Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 13: Đã Từng
Mặt trời đã nhô lên đến đỉnh đầu, những dải mây mỏng manh như lụa lượn lờ bên dưới không khác gì vải thưa che mắt thánh, chẳng thể cản bóng được ánh mặt trời. Kei chôn mình trong tấm áo khoác tối màu của Mad, phủ nó lên tận đỉnh đầu. Cô bé an toàn dưới bóng mát bó gọn nhưng cái nóng khiến cô bé bức bối.
"Ngài quái vật, làng mạc có còn xa nữa không?" Đoạn đường phía trước hãy còn dài, Kei dù đã nhón chân rướn cổ nhưng vẫn chẳng thấy lấy nổi một mái nhà. Một dấu hiệu không mấy khả quan của một chuyến hành trình nửa ngày trời.
"Ngôi làng gần đây nhất còn cách vài tiếng đi bộ nữa." Mad nhìn vào la bàn rồi nhét nó vào túi sau khi đã đọc hết tất cả các thông tin ở trên. Kể từ lúc khởi hành thì gã đã lặp đi lặp lại hành động này không biết bao nhiêu lần.
"Đó là la bàn Vô Ngả à?" Kei nhìn theo vật hình tròn trên tay Mad đến tận khi nó đã ẩn mình trong túi áo của gã. Cái la bàn đó có hình dạng rất đặc trưng nên đã thu hút ánh nhìn của con bé từ lúc nó mới xuất hiện.
"Ừ." Mad trả lời. Thẳng thắn và ngắn gọn.
Thấy ánh nhìn của người bên cạnh vẫn chưa chịu rời khỏi khuôn mặt mình, gã biết con bé không hài lòng với câu trả lời quá s·ú·c tích đó. Cũng không có gì khó hiểu. La bàn Vô Ngả là một vật phẩm hiếm, nó được tạo ra bởi những Chimera Ưng điểu, những kẻ có tầm nhìn của bầu trời. Chiếc la bàn đặc biệt này giống như một tấm bản đồ cực kì chi tiết, nó chỉ đường, cho người dùng biết thông tin của nơi mình đang ở và đích đến… Một vật bất li thân của những kẻ lữ hành.
"Ta được tặng." Mad bổ sung, âm sắc lạnh nhạt mang hàm ý xua đuổi ánh nhìn tò mò của người bên cạnh đi.
"Ắt hẳn người đó rất quan tâm ngài. Tặng la bàn cho người khác có ý nghĩa như một lời chúc, chúc rằng người được tặng luôn tự do đến được mọi nơi người đó muốn." Kei hiểu ý không soi mói nữa, con bé chỉ nói vu vơ vài câu.
Dù chỉ mới đồng hành cùng nhau chưa tới hai ngày nhưng Mad cảm tưởng như mình đã bị Kei đi guốc trong bụng, và vô tình gã cũng đã nhìn thấu con bé. Đúng là một mối quan hệ kì lạ.
Đi thêm một đoạn nữa, Mad và Kei tới được một ngôi làng, nói là ngôi làng nhưng thực chất chỉ là một khu tự phát gồm vài ba ngôi nhà san sát nhau. Có điều, vẻ hoang tàn của nơi đây khiến nó đìu hiu và sặc mùi c·hết chóc.
"Đã có thú dữ t·ấn c·ông ngôi làng à?" Kei nhìn vào những ngôi nhà đổ nát cùng đống tàn tích ngó chừng như là hậu quả một vụ ẩ·u đ·ả, các v·ết m·áu và vài cái chi bị đứt lìa của chủ nhà quá cố nằm trơ trơ trên sàn nhà bừa bộn. Cảnh tượng này không mấy đẹp đẽ nhưng nó không còn làm cô bé kinh hoàng như lúc đầu nữa.
Xung quanh đây toàn cây là cây, rừng rú là nơi sinh sống của những con thú dữ và các loài sinh vật kì dị, việc bọn chúng tự dưng xông ra và đánh chén một chút thịt người không phải là hiếm. Nhưng mà mức độ tàn phá này hình như là hơi lớn thì phải. Đó là còn chưa kể đến số thịt vụn còn sót lại là quá ít so với dân số của nơi này, có vẻ như con thú dữ kia đã đánh chén rất cật lực.
Mad lướt tay trên những vách tường gỗ đổ nát, dằm gỗ châm chích đầu ngón tay gã lúc chúng quẹt qua một vũng chất lỏng màu đỏ dinh dính. Vết máu còn mới. Xem ra t·hảm h·ọa này chỉ mới ập tới đây không lâu, có thể là hôm qua, cũng có thể là mới sáng nay. Hơn nữa, các vết tích này…
"Không phải thú đâu." Mad nói lí nhí trong miệng nhưng nhiêu đó là đủ để Kei nghe và hiểu được.
Sự chú ý của Mad tập trung vào ngôi nhà dưới cuối, nơi đó có tiếng động, hình như có 'ai đó' còn ở bên trong. Gã đưa tay, ngăn bước Kei lại khi con bé có ý định bước lên trước. Cái cẳng chân đã lành lặn của gã nhói lên một cảm giác râm ran.
"Đợi ở đây." Gã bảo, đặt tay lên cáng kiếm rồi tiến vào ngôi nhà. Vừa nhìn đã biết gã đang đi săn.
Kei nghe lời đứng ở ngoài đợi, con bé thấy mỏi chân nên ngồi xổm xuống để tiết kiệm chút sức lực, còn tiện tay nhặt lên một que củi để vẽ vời cho đỡ chán. Từ 'bãi săn' phát ra một loạt tiếng động không mấy êm tai, ngôi nhà vốn đã đổ nát lại càng thêm nghiêng ngã sau mỗi tiếng v·a c·hạm. Kei không biết chính xác Mad dùng chiêu gì nhưng con bé đoán gã vừa đập con quỷ kia vào tường. Kết quả là không quá mười đường vẽ ngoằn nghèo của Kei, Mad bước ra, quần áo vẫn tươm tấp không dính chút máu tươi.
"Ngài ăn xong rồi à?" Kei đứng dậy, vứt que củi trên tay đi. Con bé nhìn xuống hai bàn tay trống trơn của Mad, không khỏi cảm thấy tò mò.
"Ngài không để dành sao? Lỡ đâu lúc sau ngài đói nhưng xung quanh không có một con quỷ nào thì sao?"
"Ta không ăn đồ thừa." Mad hờ hững đáp lại. Gã hất mặt về một phía: "Đi thôi."
Mad giấu Kei xem la bàn lại một lần nữa, đích đến hôm nay làm gã có hơi lo lắng. Nhưng hơn mười dặm trở lại đây thì chỉ có mỗi nơi đó, trời thì cũng đã chuyển chiều, thành ra đây là lựa chọn duy nhất lúc này rồi.
Chạng vạng, đó là thời điểm Mad và Kei cập bến Gras, một ngôi làng dành cho lính đánh thuê, g·ái đ·iếm và các tệ nạn xã hội. Trong ánh vàng chập choạng của thời khắc một ngày dần kết thúc, nơi đây còn đặc biệt u ám và kinh tởm hơn. Những ngôi nhà nghiêng ngả đổ bóng xuống lòng đường, giống như một con quái vật đen ngòm đang chờ đợi được cho ăn.
Mad đã từng đi qua rất nhiều 'Gras' những khu nhà, những làng mạc và cả những thành phố ngầm, nơi tệ nạn lên ngôi. Những kẻ nghiện rượu, t·rộm c·ắp, thổ phỉ,... ở khắp mọi nơi, lăm le t·rấn l·ột tiền bạc, sinh mạng của kẻ khác. Một khu ổ chuột không hơn không kém.
"Đi sát bên ta." Mad kéo Kei nép sát vào mình, trừng trừng nhìn những tên mọi rợ có ý định c·ướp lấy con bé. Ở đây, không đâu là an toàn cho con bé cả.
"Bọn họ là người xấu à?" Kei không trốn tránh mà nhìn thẳng vào những khuôn mặt bụi bặm đang nở nụ cười méo mó hướng tới mình, những cái răng trắng nhởn xen kẽ ố vàng của bọn họ làm con bé rợn tóc gáy. Đó là còn chưa kể đến đống dao phay, kiếm sắt dắt bên hông bọn họ.
"Người xấu? Nhóc nghĩ tốt cho bọn chúng quá rồi đấy. Bọn chúng là những tên s·ú·c· ·v·ậ·t, những kẻ bần cùng ở dưới đáy xã hội. Buôn người, g·iết chóc, b·án d·âm,... Chẳng gì là chúng không dám làm." Mad nói như nghiến, không mảy may che giấu sự chán ghét của mình cũng như hạ giọng nói nhỏ lại.
"Ngài quái vật, ngài không thích bọn người đó sao? Trông ngài có vẻ tức giận." Kei ngó một góc mặt của Mad, ở vị trí đứng của con bé thì chỉ nhìn được có thế.
Cái cau mày của Mad càng chặt thêm khi cả hai đi ngang qua khu nhà thổ, gã phải tránh né các thể loại ve vãn của những người đàn bà ăn bận loè loẹt, đồng thời bảo vệ Kei khỏi ánh nhìn đánh giá của các chủ nhà chứa. Có Chúa mới biết bọn chúng định b·ắt c·óc con bé và để nó gia nhập vào tầng lớp hạ đẳng như chúng bằng cách nào.
Bận rộn dè chừng không có nghĩa là Mad bỏ qua thắc mắc con trẻ của Kei, gã có nghe nhưng không biết phải đáp lại như thế nào. Cuối cùng gã chỉ có thể để lại một câu: "Ta đã từng là một trong số bọn chúng."