Không Như Ý
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Đấu trí giữa núi mưa.
Minh Chiến nghe xong cũng gật gù, việc con Ngạc Ngư có linh bảo cấp 3 hoàn toàn trùng khớp với thông tin của hắn, hắn cũng cảm thấy lời Hàn Vũ nói rất có lý nhưng vẫn chưa tin hoàn toàn, đang muốn lên tiếng hỏi lại thì lại bị Hàn Vũ một lần nữa c·ướp lời.
“Thằng này mới chừng nấy tuổi mà chu đáo ra phết!” Minh Thắng cười mỉm nhìn theo, chỉ cảm thấy mình vẫn quá may mắn.
“Dao… Nhanh cái chân lên!” Hàn Vũ quay đầu gọi.
Thử tưởng tượng phải nhìn thấy thần tượng trong lòng mình, một người đàn ông từng là linh sư cấp 4 mạnh mẽ, lại bị một con linh thú cấp 2 làm cho chật vật, hơn nữa đó lại còn là người cha luôn yêu thương mình hết mực, ai có thể không đau lòng?
“Ba em bực quá, lấy Kim Ngô của em cắt đứt đầu nó luôn.” Hàn Vũ lại chỉ tay qua “xe kéo” phía bên cạnh.
“Dạ! Ổng tên Khải.” Hàn Vũ vừa cười vừa trả lời.
Cả hai anh em hắn hoàn toàn không biết tất cả những thứ trên chỉ có trong tưởng tượng, chính là thứ Hàn Vũ muốn bọn hắn tưởng tượng.
"Bố em cũng từng là sĩ quan." Hàn Vũ không lúng túng trả lời.
“Bố ơi! Con về rồi.” Hàn Vũ chạy thật nhanh vào nhà, đem bức ảnh gia đình giấu nhẹm xuống dưới gầm tủ, đề phòng có người nhận ra bố mẹ hắn.
Hàn Vũ chậm rãi bước tới gần, một tay cầm ô, dùng chân giữ đầu cá sấu lại rồi rút ra con dao bướm vẫn cắm trong hốc mắt. Sau đó hắn quay sang phía thân cá sấu gọi lớn:
Hàn Vũ nhíu mày nhìn thanh niên tầm 18 - 20 tuổi trước mắt, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:
“Cẩn thận! Xong thì về nhà đem theo ít đồ dùng lên viện nha con!”
“À… Là…” Minh Thắng vừa định trả lời thì bị anh mình nắn vai ngăn lại.
Chỉ qua hai câu nói và quan sát phục trang của đối phương, hắn có thể khẳng định những người này ít nhiều có liên quan đến việc con Ngọc Hải Ngạc Ngư tự dưng xuất hiện trên núi.
Việc Hàn Vũ là linh sư hắn cũng khá kinh ngạc, nhưng chưa đến mức không thể chấp nhận. Rất nhiều gia đình khá giả và có quan hệ đều cho con em mình khai linh sớm, mặc kệ bao nhiêu tuổi, cứ thức tỉnh Thông Linh sau tầm một tháng là được. Tư chất tốt thì 17 tuổi đã tấn thăng linh sư cấp 1, 2 thậm chí cấp 3 đều có.
Bà Mai hiểu ý gật đầu, ném luôn cây ô chưa mở trong tay rồi quay người chạy xuống núi.
“Ủa? Em còn tưởng bố em gọi mấy anh đến!”
“Dạ! À… nhà vệ sinh đằng sau phòng bếp ý, anh cần thì cứ xài thoải mái.” Hàn Vũ đã leo lên xe đạp, không quên quay lại nói mấy câu hiếu khách rồi mới phóng đi.
Nghe được câu hỏi này, Hàn Vũ hơi nghi hoặc, hắn còn tưởng đổi phương vì việc cha hắn bị linh thú t·ấn c·ông nên tới đây, nhưng xem ra bốn người đến đơn thuần là vì con cá sấu này mà thôi.
Nói xong hắn liền bước ra ngoài, đến phía nhà đối diện, tiến lại gần một bà cụ đang ngồi một mình trước hiên nhà.
Chuyện là buổi chiều hôm nay, đang trong ca trực của Minh Thắng, hắn phát hiện một con Ngọc Hải Ngạc Ngư tiến đến gần hàng rào điện bảo vệ sau đảo, việc này cũng không có gì đặc biệt.
“Thôi mà anh! Chắc là không có việc gì rồi!” Minh Thắng cười trừ.
“Dạ! Là linh sư cấp 4!” Hàn Vũ nói dối trắng trợn, còn không quên kèm theo nụ cười đầy vẻ tự hào.
Hàn Vũ ngừng chân đánh giá đoàn người trước mặt, dù trời nhá nhem tối hắn vẫn dễ dàng nhận ra đồng phục quân nhân trên người đối phương, đang tính lên tiếng thì có người đã mở lời.
"Thứ gì phục vụ mình thì cũng là gánh nặng của mình." Hàn Vũ nhìn vào thảm trạng của con vật, tự nhắc nhở bản thân.
Minh Chiến hơi nhíu mày, nhìn vết cắt trên cổ cá sấu rồi lại nhìn qua Hàn Vũ và con Cự Xỉ Kim Ngô, hắn nhận định đây rất có thể là do chính con rết kia gây ra, điểm này làm hắn có chút không hiểu.
“Ai biết! Lỡ người ta còn chỗ ở khác thì sao?”
Hắn vội vàng triệu tập thêm hai đàn em đắc lực, bốn người không quản mưa to lao lên núi tìm kiếm con vật kia.
“Ừm! Nhưng mà bố em về hưu nhiều năm trước rồi! Quân hàm của ổng là… cái gì tá ý, em quên rồi.” Hàn Vũ trả lời lấp lửng, trước tình huống khó dò, hắn luôn có thói quen tung hỏa mù khiến đối phương vừa nghi hoặc vừa đề phòng, đồng thời đưa ra thông tin có lợi về phía mình.
Biết tình hình không ổn, Minh Thắng liền chạy đi báo tin cho Huỳnh Minh Chiến, nhờ anh trai ruột giúp mình giải quyết vụ này.
“Ồ! Vậy mấy cậu đến bệnh viện đi. Hồi chiều tôi thấy cô Mai hô hào gọi người giúp, hớt hải lắm! Hình như chồng bị làm sao phải đi viện ý, tui già lãng tai nghe không rõ lắm…” Bà lão đang kể lể thì một đống nước hắt vào mặt cái xoạt, bà vuốt mặt xong đang định chửi thề thì phát hiện Minh Chiến đã chạy mất từ lúc nào.
Sự kiện 12 năm trước, bất kì ai từng sống tại thời điểm đó đều sẽ nhất định nhớ rõ, dù sao đây cũng là lần gần nhất đảo An Bang bị tập kích trực tiếp quy mô lớn.
Bốn người kia cũng nhanh chóng đi theo sau, đường núi âm u quỷ dị uốn lượn như lòng người.
Trời mưa lớn, giữa đường núi tối tăm vắng vẻ, đối phương chỉ có một người một rết thêm một xác cá sấu, điều kiện quá tuyệt hảo để thủ tiêu nhân chứng vật chứng.
Nói dối luôn phải có kèm theo mấy phần sự thật, như vậy mới thuyết phục.
Về lại bãi chiến trường cách đây mấy chục phút, máu tươi đã bị rửa trôi, chỉ còn lại một cái xác Ngọc Hải Ngạc Ngư đầu một nơi thân một nẻo.
Tụ Điện Phi Lôi Bảo vô cùng ưu tú, đặc biệt là việc nó không cần tiêu hao linh khí, chỉ cần xạc đủ điện là được.
Chuyện có người để dã thú lọt vào đảo rồi bị cư dân bắt lại cũng không phải chưa từng xảy ra, miễn là đừng gây ra hậu quả gì nghiêm trọng thì đều dễ giải quyết. Sau đó chỉ cần hai bên thỏa thuận êm đẹp, bỏ ra chút quà cáp liền không có vấn đề.
Thêm nữa xem ra bởi vì giữ linh bảo trong dạ dày khiến con Ngọc Hải Ngạc Ngư này ăn được ít hơn, nhanh đói hơn, điều này cũng lý giải việc nó bất chấp nguy hiểm cũng muốn ăn thịt Hàn Vũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy bố em là anh hùng của đảo rồi!” Minh Thắng hiểu ý Hàn Vũ, có chút thương cảm.
“Từ từ thôi… haha!” Hắn cười lớn chạy theo…
Bà Mai nhắc nhở con một câu rồi ôm chặt lấy chồng mình, đưa tay lau v·ết m·áu, nhìn khuôn mặt tím tái của ông Khải, bà cũng không biết thứ lăn trên má mình là nước mưa hay nước mắt.
“Đi đâu vậy anh?” Minh Thắng mặt đần ra, hỏi lớn.
“Nay nhiều bạn nhậu, lại có mồi ngon như vầy, chắc ổng vui c·hết. Haha…” Hắn nói dối không chút ngượng ngùng, nụ cười càng là hồn nhiên, không ai tưởng tượng nổi đây là thiếu niên vừa cõng cha mình trên lưng giữa màn mưa lúc nãy.
Tiếng kêu quen thuộc làm Hàn Vũ ngẩng đầu, trong màn mưa mập mờ một người phụ nữ tay cầm ô đang bước vội về phía này.
Hắn bất ngờ quay người lại đối mặt bốn người phía sau, đổi giọng:
Mưa đã ngừng, trời chiều cũng dần ngả màu u tối. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Là sao? Bố bạn là...?" Thanh niên trẻ nghi hoặc.
“Tôi không biết nên mới hỏi cậu. Nhà bên đó ăn ở tốt… Mong là không có việc gì?” Bà cụ lẩm bẩm.
Đối phương đang lao v·út đi thì đồng loạt dừng lại, nhìn hắn không chớp mắt, cả bốn người đều bị ấn tượng bởi hình ảnh một thiếu niên cao chỉ một mét bảy lại kéo theo một cái xác cá sấu không đầu dài gần ba mét, cả người khô ráo nhưng áo quần còn nhàn nhạt màu máu.
Ít phút sau bà Mai cùng một đoàn cả người lẫn thú kéo nhau lên núi, gặp Hàn Vũ đang cõng bố sau lưng thì chạy tới giúp đỡ.
Hàn Vũ vừa chạy vừa cười nhưng trong lòng thì đang siết chặt, hắn đã đoán ra tám, chín phần mười sự tình, tình thế lúc này e là còn nguy hiểm hơn mấy chục lần so với lúc chiến đấu cùng Ngọc Hải Ngạc Ngư.
Một khi để hắn biết được sự thật, đồng thời biết luôn Hàn Vũ còn là người chứng kiến duy nhất…
“Mấy anh vô nhà uống nước đi, bố em đang đi gọi mấy ông bạn, để em kêu ổng về.” Hàn Vũ vừa nói vừa kéo xe đạp ra.
Hai người đàn ông đỡ ông Khải lên lưng một con Sên Viễn Cảnh, bà Mai cũng leo lên cùng, khoang ngồi trên lưng con sên vẫn rất rộng rãi.
“Các cậu đến điều tra nhà bên kia à?” Bà cụ so với hắn càng hiếu kỳ, giọng nói đầy nghiêm trọng.
“Ừm! Mà bố em chắc là linh sư cấp cao nhỉ?” Minh Chiến hỏi một câu rất bình thường, nhưng đầy ẩn ý sâu xa.
“Mẹ đi trước đi! Con lên núi đem Dao về.” Hàn Vũ nói với mẹ.
“Nhưng mà năm sau là em đủ 18 tuổi rồi, lúc đó ổng muốn nhốt em ở nhà cũng không được… Haha…!”
Sau tiếng gọi, Cự Xỉ Kim Ngô chui ra từ dưới bụng cá sấu, lắc lư thân mình bò xuống khiến dòng nước lại bị nhuộm đỏ.
Nhìn Hàn Vũ rời đi, Minh Chiến có chút đau đầu...
“Mẹ đi gọi người nhanh! Bố gặp chuyện... Nhanh...! nhanh...!” Hàn Vũ hét lên.
“Anh bạn! Cho hỏi con cá sấu này là do anh g·iết sao?” Một thanh niên trong đám người ra mặt trước.
Thiếu niên vững bước tiến lên dù cơ thể hơi lạnh, lòng bàn tay nhăn nhúm vì dầm nước nắm chặt lấy đầu một chiếc ô, cán ô hình móc kéo theo xác một con cá xấu có làn da xanh biếc như ngọc thạch.
Ai cũng biết thứ quý giá nhất trên người một con Ngọc Hải Ngạc Ngư nếu không có linh bảo thì chỉ có thể là bộ da của nó. Bất kì ai đánh bắt loại cá sấu này đều sẽ cố gắng giữ lại bộ da nguyên vẹn nhất có thể, vì một vết rách đều sẽ nghiêm trọng làm giảm đi giá trị của thứ này.
Minh Chiến đưa tay nhận đồ, thuận tiên đánh giá Hàn Vũ, đi mưa nhưng cả người khô ráo, nhất định là nhờ linh kỹ, lại nhìn da tay hơi nhăn nhúm, hắn phán đoán Hàn Vũ không phải linh sư cấp cao, cùng lắm là cấp 1.
Đây chính là linh bảo cấp 3 bậc S Tụ Điện Phi Lôi Bảo, thứ giúp con quái vật kia suýt lấy mạng Hàn Vũ, cũng là chiến lợi phẩm to lớn nhất trên cơ thể nó.
“À! Xong rồi con quỷ này còn dùng cái linh bảo cấp 3 Tụ Phi Lôi gì gì định phóng một cái móng chân vào người em, may mà Dao bay ra đúng lúc nên em mới không việc gì, anh nhìn chân nó này!” Hàn Vũ chỉ tay về phía bàn chân trước thiếu một ngón của xác cá sấu không đầu.
Bà Mai dừng bước, nhìn rõ khung cảnh trước mắt, chiếc ô trên tay rơi xuống, bị nước mưa cuốn đi.
Hàn Vũ còn lại một mình giữa màn mưa đang mỏng dần, hắn quay người trở lại đường cũ leo lên núi, tiện tay nhặt lên cây ô mà mẹ hắn ném đi.
Cả bốn người cũng theo đó nhìn lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“A… Cũng được!” Thanh niên cao lớn suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Cũng… không nhẹ nhàng lắm anh ạ!” Hắn nhỏ giọng nói.
Đoạn đường từ Hòn Trống Mái đến chân núi tầm hai cây số.
Trong lòng hắn cảm giác có chút gì đó bất thường nhưng biểu hiện cực kỳ tự tin và tự nhiên của Hàn Vũ khiến hắn không thể kết luận.
“Ồ! Vậy không biết bố bạn hiện giờ ở đâu?” Thanh niên kia hỏi tiếp.
“Ạch…!” Hàn Vũ nghiêng người né qua “quả bóng”.
“Không có gì! Bốn người bọn anh đi dạo ngang qua đây thôi.” Minh Chiến nói hộ, còn lườm mắt nhắc nhở em trai mình một cái.
Linh thú tộc côn trùng thường là như vậy, sinh mệnh cứng cáp hơn, sống lâu hơn nhưng trí tuệ và tình cảm cũng thấp hơn những loại linh thú khác.
“Vũ… Bố em gặp con Ngạc Ngư này ở đâu vậy?” Hắn hỏi dò.
“Ba em mạnh lắm, một trăm con cá sấu như này cũng đừng hòng đánh được ổng, nhưng mà từ 12 năm trước… sau lần đó… ổng bị mất một chân, một tay rồi phải dùng tay chân máy.” Hàn Vũ nói một hơi nhưng càng về sau giọng càng nhỏ, cuối cùng giống như nói lí nhí.
Hắn không xem sét lâu liền đem linh bảo nhét vào túi quần, tiếp tục sử lí công việc.
“À! Còn cái đầu đâu rồi?” Minh Chiến cười hỏi.
Ai ngờ con Ngạc Ngư kia không có linh kỹ hệ lôi, mà có một linh bảo hệ lôi cấp 3, cả nhóm bị bất ngờ không kịp đề phòng để con cá sấu phóng vào rừng núi mất hút.
Dịch vị xanh lèo trào ra, hắn cũng không ngần ngại đưa tay vào trong đào móc, sau đó nhanh chóng kéo ra được một vật hình cầu to như nắm đấm trẻ con.
Hàn Vũ tiếp tục xem xét phần thân không đầu của con vật sấu số, lúc này đã có thêm một vết cắt dài từ giữa bụng đến tận chân sau. Việc này là Hàn Vũ bảo Kim Ngô làm trong khi hắn đưa ông Khải xuống núi, nó làm xong việc vậy mà ngủ luôn ở trong khoang bụng cá sấu, còn chẳng quan tâm chủ nhân sống c·hết.
“Ồ! Cũng phải, ông là hàm cấp tá cơ mà. Vậy bố em bắt con Ngạc Ngư này chắc cũng nhẹ nhàng đúng không?” Minh Chiến hỏi một câu tưởng chừng vu vơ nhưng lại chứa đầy sát cơ, bàn tay chắp sau lưng không chút dấu hiệu nổi lên một vệt đen.
“Cái này thì không cần!” Hắn trực tiếp dùng một tay xách lấy xác con cá sấu lên, đưa cái ô lại cho Hàn Vũ, sau đó tiện tay ném cả “tảng thịt màu xanh” cho hai người phía sau.
Hàn Vũ chỉ để tâm đến xác cá sấu trước mắt, hắn dùng tay mở toang khoang bụng đầy n·ộ·i· ·t·ạ·n·g lẫn lộn cùng máu tươi, nhanh chóng tìm được dạ dày của con vật rồi đưa dao rạch một đường.
“Nhà em ngay kia rồi! Nhanh lên mấy anh.” Hàn Vũ chỉ tay về hướng mấy ngôi nhà sáng đèn phía chân núi, nhanh chân chạy trước, tâm trí vẫn không chút thả lỏng, dù cho đến lúc này nguy hiểm vẫn còn chưa qua.
“Vũ... Bố đâu?”
“Im lặng!”
Hàn Vũ trong lòng thì mắng to: "Đi dạo giữa trời mưa? Bị dở người hay nghĩ tao ngu!" Nhưng ngoài mặt lại hồn nhiên như không biết gì, tiến lên một bước, cười cười đem cái ô móc theo con cá sấu đưa cho đối phương, nói:
“Là việc gì bà nói rõ xíu được không? Bọn cháu là người quen qua chơi.” Minh Chiến lập tức hỏi lại, tim bất giác đập nhanh.
Một người phụ nữ còn dùng linh kỹ giúp Hàn Vũ sưởi ấm và làm khô người.
Không như em trai, hắn thì đang nghĩ làm sao vừa khéo léo nhờ bố Hàn Vũ giữ kín chuyện thằng em mình để linh thú bên ngoài lọt vào đảo, lại vừa không làm mất lòng đối phương, dù gì người ta rõ ràng rất ghét linh thú hoang dã, lại còn từng trải qua chuyện kia.
“Dao... Dậy đi!”
Nếu đối phương không nói hắn cũng sẽ chủ động nhờ việc này, không thể để mấy người này thấy cảnh hắn chật vật kéo theo con cá sấu, như vậy sẽ bại lộ cấp độ của hắn.
“Con có sao...”
Giữa đường núi quanh co, Hàn Vũ chạm trán với một đoàn bốn người mặc trang phục màu xanh đen giống nhau, tất cả đều là đàn ông.
"Phải nó không?"
“Linh sư cấp 4 mà nhà cửa thế này… hơi nhỏ a!”
“Dạ! Em tên Vũ, mới 17 tuổi thôi, mà mấy anh định lên núi làm gì vậy?” Hàn Vũ nói dối không ấp úng, tiện thể thăm dò.
Đem vật trong tay nhúng vào vũng nước mưa rửa sạch, có thể nhìn thấy những đường vân như mạch điện chồng chéo trên bề mặt khối cầu vàng nhạt bóng bẩy.
Nhưng khi hắn định đuổi con vật kia đi thì bỗng phát hiện con Ngạc Ngư này vậy mà có khả năng hấp thu điện. Hắn cảm thấy mình quá may mắn, vậy mà gặp được một con Ngọc Hải Ngạc Ngư học được linh kỹ hệ lôi, lại còn là linh thú cấp 2, quá thích hợp bản thân.
Kinh nghiệm trong quá khứ khiến bà nhanh chóng thanh tỉnh, dù sao bà cũng từng phục vụ trong quân ngũ, nhiều chuyện khủng kh·iếp hơn đều từng trải qua.
“Đây là Tụ Điện Phi Lôi Bảo, quả nhiên là…” Minh Thắng thì thào, sắc mặc đầy tiếc nuối, nhưng rất nhanh nghĩ thông, nói: “Bố thương em lắm mới tặng em cả thứ này đấy.”
“Đây là người ta sống giản dị… Mấy ông anh đừng nói bừa!” Minh Thắng thanh minh.
Một vị linh sư cấp 4 đối đầu một con linh thú cấp 2, chỉ có thể dùng hai chữ để nói, dễ dàng. Đơn thuần linh áp cũng đủ để con vật kia say sóng, bắt sống còn quá dễ chứ đừng nói đến đ·ánh c·hết. Việc một linh sư cấp cao lại đi cắt đứt đầu một con Ngọc Hải Ngạc Ngư là rất lãng phí và không cần thiết.
"Cháu có sao không?"
Dưới biển nếu như không có linh kỹ phù hợp thì gần như không thể tìm được nguồn điện, con vật này nhất định không phải linh thú đã có chủ, có lẽ nó cũng hết cách mới phải mò lên bờ.
“Dạ! Em cũng biết bố thương em nhất, thậm chí không cho em nhập ngũ sớm vì lo lắng cho em.” Hàn Vũ càng diễn càng nhập tâm.
Chàng thiếu niên chưa đầy 16 cõng theo một người đàn ông còn nặng hơn mình, đường núi dốc xuống tràn ngập nước mưa khiến cậu không thể chạy vội, cơ thể dầm dã dưới máu và nước có chút mỏi mệt nhưng tinh thần thì vô cùng tỉnh táo.
"Dạ không sao! Cô lên giúp bố cháu với đừng lo cho cháu."
Việc một con dã thú cấp 2 tự dưng xuất hiện trên đảo sẽ không đơn giản như vậy, nhưng lúc này hắn thiếu quá nhiều thông tin.
Tấm ô lớn dựng lên giúp người ngồi trong tránh mưa, một phụ nữ lớn tuổi từ đầu đến cuối liên tục sử dụng linh kỹ giúp ông Khải trị thương, con sên khổng lồ được thúc giục lập tức lướt đi cực nhanh để lại một vệt nước rẽ đôi, không có chút dáng vẻ chậm chạp thường ngày.
“Dạ! Hai bố con em đang ngắm Hòn Trống Mái thì gặp nó.” Hàn Vũ không chút ngập ngừng trả lời, hắn cũng nhận ra lỗ hổng trong câu chuyện của mình, lúc này trong đầu đã lên xong kế hoạch đối phó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù cho chủ nhân vừa c·hết con rết này vẫn lười nhác như thường, chỉ biết làm hai việc là nghe lệnh và đi ngủ.
“Haha… Anh đoán coi!” Hàn Vũ trả treo, thực lực hắn còn quá yếu, tình huống lúc này tốt nhất là không được để đối phương kết luận bất kì điều gì, càng không thể để bọn họ nhìn thấy điểm yếu của mình.
“Linh sư cấp 2 sao? Hoặc có thể là cấp 1 nhưng sở hữu một con linh thú cấp 2, cũng bình thường!” Minh Chiến bình tĩnh suy luận, nghĩ trong đầu.
“A… Đang ở sau, linh thú của em đang kéo.”
“Ba thằng bay! Theo tao…” Minh Chiến đứng trước cổng nhà Hàn Vũ hét lớn, sau đó đạp chân thật mạnh bùm một cái bay v·út đi.
Cả bốn người bọn họ tới đây đương nhiên là vì săn g·iết con cá sấu này.
"Dạ...!"
“Ừm! Đi nhanh lên, bọn anh lột da cá sấu cho, bố em thích hấp hay nướng.” Minh Thắng hồ hởi, đã nôn nóng muốn lấy lòng vị “ân nhân” chưa biết mặt.
Gia đình hắn dù có bán tận gia sản cũng không mua nổi thứ này, vì vậy nên lúc nãy hắn mới không tin tưởng mang theo bất kì ai lên núi, lợi ích trước mắt không ai dám cam đoan người ta sẽ làm ra những chuyện gì, Hàn Vũ càng không có thói quen đặt niềm tin vào người khác.
“Ừm! Anh cảm ơn, đi đứng cẩn thận đấy.” Minh Thắng còn vui vẻ nhắc nhở.
Vệt đen trong tay Minh Chiến cũng theo hạt nước mắt trên mi Hàn Vũ biến mất, hắn nhìn thiếu niên trước mắt, lắc đầu tự cười chính mình.
Hai nam quân nhân bê con cá sấu bàn tán với nhau.
“Sao lại vậy? Ông ấy là linh sư cấp 4 cơ mà!” Minh Chiến thấp giọng hỏi, vệt đen trong tay càng đậm, uy áp như có như không, chỉ cần để hắn phát hiện chỗ bất ổn trong lời nói của Hàn Vũ, hắn liền sẽ ra tay trước áp chế đối phương rồi nói chuyện tiếp.
"Khả năng cao con Ngạc Ngư liều lĩnh đi vào tận đây là để xạc điện cho thứ này." Hàn Vũ tự lẩm bẩm, hắn muốn tìm ra lời giải cho sự xuất hiện bất chợt của con linh thú này.
Minh Chiến biết chuyện vô cùng tức giận, một khi con cá sấu kia g·ây t·hương t·ích hoặc tệ nhất là gây c·hết người, tội này thừa đủ để cho thằng em ngu ngốc của hắn bị tước quân hàm, ngồi tù mọt gông.
“Cần bọn anh giúp không.” Minh Chiến quát em mình xong lập tức quay sang hỏi Hàn Vũ, mặt niềm nở.
Hắn vừa thuận lợi giải quyết xong chuyện, bây giờ còn sắp được nhậu một bữa cùng một vị cựu sĩ quan cấp tá, đây gọi là trong họa có phúc đi.
Điểm bất hợp lý lớn nhất trong lời kể của Hàn Vũ là nằm ở hiện trạng của con Ngạc Ngư này.
“Mấy đứa chia nhau làm đi! Anh sang đây hỏi thăm xíu!” Minh Chiến loanh quanh một hồi, quyết định đi xem xét khu này một chút, hỏi han hàng xóm về tính cách của bố Hàn Vũ.
“Mấy anh biết bố em vậy qua nhà em chơi đi! Nhà em gần đây thôi! Bố em đi đến nửa đường thì để em lại còn ổng chạy về trước chuẩn bị đồ nhậu rồi.” Hàn Vũ cố tình c·ướp lời tên kia.
Lòng tham nổi lên, không nghĩ ngợi nhiều, hắn dùng thân phận là con trai Sở trưởng của mình hứa hẹn, sau đó chỉ huy một tiểu đội toàn linh sư cấp 2 vây bắt con cá sấu kia, thậm chí không ngại phạm luật mở cửa rào dụ con vật vào trong đảo, muốn bắt sống nó.
“Bố em cũng là quân nhân sao? Quân hàm là gì?” Lần này là một thanh niên khác lên tiếng, người này có khuôn mặt na ná thanh niên vừa nói trước nhưng cao hơn một chút, khí chất thành thục hơn, giọng nói cũng càng trầm ổn nghiêm nghị.
Người phụ nữ gật đầu, gia trì cho Hàn Vũ một cái linh kỹ rồi leo lên con sên to lớn.
Dù cho thứ này đã mất đầu, bị moi đi phần lớn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g và chảy sạch máu nhưng vẫn nặng đến gần 200kg, không phải linh sư sở hữu Thông Linh cấp 3 trở lên, hoặc có đặc thù linh kỹ thì nhất định không làm được động tác vừa rồi.
Nhưng hạn chế lớn nhất cũng ở đây, bản thân nó không thể tự tạo ra điện để dùng, linh bảo cấp 3 nhưng hết điện là phế luôn.
Lại nhìn mấy người này, mặc quân phục hơi thấm nước, lại không mang quân huy hay thẻ quân nhân, đủ thấy có chuyện mờ ám không muốn người khác biết, hành động giữa trời mưa lại không mang theo ô hay áo mưa chứng tỏ có chuyện đi rất vội vàng, là không kịp mang hoặc là… không muốn mang theo vì vướng víu.
Có thể tưởng tượng được việc một người thiếu đi tay chân phải đuổi theo một con linh thú dùng Thủy Bộc, dù là linh sư cấp 4 nếu không có năng lực đặc thù cũng gặp phải khó khăn.
“À… em đòi bố tặng cái linh bảo cho em, ổng bảo vậy thì phải tự vác cá sấu về.” Hàn Vũ nói đầy cảm xúc, tiện tay móc ra khối cầu trong túi quần.
Minh Chiến không lạc quan như em trai mình, hắn từ đầu đến cuối luôn tính đến trường hợp xấu nhất, đó là bố Hàn Vũ hoặc có ai đó đ·ã c·hết bởi con Ngạc Ngư này.
“Không phải! Là bố tôi g·iết được.”
Tại nơi này, bất kì ai đến 18 tuổi đều buộc phải nhập ngũ trừ một vài trường hợp đặc biệt, chức vụ của bố hắn thực sự liên quan lợi ích đến quá nhiều người, khiến hắn vô cùng kiêu ngạo.
“Em thừa biết đây là bố chữa quê, muốn vác con vật này về hơi khó với ổng, dù gì chỉ còn một châ…” Hàn Vũ đi càng chậm, nâng niu linh bảo trong tay, mắt không rời.
“À quên chưa giới thiệu, anh là trung úy Huỳnh Minh Chiến, đây là em trai cùng với hai cấp dưới của anh.” Hắn nói tiếp, vỗ vai thanh niên có khuôn mặt giống mình rồi lắc đầu về phía hai người phía sau.
“Từ sau lần đấy, ổng ghét bọn dã thú lắm, vậy nên hôm nay lúc gặp phải con Ngạc Ngư bố em liền muốn đ·ánh c·hết nó, ai ngờ đúng lúc ấy thì trời mưa, cái chân máy gặp nước hỏng mất... con cá sấu kia dùng Thủy Bộc định chạy trốn, làm bố em... chật vật một hồi.” Hàn Vũ vừa đi vừa kể, không nhanh không chậm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xem ra mình đa nghi rồi! Thiếu niên này còn quá hồn nhiên thật thà, làm sao biết nói dối!” Hắn nghĩ thầm, cũng buông lỏng một chút, mấy tiếng vừa rồi hắn vì thằng em trai mình mà căng thẳng vô cùng.
Nó may mắn kiếm được một cái linh bảo cực tốt, hẳn là từng nhờ vào thứ này mà săn được không ít con mồi, nhưng cũng vì vậy mà trả giá tính mạng.
“Dạ! Vậy em cảm ơn.”
“Sở Vệ Quân…!” Tiếng Minh Chiến vọng lại từ xa, bóng người đã biến mất chỉ để lại từng đống bọt nước bay tung tóe.
"Là nó! Không sai đâu, dù có mất...!" Hai người trong nhóm xì xào bàn tán, bị tiếng gió át đi phần nào.
“Dạ không! Bọn cháu là người quen. Mà… nhà đó làm sao mà phải điều tra vậy bà?” Minh Chiến nhíu mày, cảm giác có gì đó không ổn.
“Bà ơi cho cháu hỏi xíu được không ạ?” Minh Chiến lễ phép mở lời.
“Mấy tháng nữa, em cũng giống mấy anh là quân nhân rồi, lúc đó em nhất định sẽ g·iết một đống dã thú cho bố em coi, haha…” Hàn Vũ híp mắt cười hồn nhiên, một giọt lệ ứa ra khóe mắt, bị hắn đưa tay lau đi.
“Ồ! Vậy có khi bọn anh biết ổng thật, bố em tên gì?” Thanh niên trưởng thành hỏi lại.
Không nghĩ tới vừa trinh sát quanh chân núi một vòng thì đã chạm trán Hàn Vũ.
Đủ loại suy nghĩ nảy lên trong tích tắc, sắc mặt Hàn Vũ lập tức biến đổi từ âm trầm thành thong dong, hắn ưỡn ngực lên. Mặt hồn nhiên hỏi lại:
Đi theo phía sau là một “xe kéo” bất đắc dĩ, Cự Xỉ Kim Ngô lúc lắc tiến lên, đuôi nó cột lấy một cái áo thun, đem một cái đầu cá sấu buộc theo phía sau.
“Ừm! Năm sau nhập ngũ qua chỗ anh, bố anh là Sở trưởng, anh bảo kê chú mày.” Minh Thắng động lòng, cũng không nói chơi, bố hắn là Đại tá Huỳnh Minh Xuân, nắm giữ chức vị Sở trưởng Sở Luyện Binh.
Thanh niên kia hồi ức một chút, tên Khải hắn biết mấy người nhưng không ai có quân hàm và độ tuổi phù hợp, đang định hỏi lại cụ thể họ tên thì Hàn Vũ đã lên tiếng.
Từ trên dốc lúc này một con rết to đang lọ mọ kéo theo một cái đầu cá sấu đi xuống, nghe được tiếng gọi, nó liền ba chân bốn cẳng chạy vội. Ai dè đường mưa trơn khiến cái đầu cá sấu trượt xuống kéo theo cả con rết lăn lông lốc như quả bóng.
Chương 7: Đấu trí giữa núi mưa.
Sau đó hắn lập tức chạy ra ngoài giả vờ nghe ngóng, chỉ đạo Dao kéo theo cái đầu cá sấu vào bếp, bốn người kia cũng chạy tới ngay sau đó.
“Bố không được! Nhanh lên gọi người đưa bố đến bệnh viện.” Hàn Vũ ngắt lời mẹ.
Nếu Hàn Vũ là con của một vị sĩ quan cấp tá về hưu, vậy thì việc này cũng là bình thường. Bố của hai anh em Chiến Thắng chính là một vị Đại tá, nhờ vậy cả hai đều được khai linh từ năm 15 tuổi chứ không cần đợi đến năm 16 như người thường. Em hắn Minh Thắng 20 tuổi là linh sư cấp 2, mà hắn năm nay 25 tuổi, từ năm 20 tuổi liền đã là linh sư cấp 3, tư chất và nỗ lực đều hơn em mình một bậc.
“Chào! Mình tên Huỳnh Minh Thắng, 20 tuổi, cứ gọi mình là Thắng được rồi.” Thanh niên ít tuổi kia cũng lên tiếng giới thiệu, hai người phía sau thì chỉ gật đầu ra hiệu.
Mà Hàn Vũ đang đi phía trước giống như vẫn không biết gì, nghe xong câu hỏi của Minh Chiến bỗng nhiên bước chậm lại một nhịp, hắn cúi gầm mặt xuống, không cười nữa.
“Dạ! Bố em thích hấp xả anh ơi, trong bếp có gia vị với cả nước trà đó, mấy anh cứ tự nhiên.” Hàn Vũ tận tâm nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.