớm muộn, g·i·ế·t người có thể giữ kín tung tích bản thân.
Mạc Lãnh cười cười không giải thích, năm xưa hắn từng để lại vô số truyền thừa huyết đạo, để kích thích người ta tìm kiếm hắn còn để những truyền thừa này có khả năng cảm ứng lẫn nhau.
Thanh niên có khuôn mặt giống Phạm Đạt trên người ánh lên tia sét, không nói câu nào bay vút đi.
Đương nhiên là tìm được một cơ thể phù hợp, một “chốn nương thân” đúng nghĩa.
Ngô Thiên Vân cùng Hắc Khuyển và Hoàng Vô Lăng trố mắt nhìn nhau như vừa gặp quỷ, mà đúng là họ vừa gặp quỷ thật.
Đến lúc này mà vẫn chưa thấy được lệnh di tản, hắn đang tính toán rời đi thì bỗng nhiên có ba người xuất hiện ngay sau lưng.
“Chú em đến đây từ khoảng hai mươi năm trước đúng không?”
Dùng [Vay Mượn] lên con đỉa hút máu bắt được lúc trưa, lấy [Biến Thân] của nó kết hợp với mấy loại thuốc tăng cường thể chất, đẩy nhanh tốc độ biến đổi, chỉ chưa đầy mười phút khuôn mặt hắn đã biến đổi tám chín phần giống Phạm Đạt.
Linh trí hồn thú không cao nhưng đủ để nó hiểu rằng chỉ cần đi ánh sáng tím kia liền có thể kéo dài cảm giác đê mê này.
“Không phải thằng Đạt... G·i·ế·t!” Lệ Phi chỉ tay hét lên, cái bóng màu lựu đỏ trên đầu lập tức lao theo “Phạm Đạt”.
“Sao...?” Vân mang theo khuôn mặt đầy nghi hoặc mà chìm vào sau lớp đất đá.
Người đời cho rằng bản lãnh của hắn nằm ở huyết đạo hay khả năng thao túng huyết mạch, mà không biết sức mạnh thực sự của hắn nằm ở linh hồn.
Để con cá sấu đào móc một hồi, hai cái linh bảo to nhỏ được lôi ra từ bọc vải giấu dưới lớp cát, còn có thêm một cuốn sách cũ, chính là cuốn Nhân Thánh Kinh mẹ hắn để lại.
“Hai vị cũng về đi thôi...! Báo cho toàn dân thiên hạ một chuyện, Mặt Trời Đỏ... trở về.”
Gã nhân tộc trong thân xác Tu La Nhân thảnh thơi quay sang nhìn hai người còn lại, Ngô Thiên Vân lập tức sởn ra gà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình độ này hoàn toàn xứng đáng đứng tại cấp 6 đỉnh phong, thậm chí đã đủ để thử xung kích cấp 7.
Trong phòng luyện bảo, Hàn Vũ một mình thực hiện từng khâu công việc, bởi vì Ngô Thiên Vân đã bị hắn “đuổi khéo” đi.
Được sự giúp đỡ của hai người phụ nữ khác, cô ta hạ sinh thành công một bé trai, trong lúc lâm bồn chính bà ta cũng không chú ý, từ giữa bức tượng Trúc Tiên Ông, một đốm sáng le lói nhập vào đứa bé kia.
Lại nhìn một lượt không gian huyết mạch, 4 cái chủng kỹ ngay ngắn đập vào mắt.
Linh kỹ mà Bạo Hoả Vương chọn là Chuyển Linh Hoả.
Đối phương chín mươi chín phần trăm là một vị tiên sư, lợi ích gì cũng không quan trọng bằng tính mạng.
Trong lúc hắn cùng đồng bọn còn đang ngây ngẩn thì đối thủ đã hành động.
Mạc Lãnh không vội trả lời, chỉ vừa nhìn qua người này vừa tuỳ ý lật qua lật lại con linh trùng trong tay, lúc này hắn có hai lựa chọn, g·i·ế·t hoặc không g·i·ế·t.
Hàn Vũ đem theo con cá sấu theo cửa sau rời khỏi cửa hàng, con vật bị hắn dùng Chiêu Hồn Bảo cho vài vết cắn nên căn bản không phân biệt được chủ nhân thật giả.
Sau lưng là ma quỷ, “Phạm Đạt” không sợ hãi bất ngờ quay người, tia sét trên thân thể biến mất, giữa ngực một vật thể vụt sáng mờ ảo.
Thằng nhóc này vừa sinh ra đã nhận được thứ gì đó rất thần bí từ vị Trúc Tiên Ông kia, điều này càng tăng quyết tâm rời đi của Hàn Vũ.
Hồn thú vốn dĩ là những linh hồn không nơi trú ngụ, phải thông qua những phương thức đặc thù để tồn tại, thử hỏi với một linh hồn như vậy, thứ gì trên đời là quan trọng nhất?
Trong suốt hàng ngàn năm vừa qua, hắn thỉnh thoảng tỉnh lại, nghe ngóng thông tin về Nhân Thánh, rồi tiếp tục ngủ say.
Hàn Vũ quay người, nhếch mép đầy trâm trọc, hắn còn đang tiếc hận vì không gặp được “con ma” nào đây.
Bên trong hang động linh tuyền, Ngô Thiên Vân, Hoàng Vô Lăng cùng cả Hắc Khuyển còn đang ngây ra trước mấy hành động kì quặc của Bạo Hoả Vương.
[Hợp Thể] (Cấp 6)
Mỗi đạo còn chia làm nhiều lưu phái, mỗi lưu phái lại có ngưỡng cửa riêng, bước qua mới được coi là chân chính nhập đạo.
Một cái không đủ, vậy thì nhiều hơn, Chiêu Hồn Bảo cũng không phải chỉ chứa được một linh hồn.
Dù gì Cừu Huyết Điệp chính là tác phẩm xuất ra từ chính tay Mạc Lãnh, việc hắn có thể dễ dàng điều khiển mọi con Cừu Huyết Điệp dù không hiểu bằng cách nào nhưng có thể chấp nhận.
“Hahaha... Hahaha... Khặc.. Khặc.. Khặc..” Bạo Hoả Vương bỗng nhiên ngửa đầu cười như điên dại.
Trong tình huống như vậy lại bị cưỡng ép hoán đổi chủng kỹ, kết quả không cần nói cũng hiểu.
Không sợ người khác biết, chỉ sợ người khác không biết.
Hai mươi năm trước sau khi xác nhận một vài chuyện, hắn cảm thấy là lúc có thể xuất đầu lộ diện.
Cất kĩ “cái mâm giá một triệu Ngô tệ” vào balo lớn sau lưng, Hàn Vũ còn cẩn thận cho con cá sấu lấp lại cái hố.
Hàn Vũ ý nghĩ chuyển động, Chiêu Hồn Bảo liền vỗ cánh bay tới bám trên đầu con Ngọc Hải Ngạc Ngư, cái miệng là nanh Liệt Hồn Thú cắm ngập vào, chút chút máu bị hút tới.
Đầu tiên là để mặc cho đối thủ chạy trốn ngay trước mắt, xong lại lầm bầm mấy câu nói chẳng ai hiểu.
“Mạc Lãnh ơi là Mạc Lãnh...! Chốn chui chốn lủi từng ấy năm... nhìn mày đi!”
Bảy người kia không dám chậm trễ làm theo lệnh, Hàn Vũ còn nhờ họ lấy cho mình vài loại vật phẩm tăng cường thể chất tạm thời.
…..
Thất bại thì đã sao? Người cười sau cùng sẽ luôn là hắn.
Lại đợi thêm một chút vẫn không có kết quả, có thể xác định không phải là linh bảo hắn luyện có vấn đề, mà là trên con Ngọc Hải Ngạc Ngư này không có hồn thú hay bất kì linh hồn nào khác kí sinh.
Bạch Ưng hẳn là tay sai của một người nào đó từng lấy được truyền thừa Mạc Lãnh, sau đó “trùng hợp” cảm ứng được liên kết vào khoảng hai mươi năm trước.
Nếu như có thể vượt qua đạo khảm tiếp theo, thứ này có thể xem như chủng kỹ thứ 5 của bản thân và còn hơn thế nữa, tất nhiên cái này còn xa, hiện tại như vậy đã quá kinh khủng rồi.
Hàn Vũ điều khiển Chiêu Hồn Bảo bay đến tay từng người rồi dùng miệng chích một cái, không ai cảm thấy có gì bất thường, hoàn toàn không biết tử thần đang cận kề bên vai.
“Cũng may chưa đến nỗi.” Vân thầm cảm thấy may mắn, nếu kẻ này thật sự hoá điên, cả hòn đảo này coi như xong, đáng tiếc cử động tiếp theo của người kia làm cô ngã ngửa.
Thông qua liên kết linh hồn, hắn có thể cảm nhận được hồn thú của mình đang vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức... muốn đoạn tuyệt với hắn.
"Cái gì?" Ngô Thiên Vân há miệng thật to, hai mắt căng ra như muốn bay khỏi khuôn mặt.
Bạch Ưng sắc mặt càng thêm trầm trọng, động tác vừa rồi đánh tan nghi ngờ cuối cùng về việc người kia là giả mạo Mặt Trời Đỏ.
Cũng vì thế mà Hàn Vũ không moi được quá nhiều thông tin hữu ích, chỉ có một đoạn hình ảnh rõ nét nhất, giường như đây là khoảnh khắc khó quên nhất trong đời người phụ nữ này.
Vật thể lơ lửng như hồn ma kia tốc độ nhanh kinh người, tích tắc vượt qua mấy chục mét tiếp cận mục tiêu.
Mọi thứ còn chưa thực sự bắt đầu thì biến cố đã đến, một vị tiên sư không biết là ngẫu nhiên hay cố ý xuất hiện tại đảo Kỳ Vân, chính là Trúc Tiên Ông người dập tắt dịch bệnh năm đó, còn để lại một chút thủ đoạn khó dò.
Mạc Lãnh cảm nhận được, bên trong trái tim của Bạo Hoả Vương có một hạt giống nóng bỏng đang không ngừng thiêu đốt, hiển nhiên hắn đã bước qua ngưỡng cửa đầu tiên, đúc thành Hoả Tâm.
[Chuyển Linh Hoả] (B)
Một vòng xoáy không gian liền xuất hiện dưới chân Hắc Khuyển, vội vã nhảy vào, vòng xoáy khép lại rồi biến mất.
Tiếp đó hắn đi qua phòng bà Hồng, sử dụng [Trao Đổi] đọc ký ức của bà ta, trạng thái người này vốn đã không tốt, pha “nổ đầu” lúc trưa dù không g·i·ế·t c·h·ế·t bà ta nhưng cũng để lại di chứng cực nặng.
Hồn ma đỏ bị ánh sáng bắn tới cũng không có dừng lại, một mạch lao tới như một tấm vải mỏng giữa trời đêm, cảnh tượng ma mị ghê người.
Hắn không đấu lại Nhân Thánh, thậm chí cả bốn đại ma đầu huyết đạo thời trung đại cũng không thể cản nổi người này, thế thì sao?
Không chút hoảng loạn, Hàn Vũ bắt đầu xem xét lại những gì mình còn lại, trù bị kế hoạch mới.
Hiện tại chính là khâu cuối cùng, chỉ cần đưa hồn thú nhập bảo là sẽ hoàn thành.
Đưa tay lau khoé mi, hắn cất lời, âm thanh khàn cùng khẩu âm hơi kì lạ nhưng lần này đúng là tiếng Đông Hải:
Tử quang vụt tắt, rừng phi lao trở về với ánh trăng đêm quen thuộc.
Chỗ vách đá kia uốn lượn mờ ảo một chút rồi hiện ra thân hình một người đàn ông mặc vét xám, chính là Bạch Ưng chứ không phải ai khác.
Hàn Vũ thực sự bị làm bất ngờ, đối thủ có thủ đoạn dịch chuyển tức thời bậc này tại sao lúc trưa bọn họ không xài?
Trong lúc kiểm tra xác c·h·ế·t buổi trưa, nhân lúc Ngô Thiên Vân không để ý, hắn nhanh tay lấy được giấy tờ tuỳ thân của vài người trong đó.
Biến cố đến quá bất ngờ, Hàn Vũ vẫn không hoảng loạn, ngay cả khi trên đầu mấy người kia là một thứ nhìn như ma quỷ, kẻ đứng giữa không hiểu sao lại có khuôn mặt giống hệt “Lệ Phi”.
Ngược về hai tiếng trước...
Nhìn qua một lượt, Mạc Lãnh lại nghĩ thầm lắc đầu ngao ngán: “Chỉ bằng mấy thứ rác rưởi này... Bị Ngô gia cùng Tu La tộc truy sát... Không ổn!”
Chiêu hồn nhập bảo, bước cuối cùng để luyện chế Chiêu Hồn Bảo sớm đã hoàn thành, nhưng đến hiện tại mới có thể chân chính gọi nó là linh bảo, bởi vì khác với mấy linh hồn trước đó, thứ mà nó vừa dụng hợp vào còn mang theo linh kỹ.
Chỉ cần đợi, đợi thời gian và những quy tắc của chính thế giới này bào c·h·ế·t người kia, khi đó hắn lại có thể tuỳ ý bay nhảy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hành động thả người vừa rồi còn là một liều thuốc tinh thần, giúp hắn lấy lại sự tự tin, lấy lại phong thái của đại ma đầu năm đó.
Hắn cứ liên tục ôm bụng ngửa mặt lên trời mà cười như vậy hàng chục giây, đến chảy cả nước mắt mới thôi.
Ba người còn lại đều nhìn ra điểm bất thường, Hắc Khuyển cả gan lên tiếng:
Mạc Lãnh đối với hành động vẫy đuôi lấy lòng này không chút quan tâm, hắn dùng cách nói hiện đại trả lời chẳng liên quan:
Đối với hắn g·i·ế·t mấy người này hoàn toàn không có ý nghĩa.
Chỉ cần linh hồn không tan biến, hắn có thể hồi sinh bao nhiêu lần cũng được, mà thứ có thể đánh nát linh hồn của hắn sợ là thế giới này còn chưa hề có.
Cùng một khuôn mặt, cùng một khí tức, chỉ có thái độ cải biến, nhưng lúc đối mặt Bạo Hoả Vương trước đó cũng không cho nguời ta cảm giác khủng hoảng như bây giờ.
Hắn không chần trừ kích hoạt Tụ Điện Phi Lôi bảo lao đi, đối thủ liền ra lệnh cho thứ vật thể kì dị đuổi tới.
Trong kế hoạch hắn định ra từ tối qua, bước sau cùng chính là dùng mảnh giấy kia, dụ Ngô Thiên Vân ra lệnh sơ tán toàn bộ người dân trên đảo, khi đó mình liền dễ dàng trà trộn rời khỏi nơi này, tất nhiên Hàn Vũ cũng đã tính đến trường hợp nước đi này không thành công.
Thực chất trong mấy trăm năm tung hoành, hắn đã “c·h·ế·t” qua không biết bao nhiêu lần, trong đó bị linh sư Nhân tộc “g·i·ế·t” ít nhất ba mươi lần, kết quả thì sao?
Vết máu đỏ tức tốc khô thành màu đen, cùng lúc hai mắt Thiêu Thân Trùng mở to như sống lại một lần nữa, mà Hàn Vũ cũng cảm nhận được liên kết linh hồn giữa mình và thứ này, Chiêu Hồn Bảo.
Mạc Lãnh điều khiển cơ thể Bạo Hoả Vương nhìn quét một vòng, vẫn là ánh mắt kiêu ngạo trước đó, thế nhưng thái độ hờ hững trái ngược với vẻ hung hãn vừa rồi.
Nhìn kĩ sẽ thấy đây là một con bọ lớn vàng đen, hai cánh mở tung để lộ một con mắt nằm trên bụng đang liên tục phát quang.
Xác Thiêu Thân Trùng được lấy ra khỏi hộp gỗ đã cháy đen, hỗn hợp bên trong cũng chỉ còn lại vài hạt bụi.
[Không Luân] (Cấp 6)
[Thông Linh] (cấp 5)
“Mạc Lãnh đại nhân có gì phân phó sao?” Bạch Ưng mở lời, cách xưng hô và giọng điệu cũng chuyển thành thời đại trước.
Người này không ai khác chính là bà Hồng ngày trẻ và Phạm Duật, con riêng của bà cùng ông Thành.
“Đợt đã!” Mạc Lãnh lên tiếng, Hoàng Vô Lăng ngừng động tác, trán đổ mồ hôi, gã Tu La Nhân nói một câu đầy ẩn ý. “Ngô gia có thể không cần xin lỗi Tu La tộc, nhưng nên cảm ơn họ một tiếng... Đi thôi!”
Dù vậy, trong lòng Mạc Lãnh lúc này vẫn có một chút gì đó lộn xộn, chút gì đó không yên tâm.
Khi luồng sáng chiếu tới, con hồn thú cấp bốn liền cảm nhận phải một thứ ma lực không cách nào cưỡng nổi, một cảm giác ấm áp dễ chịu khó tả, thứ mà kẻ đã mất đi cơ thể như nó đã rất lâu không thể cảm nhận được.
Cô nàng có chút nghi ngờ, nhưng vừa nghĩ đến Cừu Huyết Điệp mà Bạch Ưng mang theo liền cảm thấy rất có khả năng.
Kế hoạch vỡ lở thì đã sao? Thích thì làm lại.
Chương 35: Ma đầu trở lại.
Vị Ngô gia vệ này còn chưa biết mở lời thế nào thì đã thấy “Bạo Hoả Vương” gẩy tay một cái, con Cừu Huyết Điệp giấu trong áo Bạch Ưng liền không nghe lời bay ra ngoài, tiến về phía người kia.
Cái gọi là Hoả Tâm, chính là biến trái tim của mình thành một linh bảo hệ hoả, dễ hiểu hơn là đem một linh kỹ hoả hệ khắc sâu vào trái tim.
Sở dĩ Mặt Trời Đỏ có thể năm lần bảy lượt hồi sinh là vì linh hồn của Mạc Lãnh vốn dĩ không thuộc về thế giới này, cũng không hề bị những quy tắc ở đây áp chế.
“Đi thôi...” Mạc Lãnh phẩy tay.
“Vương... con rết kia?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.