Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 1: Quỷ
Mad lao như bay, thân ảnh gã v·út nhanh như một mũi tên đen lòm đâm xuyên qua màn đêm tối. Không để con mồi của mình kịp nhìn ra đường di chuyển chóng vánh đó, gã áp sát nó và tặng cho nó một vết chém sắc ngọt.
"Tên khốn." Con mồi của Mad la ó, nó oằn mình dưới đất, vặn vẹo như một con giun đất thấp hèn.
"Ngậm mồm lại." Mad thẳng chân đá vào cái miệng đang oan oan gào rú dưới kia. Tuyệt thật, gã vừa làm bẩn giày mình.
Mad chưa từng thích mấy vụ săn bắt kiểu này, săn quỷ chẳng phải một việc gì vui thú. Đặc biệt là khi gã phải chơi đuổi bắt với những con quỷ c·hết nhát tương tự như con này. Con quỷ hôm nay quả thật quá cứng đầu. Yếu nhớt, nhưng dai như đỉa.
"Nhìn xem mày đã làm gì với đôi giày mới của tao này." Mad nói, mắt nhìn xuống đôi giày ống màu da sẫm trong khi xoay gót chân để nhìn toàn bộ những vết bẩn có trên lớp da bò sáng loáng.
Mad nhăn mày. Bùn đất, máu và nước bọt của 'cái thứ hỗn tạp' mà gã vừa săn được đã làm mất đi tính thẩm mỹ của đôi giày mới mua được hai ngày này.
"Là mày đá tao mà." Con quỷ bực tức thét gào, hàm nhai xô lệch và bị gãy nhiều răng khiến giọng nó ngọng nghịu như một đứa trẻ mới tập nói.
"Thôi gào rú đi thằng lợn." Mad bực dọc, đôi con ngươi xanh sẫm của gã chẳng buồn liếc tới thứ thảm hại nằm một cục trên đất khi nó gầm gừ như thú dữ.
Tại sao gã phải làm những chuyện này nhỉ? Vì tiền à? Cũng có thể. Vì danh tiếng? Có khả năng. Bỏ qua những điều vặt vãnh kia, có lẽ lý do quan trọng nhất là vì gã đang đói.
Cái bụng đói mốc meo của Mad đã khiến gã phải tham gia vào một buổi đi săn, một buổi đi săn c·hết tiệt. Điều tệ hại nhất là dù rằng miếng mồi thơm của gã hôm nay đã bại trận chẳng khác gì một con c·h·ó và đang nằm đó mời gọi gã nếm thử nhưng gã nghĩ mình chẳng tài nào nuốt trôi được nó. Chất lượng cuộc sống của gã ngày càng xuống cấp rồi chăng?
"Đúng là tệ hại." Mad làu bàu, cơ mặt nhăn nhó khi đang làm sạch khoang miệng mình.
Chỉ vài phút nữa thôi gã sẽ phải nếm trải món ăn theo dự đoán là dở tệ nhất từ trước đến nay. Nó còn trở nên tồi tệ hơn khi miếng thịt tươi đã nằm trên dĩa bỗng dưng lăn lóc tuột trôi.
"Tên khốn." Con quỷ phóng người dậy, thân thể vặn vẹo của nó co giật điên cuồng khi nó bật nhảy, lao nhanh về phía Mad.
Cơ mặt Mad rúm ró như một nùi giẻ bị vò đến tả tơi, gã khinh bỉ nhìn chuyển động chậm chạp của kẻ đang lao băng băng về phía mình. Quỷ vốn đã rất xấu xí rồi, con quỷ hôm nay Mad chạm trán phải còn xấu xí hơn gấp bội lần. Để miêu tả đúng nhất về hình dạng thật của loài quỷ thì nó trông như một đống hỗn tạp từ những thứ kinh khủng nhất. Tùy theo chủng loại mà hình dạng của quỷ khác nhau đôi chút. Một vài loài trông như một đám dây nhợ, một số cấu thành từ xúc tu, phần lớn là đen đúa và rối mù như cuộn len bị rối. Khả năng biến hóa của chúng là muôn hình vạn trạng, chúng cũng có thể biến thành người nhưng lại quá kiêu ngạo để làm điều đó. Thật ngu ngốc.
Mad đứng đó, tay cầm cán kiếm. Đợi đến khi con quỷ áp sát gã hết mức thì gã mới vung kiếm, chém đứng mớ lòng bong được xem là các chi của con quỷ. Khá khen cho ý chí kiên cường của kẻ sắp c·hết, con quỷ không những không dừng bước mà còn áp sát Mad hơn. Cuối cùng, trước sự lơ là của Mad, nó thành công chạm vào người gã.
Nụ cười hả hê trên môi con quỷ không kéo dài được lâu. Nó cứ tưởng là mình đã mình đã thành công chuyển mình nhưng nào hay biết đó là hành động ngu ngốc đã dẫn tới c·ái c·hết đau đớn hơn cả nó tưởng tượng.
Từ người Mad, những xúc tu dạng mảnh trồi ra và chém phăng các chi vốn đã cụt của con quỷ. Uy lực của đòn chém nhanh và mạnh đến nỗi phải một lúc sau con quỷ mới bàng hoàng nhận ra những gì vừa diễn ra.
"Mày cũng là quỷ?" Con quỷ trố mắt nhìn Mad, hai con ngươi của nó gần như là muốn rớt ra khỏi hốc mắt đến nơi.
Mad không trả lời, gã tra kiếm lại vào vỏ, vẻ mặt bình thản như không hề có ai đang làm phiền mình.
"Thứ thấp hèn phản bội giống loài." Con quỷ rít lên, giọng nó the thé như thể cổ họng đã bị hư hỏng.
Đến lúc này Mad mới có chút chuyển biến, gã nghiến răng tỏ vẻ khó chịu. Gã không thích bị gọi như thế. Chỉ vì gã mang hình dạng của con người và ra tay g·iết quỷ thế là gã bị quy chụp như vậy. Đúng là thiển cận.
"Tao đã bảo là câm mồm rồi mà." Mad gầm gừ, ánh nhìn tức tối hướng tới con quỷ như muốn xé toạc nó đến nơi.
Và đúng thật, các xúc tu của gã đã xé toạc con quỷ ra thành nhiều mảnh ngay sau đó.
Nhìn món ăn của mình nát như bươm, rơi vãi đầy trên đất, lủng lẳng nơi đầu xúc tu, Mad không khỏi thở dài. Lại nữa, gã lại không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Bảo sao mọi người lại xem gã là một hiểm hoạ tiềm tàm.
Bỏ loạt suy nghĩ bực dọc của mình qua một bên, ít nhất bây giờ Mad đã có thể dùng bữa. Gã ngồi xuống, đón lấy mảnh thịt không bị dính bùn lầy từ cái xúc tu của mình rồi cắn một miếng. Dở tệ.
Quỷ chưa bao giờ là một món ăn ngon cả. Chúng có vị như bùn lầy, đôi khi khá khẩm hơn với vị giấy viết hay da bò. Mad nghĩ khẩu vị của gã đã chạm tới đáy rồi, dù cho có là một mẩu thịt lợn khô cũng đủ để gã hài lòng hơn thức ăn chính của mình gấp bội. Tại sao gã lại phải ăn cái thứ c·hết tiệt này chứ?
Thế giới này được chia ra thành bảy lãnh địa, nói đúng hơn là bảy khu vực sống của bảy chủng loài được đặt tên theo bảy đại tội. Lần lượt là Greed (người) Wrath (quỷ) Envy (linh hồn) Lust (tiên cá) Gluttony (người khổng lồ) Sloth (tinh linh) Pride (chimera). Thế nhưng hơn hai nghìn năm trước, lãnh địa Wrath, một lục địa tách biệt, nơi ở của loài quỷ, đã biến mất khỏi bản đồ thế giới. Nó đã chìm sâu dưới lòng đại dương, không ai biết nguyên do là gì. Cũng vì thế nên quỷ không có nơi ở cố định, chúng lang thang trên khắp các lãnh địa để lẩn trốn cũng như săn mồi, loài người là món khoái khẩu của chúng.
Phải có một lời khen cho trình độ lẩn trốn của loài quỷ, tuy mang phận ăn nhờ ở đậu nhưng không có mấy con quỷ bị phát hiện. Bởi thế nên quỷ giờ đây gần như đã trở thành một truyền thuyết không mấy người tin vào.
Mad cắn thêm một miếng thịt, cau có mặt mày. Khi không tại sao gã lại nghĩ tới mấy chuyện đó chứ? Nó có liên quan gì tới động cơ của gã lúc này đâu.
Đánh chén xong bữa tối muộn của mình, Mad chống gối đứng dậy, gã quét mắt trên đống hỗn tạp dưới đất, cố tìm ra lõi của con quỷ nay đã chôn thây trong bụng gã. Lõi của quỷ bán rất được giá, Mad không thể chỉ dựa vào mớ thịt vị bùn kia để sống được, dù rằng nó là thực phẩm chính của gã.
"Nhỏ xíu như vậy bảo sao nó yếu xìu." Mad nhìn viên ngọc thô trên tay, đến cả ánh sáng của nó cũng yểu xìu. Thật thảm hại.
Mad đút cái lõi vào túi áo, toan quay lưng đi. Ngay lúc đó, bước chân gã dừng lại. Ngồi đằng xa, cách gã một đoạn ngắn có một bóng người lấp ló sau rặng cây. Một con nhóc tóc đỏ.