Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 15: Cánh Cửa Sổ Mở Toang
"Mẹ kiếp, mày có hiểu phục vụ là gì không hả con điếm?"
Mad không hay nhiều chuyện nhưng tiếng động quá lớn và không mấy dễ nghe kia khiến gã phải quay lại nhìn một thoáng. Từ trong căn phòng sát vách với phòng gã thuê, một người phụ nữ bị ném ra bên ngoài không thương tiếc. Cô ả ngã sõng soài trên nền hành lang, mái tóc đen rối bời che đi khuôn mặt đầy vết bầm và đôi gò má ửng hồng vì bị tát. Lại một thương vụ làm ăn không trót lọt đây.
Ả g·ái đ·iếm ngẩng mặt lên, chỉ một hành động nhỏ nhưng lại uyển chuyển và khiêu gợi đúng sắc thái của một kẻ l·ẳng l·ơ. Nếu Mad nhìn và nhớ không nhầm thì ả ta chính là người phục vụ bàn lúc nãy.
"Mày ngó lại mày xem có đáng để tao phục vụ không? Còn bày đặt đòi hỏi." Ả gượng người nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, xương quai xanh nhô cao khi ả chống hai khủy tay ra sau. Xem ra đây là một cuộc tranh cãi thường thấy giữa g·ái đ·iếm và kẻ mua dịch vụ, đặc biệt thường diễn ra ở những ả gái có phẩm giá cao hoặc sự kiêu ngạo vượt quá nội dung công việc.
Mad theo quán tính nhìn vào ô cửa hình chữ nhật chật ních, một gã đàn ông béo ục ịch vừa kéo quần vừa lao xồng xộc ra ngoài.
"Mày… Con điếm như mày…" Hắn không nói tròn câu mà lao vào đấm ả điếm tới tấp, ả ta cũng thật gan lì khi không thốt ra tới một tiếng van khóc.
Kei đứng nép vào người Mad, cơn run rẩy của con bé lan sang cả cánh tay buông thõng của gã. Con bé sợ, trên hết, nó thấy thương cho phận đời tàn tạ của ả điếm.
Mad không biết nhiều về trẻ con nhưng hiểu biết của gã vừa đủ để nhận thức được b·ạo l·ực có tác động không tốt đến chúng. Vậy nên không nấn ná lại thêm nữa, gã đẩy Kei vào phòng và khép cửa lại. m thanh b·ạo l·ực vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng tác động của nó đến màng nhĩ đã vơi đi đôi chút.
"Đúng là một mớ hổ lốn." Mad càu nhàu cáu bẩn, gã không biết mình bực tức vì chuyện lúc nãy hay là vì căn phòng bụi bặm bốc mùi này nữa.
"Mad không giúp cô ấy sao?" Kei đứng nép qua một bên, ép sát tường nhất có thể trong lúc đợi Mad dọn dẹp giường. Gã cứ hoài lầm bầm gì đó về bọ rệp và các loại bệnh da liễu trong lúc gùi đống chăn ga gối nệm xuống đuôi giường.
"Ta không muốn gây thêm sự chú ý." Mad chỉ nói một câu đơn giản rồi lại tất bật với công cuộc dọn dẹp của mình.
Gã sau khi đã lột sạch đống chăn ga mà gã cho là không sạch sẽ xuống đuôi giường thì lấy quần áo của mình lót lên, tấm áo choàng mà gã dùng để làm chăn cho Kei có khi còn lớn hơn tấm chăn mỏng mốc meo của quán trọ.
"Đó. Tốt hơn rồi." Gã nói, phủi tay đầy tự hào.
Rõ ràng việc đã xong xuôi đâu vào đấy nhưng Mad vẫn không thả lỏng người ra chút nào. Các thớ cơ và khuôn hàm của gã đặt biệt gồng chặt hơn khi tiếng cãi cọ phía ngoài lớn dần và đông đúc thêm. Mad lúc nào cũng tức giận cả, gã bực tức về tất cả mọi thứ, đặc biệt là những bất bình trong xã hội. Có lẽ gã có nhận ra nhưng nhất quyết không chịu thừa nhận việc đó, cũng giống như cách gã không chịu thừa nhận phần lương tri trong mình. Đúng là cứng đầu.
"Mad." Kei gọi, giọng con bé lọt thỏm giữa vô vàn những âm thanh ồn ào bên ngoài. Đối diện với ánh nhìn dò hỏi như phát ra âm thanh của người kia, con bé chỉ lựa đại một cái cớ đơn giản: "Tôi khát nước."
Nếu như Mad là một kẻ kiêu ngạo thì Kei sẽ là người bảo vệ sự kiêu ngạo đó. Con bé tự tin mình có đủ lý do để Mad khỏi phải vắt óc nghĩ làm gì cho mệt. Suy cho cùng, những gì cả hai cần chỉ là một cái cớ.
"Nhóc phiền quá đấy. Ta sẽ đi rót. Nhớ khóa chặt cửa đến khi ta quay lại đấy." Mad không nói nhiều lời, gã đi khỏi ngay khi căn dặn Kei đủ điều.
Vụ náo động bên ngoài đột nhiên toán loạn hơn với âm lượng đánh đấm tăng mạnh thấy rõ. Kei nghe thấy tiếng người đàn ông béo ú là kia gầm lên tức giận, rồi những người đứng xem cũng la hét ỏm tỏi, duy chỉ có Mad là không hé răng lấy một tiếng. Kei tự hỏi là có phải vì gã sợ xấu hổ nếu con bé phát hiện ra mình đang hành hiệp trượng nghĩa không, hay chỉ đơn giản là gã vốn im lặng như thế. Những suy nghĩ vẩn vơ, thắc mắc không lời giải đáp của Kei thôi không bay vòng vòng trên đỉnh đầu cô bé nữa, âm thanh ầm ĩ bên ngoài đã tắt ngúm và không lâu sau đó, Mad gõ cửa phòng Kei.
Mad thật sự quay lại với một cốc nước trên tay, gã còn ngay thẳng hơn cả những gì gã thể hiện ra ngoài. Và Kei cười khúc khích trước điều con bé mới phát hiện ra đó.
"Ta sẽ ngủ dưới đất." Mad nhìn Kei tu ừng ực cốc nước trên tay, ném vào mặt con bé một câu cụt lủn rồi vớ lấy túi đồ, thứ sẽ làm gối nằm của gã hôm nay.
"Tại sao Mad không ngủ trên giường?" Kei ngó theo từng chuyển động của Mad, rõ ràng gã không thích cái nền gỗ ẩm thấp cứ liên tục phát ra những tiếng động cũ kỹ kia chút nào.
"Tôi sẽ là người ngủ dưới đất." Con bé sẽ nhường giường cho gã. Đúng vậy, dù gì thì con bé cũng chỉ là phận ăn nhờ ở đậu, vả lại nó cũng đã quen với việc co ro dưới nền đất rồi.
"Nó quá nhỏ so với ta." Mad tỏ ý chê bai chiếc giường, ngán đường Kei lại khi con bé định nhân lúc gã không để ý mà chiếm lĩnh nền đất.
Đó là một lời nói dối, rõ là vậy. Chiếc giường đúng là có hơi nhỏ so với dáng người của Mad nhưng khoảng phòng trống kia còn chật chội hơn nó gấp bội. Kei tự hỏi Mad sẽ thoải mái ở dưới đó không và con bé sẽ thấy áy náy vô cùng nếu câu trả lời là không, nhưng rồi con bé nhận ra nếu mình cứ tiếp tục tranh cãi về vấn đề này thì mới khiến gã không thoải mái nhất.
Mad nằm dưới đất, tỏ ra không mấy bận tâm với sự chật chội bao quanh mình, gã vờ như đã ngủ để Kei không thôi ti hí dò xét mình nữa. Tuy vậy nhưng con bé vẫn chốc chốc ló đầu ra thành giường để đánh giá xem gã có thật sự ngủ được dưới đó không. Mãi đến tận nửa đêm thì mái đầu đỏ chói của con bé mới thôi không thập thò bên thành giường nữa. Có lẽ là nó đã ngủ rồi.
Hôm nay là một ngày dài, đừng nói đến Kei, cả Mad cũng thấy toàn thân rã rời. Gác lại những đề phòng qua một bên, gã nghĩ mình phải ngủ một lát đã.
Giấc ngủ gà gật của Mad không kéo dài lâu, dường như có một thế lực nào đó đã dựng đầu gã dậy. Trong cơn choáng váng chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, gã ngó ra cửa sổ và bắt gặp nó đang mở toang hoác.
Mad ngồi bật dậy, phóng tầm nhìn lên chiếc giường trống trơn. Gã không nhìn nhầm, ở đó trống trơn. Kei đã đi đâu mất hay là có ai đã bắt con bé đi? Theo hiện trường là cửa sổ mở toang thì rất có thể là nguy cơ thứ hai. Mad cảm thấy như có ai đó vừa đấm vào dạ dày mình một cú thật mạnh, làm cho gã đau đớn lại càng thêm cáu tiết.
"C·hết tiệt." Gã chửi thành tiếng, bật người ngay dậy rồi lao ra khỏi phòng.
Kei, cái con bé này. Sao mà nó cứ suốt ngày phá hủy giấc ngủ của gã bằng việc chạy lung tung trong đêm thế không biết. Còn tên đã b·ắt c·óc con bé, hắn nên cầu trời là mình chạy đủ nhanh đi, vì nếu hắn để Mad bắt được thì hắn c·hết là cái chắc.