Không Như Ý
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Sinh Nhớ Tử Thương
Lá Rụng Về Cội... Sinh Nhớ Tử Thương.
Đệ Bát Thánh Chiến bắt đầu, tứ đại ma đầu đồng tu huyết đạo sớm liên hợp cùng nhau, mục đích là loại trừ Nhân Đạo Đạo Tổ khỏi cuộc chơi, sau đó tiếp tục tranh giành Thánh Vị.
"Phá Huyệt!"
Mạc Lãnh dùng ra Hồn Du theo cách thông thường, sử dụng chút hồn lực ít ỏi còn lại đưa linh hồn dịch chuyển về phía trước một đoạn, vừa để tránh khỏi phi kiếm vừa tiến gần đến chỗ Hàn Vũ cùng con bọ kì quái trên đầu.
Ánh điện biến mất, vật thể hình cầu rơi bịch xuống đất, chỉ có bức màn màu đen thu gọn lại bằng cái mâm lơ lửng trước mặt hai người.
Hôm nay trừ khi hắn có thể một hơi bay xuyên Đông Hải, nếu không dù là Mặt Trời Đỏ cũng chỉ có thể chờ đợi bản thể Vấn Vương tìm đến.
"Thứ này là... Nhân Thánh..." Mạc Lãnh bỗng nhiên tinh thần căng cứng, hắn còn không có quên câu nói kia, không bao giờ.
Nam nhân mang khuôn mặt Lệ Phi bị bất ngờ, có phần hoảng hốt nhưng vẫn kịp làm ra phản ứng.
"Dao... Kẹp cổ!"
Dù vậy Vấn Vương cũng không cách nào trong phút chốc vượt qua mấy vạn hải lý từ quần đảo Bạch Long mà tới nơi này.
Dưới ánh trăng lập lòe, hắn chỉ thấy được một khối cầu gai mờ mờ, vừa muốn hành động thì vật thể kia bỗng nhúc nhích.
Một khắc này, hết thảy lá rụng đều đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng là lúc chúng nó "về cội".
Như vấn vương trong lòng càng cố quên lại càng sinh sôi nảy nở, Tuyệt Tình Kiếm Tiên đem nỗi niềm này kết hợp cùng phi kiếm Vấn Vương, tạo thành ngàn vạn bản sao Lá Rụng.
Nguồn lực lượng này không đến từ đâu khác ngoài cuốn Nhân Thánh Kinh còn nằm trong tay Hàn Vũ.
Mạc Lãnh bị nguồn năng lượng nhỏ bé làm đứng im ngay trước mặt Hàn Vũ không đến nửa giây, hắn vừa kịp tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị một "chiếc lá" xanh biếc mỏng mang găm vào sau lưng.
Giây phút hắn chiếm đoạt thể xác của Bạo Hỏa Vương là lúc hắn xuất hiện trước mắt thế gian, cũng là lúc nỗi nhớ của thế gian có được mục tiêu để nhắm vào chính mình.
Từ trong cái balo Hàn Vũ đeo sau lưng, có một thứ năng lượng như có như không, mỏng manh nhưng không cách nào ngăn cản truyền tới.
Phi kiếm Vấn Vương lạnh lùng xuất hiện, lần này Hồn Cảm của Mạc Lãnh cũng không có cảnh báo, bởi vì hồn lực của hắn đã suy yếu đến tột cùng.
Tiếp đó toàn bộ phi kiếm xanh biếc quy về một điểm, hợp lại thành một thanh Vấn Vương duy nhất.
Ám Biệt cấp 4 ngăn cách không gian thậm chí có thể ngăn cản công kích cấp 5, Phi Lôi cấp 3 của Hàn Vũ trước mặt nó đơn giản là vô dụng.
Có chăng là có sinh thì ắt có tử, sinh ra dạy ta cách nhớ, vậy chỉ có c·h·ế·t đi mới dạy ta cách quên.
Đây chính là lý do dù Mạc Lãnh có chạy tới đảo An Bang vẫn lập tức bị phi kiếm tìm tới, bởi vì hết thảy hòn đảo tại Việt quốc đều có Lá Rụng nhìn chằm chằm.
Nếu hồn thể ở trạng thái tốt đẹp, thứ năng lượng này còn không đủ cho Mạc Lãnh gãi ngứa, thế nhưng lúc này hồn lực của hắn sớm đã cùng người bình thường không mấy khác biệt.
[Ám Biệt] (C)
Người ta đưa ra đủ loại giả thiết âm mưu về sự kiện này, nào là Nhân Thánh dùng lý luận phục người đưa tứ đại ma đầu cải tà quy chính, nào là Nhân Thánh sử dụng vô thượng thánh kỹ trấn áp cả bốn người.
Hàn Vũ trước lời nói của đối phương trầm mặc, "Lệ Phi" càng thêm tức giận hùng hổ bước tới.
Đúng vậy, không biết từ khi nào, bằng cách nào mà Nhân Đạo Đạo Tổ đã bước vào Thánh Cấp.
Chương 38: Sinh Nhớ Tử Thương
Kim Ngô không chút chần chừ bỏ qua "Lệ Phi" lao thẳng tới nam nhân gầy gò.
Lại một mệnh lệnh được Hàn Vũ đưa ra, chỉ thấy toàn bộ thân rết lóe lên một chút ánh lục, quầng sáng tích tụ tại đỉnh đầu Biến Thể Kim Ngô, khớp chân vùng lên sau một tích tắc đâm mạnh vào phần bụng "Lệ Phi".
Đại ma đầu Mặt Trời Đỏ đứng yên không thể nhúc nhích, nếu Hồn Cảm của hắn còn đủ mạnh, Mặt Trời Đỏ lúc này nhất định sẽ nhận được rất nhiều cảnh báo, đáng tiếc hắn không thể.
Thời gian như chậm lại, càng đến gần Chiêu Hồn Bảo, Mạc Lãnh càng cảm nhận được lực hấp dẫn c·hết người, hắn vẫn đủ thanh tỉnh để nhận ra thứ này không đơn giản, nhưng không quan trọng, chỉ cần vượt qua kiếp nạn hôm nay, chờ hắn phục hồi lại hồn lực thì thứ linh bảo cấp thấp này không có cửa giam cầm hắn.
Nhân Thánh tay chắp thủ ấn, miệng tụng kinh âm, một cái đài sen vây khốn bọn họ bảy ngày bảy đêm, một cái thánh kỹ [Của Thiên Trả Địa] đưa hết thảy tu vi của bốn người thành hư ảo.
Hàn Vũ sau khi luyện thành Phá Huyệt liền không ngần ngại cho Dao sử dụng, cũng chỉ có võ kĩ mới dễ dàng cho phép linh thú cấp 3 như nó cũng có thể vượt cấp sở hữu.
Cạch...!
Hàn Vũ đương nhiên sẽ không ngồi giải thích với hắn, lạnh lùng ra chỉ thị.
"Vèo..." Lại thêm một kiếm, lại thêm một chiếc lá rẽ ngang chân trời mà đến, trong tích tắc cắm ngay giữa mi tâm Mạc Lãnh.
Từng chiếc lá xanh nối đuôi nhau mà đến, cắm đầy trên linh hồn Mạc Lãnh biến hắn thành cái cây bất đắc dĩ, hồn thể vô hình lúc này chập trờn hiển hiện trước mắt người thường, tạo thành một tràng cảnh hết sức ma quỷ.
Thứ kia có lẽ chính là cơ hội cuối cùng của hắn, dù chưa biết đối phương làm sao cảm ứng đến mình nhưng nhất định có liên quan đến việc hồn thể của hắn kí sinh lên người sinh vật khác, vậy chỉ cần tìm một vật ký sinh không phải sinh vật là được.
Bạch Hải Đường mất mấy chục năm bôn ba khắp Đông Hải chỉ để thu thập một thứ, chính là nỗi nhớ, cụ thể hơn thì là nỗi nhớ mà người dân Đông Hải dành cho một cái tên, Mặt Trời Đỏ.
Lý Huyền Phong sau bao năm tự hỏi, cuối cùng đạt được một câu trả lời.
"Hộc... hộc... mẹ nó đây là cái gì?" Nam nhân sợ hãi thở dốc, hắn không ngờ một con rết khắp người chỉ là linh áp cấp 3, vậy mà có thể một kích đánh nát Không Khiếu cấp 4. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Để tao xem miệng mày cứng đến đâu."
Tiếng la hét vang khắp rừng phi lao nhỏ, "Lệ Phi" cảm giác có một luồng điện xuyên thẳng vào Đan Điền, như một cây thương oanh kích thẳng vào Không Khiếu của hắn.
Mà lại một khi phi kiếm bay tới khoảng cách xa như vậy, Lý Huyền Phong cũng không cách nào thuận lợi điều khiển nó, đúng hơn thì ngay cả khi ở gần hắn cũng khó lòng điều khiển thanh phi kiếm này.
"Không...!" Mạc Lãnh gào thét trong lòng, cố gắng há miệng nhưng một linh hồn thì làm sao có thể cất lên lời, vô vàn ý nghĩ lộn xộn sinh ra trong khoảnh khắc ấy, thế nhưng còn chưa kịp nghĩ thông thì một thứ lực hút kinh khủng truyền đến.
Mạc Lãnh lấy đại giới là hồn lực giáng cấp vĩnh viễn, thi triển hồn kỹ thoát khỏi bàn tay của người kia trong gang tấc.
Luận đạo là có, thánh kỹ cũng có, nhưng đều không quan trọng...
Hắn dùng ý nghĩ này xây dựng thành một sát chiêu, đem hết thảy nhớ nhung quy về nguyên thủy, lấy năng lượng từ cảm xúc thuần túy từ khi sinh ra, mở cổng hoàng tuyền, trực tiếp "tiễn đưa" linh hồn về miền quên lãng.
Thời gian phảng phất đứng im trong khoảnh khắc, hồn thể Mạc Lãnh sững lại.
Vấn Vương lúc này có thể nói là hoàn toàn tự chủ hành động bằng ý chí của chính mình.
Mà Hàn Vũ cũng ngay lúc này hành động, chỉ thấy ánh mắt hắn mở lớn đâu còn chút nào giống như hôn mê, trong tay nắm chặt vật thể hình cầu.
Nếu hắn có thể kịp thời nhập vào cái Hồn Bảo kia, có lẽ có một cơ hội để thoát khỏi "tầm mắt" của nỗi nhớ, chỉ là ngay khi hắn nghĩ mình có thể chạm tới sợi chỉ mà số phận để lại, lại có một luồng lực lượng ngăn cản hắn.
Để hoàn thành nhờ vả của ân nhân, Lý Huyền Phong đem những bản sao này phân bố khắp Việt Quốc ngũ đại quần đảo.
Chỉ là khi ta dành quá nhiều nỗi nhớ cho một điều, ta lặp đi lặp lại nỗi nhớ ấy và rồi chẳng hề được đáp lại, thứ bản năng sinh tồn này lại giày vò chúng ta sống không bằng c·h·ế·t, đến mức ta chỉ ước được quên đi.
"Dao... móc xích!" Hàn Vũ ngay lúc này hét lên.
Hồn thể yếu đuối, chập trờn bất định y như tâm trí Mạc Lãnh lúc này, nhưng bằng vào ý chí mạnh mẽ, hắn lập tức thức tỉnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nghịch cảnh mà ngươi trốn tránh, đến một ngày sẽ trở lại kinh khủng gấp vô số lần..."
Linh hồn mỏng manh của Mạc Lãnh cứ như vậy bỗng nhiên biến mất, đại ma đầu khủng bố nhất từng xuất hiện tại Đông Hải cứ như vậy đến rồi đi ngay trước mặt Hàn Vũ, mấy người đứng xung quanh không ai hiểu vì sao.
Từ trong thân kiếm, một luồng khói đỏ tản mát mà ra, hòa vào linh hồn của đại ma đầu MặtTrời Đỏ.
Đến một ngày hắn mới nhận ra rằng, chỉ cần còn tồn tại trên đời thì sẽ còn có nhớ thương.
Còn Mạc Lãnh thậm chí còn không có tâm tình để ý đến tình cảnh của mình hiện tại, từng câu chữ bên trong Nhân Thánh Kinh đang chạy qua đầu hắn bằng đủ loại giọng nói khác nhau, có giọng đàn ông, phụ nữ, mà nhiều nhất lại là tiếng trẻ con.
"Aaaaaa...!"
Hồn thể vươn ra bàn tay vô hình hướng đến con mắt trên dọc giữa bụng con bọ kia.
"Mày là ai?" Kẻ mang khuôn mặt Lệ Phi cất giọng khàn khàn, hắn sớm đã nhận ra người trước mắt mình không phải Phạm Đạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kia đương nhiên là võ kĩ cấp 4, Phá Huyệt.
Bất Diệt Kim Thân tọa lạc chính giữa đài sen như một ngọn núi đúc từ hoàng kim không thể lay chuyển, không vội vã không cầu kỳ, không một chút phô trương thanh thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nỗi nhớ cũng có thể g·i·ế·t người.
Biến Thể Kim Ngô nãy giờ ngoan ngoãn đóng vai quả cầu sắt, nghe lệnh lập tức cuộn mình bám lên chân "Lệ Phi".
Màu đỏ nhanh chóng tan biến, giống như cùng Mạc Lãnh hòa làm một thể.
Từ bốn phương tám hướng, hàng chục chiếc lá xanh chẳng cần gió cuốn lao vút về hòn đảo này như muốn tụ hợp với nhau.
Nhân Đạo Đạo Tổ ngự tại đài sen, mời bốn vị huyết đạo thần sư tiến đến luận đạo bảy ngày bảy đêm, cuối cùng chỉ còn lại một người bước ra, chính là Đệ Bát Thánh Giả, Nhân Thánh.
Hắn vẫn nhớ như in câu nói cuối cùng mà Nhân Thánh để lại trước khi nhìn hắn rời đi:
"Đây là Tâm Đạo sao...!? Nhân Thánh... Bạch Hải Đường... Các ngươi thật là khiến ta mở rộng tầm mắt... tốt... một chiêu này... ta nhận!"
Trước bụng "Lệ Phi" nổi lên một vòng tròn không gian nhộn nhạo, một nam nhân gầy guộc như que củi hốt hoảng lao ra ngoài.
Chỉ thấy người này đưa tay chặn trước mặt, linh áp cấp bốn đẩy lùi cát bụi thành hình vòng tròn nhỏ dưới chân, một bức màn đen kịt hiện ra chắn ở phía trước, vật thể hình cầu lao tới nhanh như điện chớp vậy mà bị chặn đứng.
Phi kiếm hợp nhất lắc lư xoay một vòng như muốn kiểm tra lại một lần, tiếp đó tiến gần tới trước mặt Hàn Vũ, người lúc này mang khuôn mặt Phạm Đạt.
"Lệ Phi" đạp phải một vật thể hình cầu trên đất, hơi giật mình một chút nhìn xuống tới.
Sinh ra là phải học cách nhớ như một bản năng, thế nhưng khi nhớ quá nhiều, ai sẽ dạy ta cách quên đây?
Không ai trả lời, đáp lại hắn chỉ có hai luồng tia điện bắn tới.
Cái gọi là Đệ Bát Thánh Chiến thật là trò cười mà chính họ vẽ ra, còn người kia ngay lúc đó đã nên được xưng tụng là Nhân Thánh.
Cả bốn huyết đạo đại ma đầu mất tích không có lời giải, Nhân Thánh không nói, thiên hạ cũng vì chủ đề này mà tranh luận say sưa đến giờ chưa dứt.
Kẻ đến mang theo khuôn mặt Lệ Phi, ánh mắt như muốn nuốt sống "Phạm Đạt" trước mắt, hung tợn quát lớn: "Đừng làm tao bực, tao hỏi lại... mày... là... ai?"
Một kiếm này không có sát thương thực chất, nhưng mang đến lại là vô tận nỗi đau.
Nó cũng không để ý đến Hàn Vũ mà chủ yếu tập trung vào "khối cầu" trong tay hắn.
"Hóa ra là vậy...!" Trong giây phút hào quang phản chiếu, Mạc Lãnh sáng tỏ, thứ khiến hắn bại lộ chính là nỗi nhớ.
Ghi nhớ là từ sinh đã có, là bản năng sinh tồn của loài người, cũng là cảm xúc đơn sơ nhất mà một sinh vật có tình cảm phải trải nghiệm.
Quả đúng là Vô Huyết Chiến, chẳng có giọt máu dư thừa nào phải đổ, đối mặt Thánh Cấp hết thảy âm mưu chuẩn bị đều là vô nghĩa, tứ đại ma đầu bị dồn vào tuyệt lộ, chỉ có thể phối hợp cùng nhau liều mạng chạy trốn.
Nãy giờ hết thảy "lá rụng" đều chỉ đang làm nhiệm vụ định vị cũng như cầm chân Mạc Lãnh, chờ đợi bản thể đến, cũn chính là thanh Vấn Vương xuất hiện sau cùng kia.
Sự thật trong đó vượt qua hết thảy những tưởng tượng này, đến cả người trong cuộc cũng chỉ biết ngỡ ngàng.
Tia điện chợt lóe chiếu sáng nửa khuôn mặt, Hàn Vũ quyết đoán đêm quả cầu trong tay bắn mạnh về phía trước.
"Vô ích." Người này cười khẩy, màn đen trước mặt hắn lần nữa mở rộng, quả nhiên hai viên đá vừa bị bắn tới bị chặn đứng vỡ tan rơi lả tả trên đất như vừa nãy.
Đây là tuyệt kỹ của Tuyệt Tình Kiếm Thần, nhưng không cần hắn có mặt ở đây, chỉ cần một mình phi kiếm Vấn Vương cũng có thể thi triển.
Để rồi khi bước lên đài sen kia, cả bốn người hoàn toàn ngỡ ngàng.
'Quy tụ bóng tối ngăn cách không gian.'
Lý Huyền Phong đem hết thảy tâm tư tình cảm đặt vào phi kiếm, tựu thành danh hiệu Tuyệt Tình Kiếm Thần, thế nhưng tình cảm là thứ không ngừng sinh ra, nỗi lòng của kẻ si tình, chỉ một Vấn Vương làm sao chứa đủ.
Đệ Bát Thánh Chiến được người đời sau gọi với cái tên Vô Huyết Chiến, đó cũng là lần duy nhất trong lịch sử cho tới bây giờ, một trận thánh chiến không có bất kì người vô tội nào phải đổ máu.
Con người từ khi sinh ra đến khi mất đi, hầu như đều là đang ghi nhớ lấy hiện tại, để sau này lại hồi tưởng về nó.
Hỏi thế gian thương nhớ là từ đâu mà có?
Không một tiếng động, từng căn lá xanh tinh xảo lần lượt xuất hiện cắm trên hồn thể Mạc Lãnh.
Lý Huyền Phong đã học cách đối mặt, chấp nhận, sống chung cùng nỗi nhớ, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.