Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
Chương 16
Y đem nữ tử tên Khanh Trần này về.
Chu Cố chỉ tập trung khoe công lao, không chú ý đến Tiêu Ngọc Minh mặt đã biến sắc, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
Đó là những lời y viết cho thê tử, Lan Nhi vẫn còn đang ở thôn Nam Bính, sao khúc hát này lại truyền được tới kinh thành?
“Chu đại nhân một lòng trung thành với người, nếu những người xung quanh biết chính tay người g.i.ế.c ông ta, liệu có hai lòng với người?”
“Những người quen biết Dung Ngạn đều đã được xử lý sạch sẽ, đại nhân có thể kê cao gối ngủ rồi.”
Hôm đó sau khi lên triều, Dung Ngạn muốn đi dạo thả lỏng, lúc đi qua Di Hồng Viện bỗng từ trong đó truyền ra bài hát quen thuộc.
“….Vâng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại nhân, cái này… cái này nên xử lý thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Dung Ngạn nhìn ra được sự yếu đuối của hoàng đế là một kế hoạch. Hoàng đế rất muốn làm gì đó, nhưng quyền lực trong triều lại rơi vào tay Tiêu Ngọc Minh nên trước mắt chỉ đành nhẫn nhục.
Tiêu Ngọc Minh tròng mắt đỏ ửng, thanh bảo kiếm trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.
Y phút chốc hiểu ra rồi, Tiêu Ngọc Minh đã sai người mạo danh hắn ắt sẽ không lưu lại mầm họa, Lan Nhi chắc chắn đã bị xuống tay tàn nhẫn.
Đồng tử trong mắt Chu cố trợn trừng, Tiêu Ngọc Minh vẫn chưa xả hết hận tiếp tục đ.â.m thêm mấy nhát nữa giống như phát điên vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm đó, tay sai đắc lực nhất của Tiêu Ngọc Minh – Hình bộ thượng thư Chu Cố tới phủ thấp giọng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Khanh Trần đi rồi Tiêu Ngọc Minh rút thanh thượng phương bảo kiếm trong phòng trực tiếp đ.â.m vào n.g.ự.c Chu Cố.
Hắn thở nặng nề nói: “Chu Cố có h*m m**n với ái thiếp của bổn quan, d*c v*ng không thành bị bổn quan g.i.ế.c tại chỗ.”
Chu Cố biến thành một đống m.á.u thịt lẫn lộn, t.h.i t.h.ể được lôi ra ngoài, trong phòng nồng nặc mùi m.á.u tanh khiến người ta kinh tởm.
“Đại nhân, thôn Nam Bính xảy ra hỏa hoạn, tất cả người trong thôn đều đã c·h·ế·t.”
“Xuân hải đường, hồng tụ hương, lương thần mỹ cảnh phú hoa chương; đêm thu sảng khoái, kiêm hà thương, chẩm cầm thính vũ vọng uyên ương. Ngẩng đầu nhìn thấy trăng trên trời, chẳng bằng khanh khanh tại tâm can…”
Hắn cong môi: “Không cần giữ bí mật, cứ truyền ra ngoài cho bọn chúng biết rằng đi theo bổn quan chưa chắc đã có kết cục tốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Ngọc Minh sợ sẽ xảy ra “sự cố Đông Song” nên không nói nhiều lập tức diệt khẩu tất cả người của thôn Nam Bính.
Đúng lúc Khanh Trần mang điểm tâm tới, Tiêu Ngọc Minh nén lại cảm xúc cất lời: “Bổn quan cùng Chu đại nhân đang bàn chính sự, mỹ nhân hãy quay về nghỉ ngơi trước.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.