Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 20: Đóng Cửa

Chương 20: Đóng Cửa


Mad đứng trên đoạn lưng chừng của cầu thang, phóng mắt nhìn xuống nhóm người mặc giáp bên dưới. Ba tên lính lọt thỏm trong đám người nhơ nhuốc, ánh bạc trên bộ giáp sắt của họ chẳng còn lấp lánh nữa. Không có tiếng cãi cọ, chẳng là giai đoạn đó đã qua rồi, chỉ có những ánh nhìn không mấy thân thiện tóe lửa từ mắt những người ở hai bên đầu chiến tuyến. Tội phạm, gần như là vậy, và binh lính không bao giờ là một mối quan hệ dễ thở cả.

Cũng thật là lạ, Mad cứ ngỡ ở một nơi như làng Gras này thì binh lính đã bỏ qua nó lâu rồi, dù sao thì cũng đâu còn luật pháp nào có thể cứu vớt được nơi này được nữa.

"Có chuyện gì vậy?" Mad hỏi đại một người, bất cứ ai ở đây cũng đều rõ chuyện hơn gã cả.

"Có một tên quý tộc nào đó vừa bị mất đồ, hắn phái đám c·h·ó này tới để tìm lại ngọc ngà châu báu đó của hắn." Người đàn ông đứng gần Mad có khuôn mặt dài như ngựa, những sợi tóc ngắn ngủn, cứng đờ của anh ta châm chích vào cằm Mad vì anh ta cứ ngọ nguậy cái đầu khi nói.

"Mất đồ cái gì, toàn là lấy cớ để trấn áp chúng ta, ở nơi khỉ ho cò gáy này làm gì có tên quý tộc nào lảng vảng để mà bị trộm đồ." Một người đứng gần đó nói lớn lên, không mảy may để tâm đến cái liếc mắt sắc lẹm của đám binh lính cách đó không xa. Anh ta đã ngà ngà say, trên tay còn nắm chặt cổ chai rượu màu xanh rêu sắp rỗng.

Mùi rượu trong không khí như nồng hơn sau mỗi lời người đàn ông kia nhả ra, anh ta, theo Mad nghe được là tên Naem, cứ thế hết nói rồi lại chửi, khuấy động luôn cả những tên say xung quanh. Đừng nói đến ba tên lính kia, đến cả Mad cũng mệt mỏi với những thành phần say xỉn bao quanh mình.

Những hào hứng của người đàn ông dần trở thành thứ cảm xúc quá khích dưới sự cổ vũ của những người xung quanh. Đỉnh điểm của xúc cảm bị thổi phồng ấy là một vụ ẩu đả không đáng có.

"Hay là mày xuống đấm cho chúng chạy đi đi, cứ thế này thì sao mà uống được." Một tên say bét nhè nói từ trên quầy rượu, trông hắn hèn hạ như một con chuột cống, chẳng thể làm gì ngoài khích tướng và xử bậy.

"Đánh thì đánh." Naem hùng hổ, vui sướng trong giây lát giữa tràn vỗ tay của người hâm mộ. Rồi anh ta chân nọ đá chân kia, xẻ đôi đám người đông đúc để đến được chiến trường.

Vụ ẩu đả mở đường bằng tiếng chai rượu vỡ toang, số rượu còn lại dưới đáy chai bị hất ra ngoài không trung, những giọt chất lỏng lấp lánh như pha lê. Naem đê mê trong cơn tê tái của men rượu, anh ta nhào vào đám lính rồi bị hất cho lăn quay ngay sau đó. Chu trình cứ thế lặp đi lặp lại.

"Hay lắm, hay lắm." Tiếng vỗ tay, tiếng cười lanh lảnh đầy khoái trá và âm thanh loảng xoảng của những đồng xu kim loại trong một vụ cá cược chớp nhoáng nhấn chìm buổi sáng khác lạ vào sự ầm ĩ và náo nhiệt.

Sau khi Naem bị đánh cho lăn quay ra đất thì lại có thêm những 'Naem' khác tiếp tục dấn thân vào vai diễn anh hùng phù phiếm. Mad bắt đầu chán ngấy cái cảnh này rồi, thật…

"Ngu ngốc thật đấy."

Trong một khắc, Mad cứ ngỡ suy nghĩ của mình vừa bật ra thành tiếng. Gã theo hướng âm thanh dẫn lối và bắt gặp một bóng người quen thuộc, gần như là vậy.

Belle trầm luân trong khói thuốc, như thường lệ, đuôi mắt lẳng lơ liếc lên Mad như thể đã xác định được vị trí của gã từ lâu. Mắt ả cũng màu xanh nhưng nhạt màu và mờ ảo như pha thêm sắc khói. Trong không gian náo loạn đầy rẫy những kẻ điên, mắt ả và Mad tìm đến nhau như một lẽ hiển nhiên.

"Ai làm gì anh sao?" Belle hỏi, chắc chắn là hỏi Mad, cô ả đang nhìn gã mà.

"Sao cô lại hỏi thế?" Mad nhìn theo đám khói Belle vừa nhả ra, chăm chú như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật. Đám khói trắng cuộn lại với nhau ở đầu môi Belle rồi tản ra trong không khí, cuối cùng biến đâu mất tăm dưới trần nhà ọp ẹp màu gỗ thô ráp.

"Thế tại sao khuôn mặt của anh lúc nào cũng nhăn nhó vậy?"

Ánh nhìn của Mad lại lần nữa dừng tại mắt Belle, mí mắt gã khép hờ, hàng chân mày bất giác chau lại theo câu nói. Đúng là gã không thích nổi ả Belle này.

"Vậy ai đã làm gì cô sao?" Mad dùng câu nói của Belle để hỏi lại ả, giọng điệu nghiêm túc hơn nhiều lần.

Chân mày Belle nhướng lên đầy hứng thú, ả bỏ quên điếu thuốc tàn trên tay mình để nhìn chòng chọc vào Mad. Khói thuốc quanh quẩn trên đầu ngón tay Belle, vẽ lên trên không trung một đường ngoằn ngoèo mờ ảo, như một dải lụa phất phới trong gió.

"Sao cô cứ luôn khó khăn với mọi thứ vậy?" Mùi khói thuốc xộc thẳng vào khoang mũi khiến gã nhăn mũi lại, biểu cảm cũng vì thế mà nhăn nhó khó chịu hết sức.

Biểu cảm của Belle đầu tiên là ngơ ngác rồi sau đó là cười phụt thành tiếng, khóe môi ả không phải chỉ nhếch lên một bên mà là cong đều cả hai bên, một nụ cười thật tâm và ngó chừng rất vui vẻ. Ả đang cười cái gì vậy?

Có lẽ câu hỏi trong đầu Mad hiện ra cả khuôn mặt khó ở của gã nên Belle mới đọc được và trả lời ngay.

"Không có gì. Chỉ là, tôi thấy anh rất… đặc biệt." Ả nhìn lên Mad, đầu nghiêng nhẹ, mặc sức để những lọn tóc đen xoã đầy vai.

Mad không biết mình đã đứng đó để tiếp đón ánh mắt soi xét của Belle bao lâu, càng khó hiểu hơn nữa là gã không hề có ý định chấm dứt chuyện này. Mắt Belle xanh thăm thẳm, chúng mơ màng nhưng không phải kiểu vô hồn trống rỗng như Kei, ánh xanh của ả sắc sảo, mãnh liệt, giống như đốm lửa ở đầu điếu thuốc, mãi hoài âm ỉ bập bùng. Quả thật ở ả ta có gì đó rất quen thuộc, giống như là một ai đó hiện về từ quá khứ.

"Vậy thôi nhé. Nếu anh có nhu cầu, tôi rất vui lòng được tiếp chuyện với anh, có trả phí nhé." Belle chủ động dứt mắt mình ra khỏi Mad, ả bỏ lại một câu chào mời rồi quay lưng đi, len lỏi trong đám người để thoát ra khỏi quán.

Trong lúc Mad bị phân tâm, vụ lộn xộn giữa quán đã đi tới hồi kết. Bên phía binh lính, tuy là chỉ có ba người, nhưng đã trấn áp được lũ người sinh sự dù không lành lặn lắm, có thể là vì những tên máu mặt ở đây không có hứng thú ra trận.

"Trật tự và nghe đây lũ lợn." Tên lính John gào lên với một cánh môi sưng tấy, tay trái của hắn còn đang bận hứng máu từ vết rạch nông, có lẽ được gây ra bởi mảnh vỡ của chai rượu, trên trán.

"Món đồ bọn tao đang tìm rất quan trọng, dù cho có lùng sục mọi ngóc ngách trong cái làng rác rưởi này thì cũng phải tìm cho ra." Tên lính Masil bên cạnh phụ nói với John, giọng hắn ồm ồm và khỏe, vang vọng cả quán rượu.

Những âm thanh xì xầm bàn tán trong quán dần vơi đi bớt, đám người trong quán cũng muốn nghe ngóng xem chuyện là như thế nào. Nhưng những gì mà họ nhận được chỉ có vài ba câu thông báo khó nghe.

"Vậy nên bọn tao đến đây để thông báo, cho đến khi bọn tao tìm lại được món đồ đó, làng Gras sẽ bị đóng cửa."

"Đóng cửa? Đóng cửa là sao?" Mọi người nháo nhào lên, liên tục chấp vấn nhóm ba tên lính.

"Có nghĩa là… không ai được ra khỏi làng Gras và những người bên trong sẽ bị lục soát cặn kẽ. Thế nên mới nói, ai đã ăn cắp món đồ kia thì mau mau giao nộp đi."

Mặc cho những la ó, phản đối của những kẻ bặm trợn trong quán, nhóm ba tên lính vẫn kiên quyết chấp hành nhiệm vụ. Có vẻ như đây sẽ là điểm bắt đầu của vụ lùng sục.

Rắc rối rồi đây.

Chương 20: Đóng Cửa