Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 24: Làm Chứng
"Vậy là Mad đã mang Drake về?" Kei hỏi, cũng không hẳn là hỏi, câu trả lời đã ngồi trước mặt con bé rồi mà.
Bỗng nhiên buổi sáng thức dậy, đập vào mắt Kei là Drake ngồi thù lù trong góc phòng và khuôn mặt hằm hằm của Mad ở phía đối diện. Mới đầu con bé nghĩ Drake là người đã lẻn vào phòng, sau đó mới biết chính Mad đã dẫn cậu ta về.
"Ta không còn lựa chọn nào khác." Mad nói với một giọng điệu không thể bất mãn hơn, gã không mấy chào đón Drake, một con Rồng bị ảo tưởng cực mạnh.
Chẳng là tối qua, lúc Mad còn đang trong phi vụ điều tra của mình, gã phát hiện Drake lê lết sau bụi cây, trông không thể nào thảm hại hơn. Vốn cậu ta đã định rời khỏi đây ngay sau khi bị Mad đuổi cổ nhưng rồi đột nhiên quân lính ập tới, không cho bất cứ ai ra khỏi làng, khiến cậu ta không kịp trở tay. Kết quả là đói ăn và không có chốn dung thân đã biến cậu ta thành kẻ bần hàn khổ sở cho đến khi được Mad tìm thấy.
"Thái độ đó là sao hả? Được hộ tống ta là ân huệ của nhà ngươi đấy." Drake vẫn mạnh miệng dù rằng mình đang đóng vai một kẻ ăn nhờ ở đậu, cậu ta làm như thể chính Mad là người năn nỉ mình về trong khi sự thật thì trái ngược hoàn toàn.
Kei nhìn qua Mad, con bé không ngó qua biểu cảm khó chịu của gã mà nhìn vào những vệt bùn đất và mùi cỏ cây thấp thoáng trên vạt áo gã. Gã đã vào rừng, đêm qua?
"Mad đói à?" Kei nghĩ gã đi săn, dù sao thì gã cũng đã không ăn gì gần hai ngày rồi.
"Không, ta chỉ thấy chán thôi." Mad dứt mắt mình ra khỏi mắt Kei, chuyển hướng nhìn xuống vạt áo và ống quần khi phủi đám bụi bẩn dính trên người đi.
"Hai người thật là người lạ tình cờ gặp nhau thôi á hả? Sao trông giống cha con thế?" Drake xen vào giữa cuộc trò chuyện, môi cậu dẩu qua bên đầy đánh giá.
"Nếu như ngươi còn nói năng xàm bậy nữa thì ta sẽ ném ngươi ra khỏi đây, ta không thích nói đùa đâu."
Không chỉ Drake, đến Kei cũng hơi giật mình trước phản ứng gay gắt của Mad. Nhưng rồi con bé sau đó vẫn đơ mặt ra trở lại, nó tự cho rằng Mad đang mệt, cũng có thể là gã thật sự không thích câu hỏi và thái độ của Drake. Dù sự thật có là gì thì cũng đâu quan trọng, nhưng không thể chối bỏ cái cảm giác thất vọng đã thoáng qua cổ họng Kei khi con bé nghe Mad nổi nóng.
"Ngồi đơ ra đó làm gì, đi ăn sáng thôi." Mad đứng dậy, trừng mắt bảo Drake tránh đường và kéo tay nắm cửa.
Lại một ngày ồn ã với quán rượu nhộn nhịp, Mad không phải chưa từng ở một nơi quá lâu như thế này trước đây nhưng không như mọi khi, lần này gã không có lựa chọn. Làng Gras không phải là quá rộng lớn, tìm kiếm một cô gái không có chút kiến thức xã hội đâu phải khó khăn gì. Trừ phi là có người giúp cô ta trốn.
"Mad." Kei từ trên giường gọi vọng ra cửa, nơi bóng lưng của Mad vẫn còn chần chừ chưa rời đi.
"Chuyện gì?" Mad hỏi, phải mất vài giây gã mới nhận ra mình đã quay qua nhìn và gặng hỏi Kei như một phản xạ. Dòng suy nghĩ của gã cũng đã bị tiếng gọi của con bé cắt đứt, nhanh gọn và không chút dấu vết.
"Tôi không đi ăn đâu, tôi thấy hơi mệt." Kei ngồi trên giường, vai buông thõng không có sức lực.
Có lẽ là con bé mệt thật.
"Nhóc không xuống cũng được." Không việc gì mà Mad phải ép Kei xuống quán rượu nếu con bé không muốn. Gã dặn: "Nhớ khóa cửa."
Mad chỉ rời đi khi nghe thấy tiếng ổ khóa vang lên lạch cạch sau cánh cửa, gã còn nghe được tiếng Kei trở về giường. Con bé chưa bao giờ chủ động tách ra riêng cả, kể cũng lạ.
"Ngươi cứ thế mà để con bé lại hả?" Drake đi theo sau Mad, cậu ta cứ chốc chốc lại nhìn ra sau để chắc rằng Kei không đổi ý.
"Chứ không lẽ ta phải vác nó cùng cái giường xuống? Nó nói nó đang mệt mà." Mad lách mình né bức tường ở khúc cua dẫn xuống đoạn bậc thang, cẩn thận bước chân vì gã đã bước hụt vài lần rồi.
Vừa bước xuống quán rượu, đập vào tai Mad là loạt âm thanh ầm ĩ và tiếng cãi vã. Cũng không có gì lạ, nếu không kể đến số binh lính đứng đầy trong sảnh.
"Hỏi cái gì? Tao đã bảo là không biết mà." Một người nào đó quát tháo, hắn ném ly rượu xuống đất, vỡ tan tành, như một cách để biểu thị sự bực tức.
Người bị chửi bới là một tên lính đang thi hành nhiệm vụ, trông hắn cũng tức điên lên rồi. Hắn tóm lấy cổ áo tên kia, không dành tí tẹo sự chú ý nào đến những tên ngồi cùng bàn cũng đã hằm hằm đứng dậy theo.
"Hôm nay bọn tao sẽ khám xét chỗ này, dù có muốn hay không thì tụi bây cũng phải hợp tác." Tên lính nói, gằn từng chữ như muốn tất cả mọi người nhớ rõ lời hắn.
"Mắc cái đ·é·o gì bọn tao phải nghe theo? Bộ mày là má tao hả?" Tên kia cãi lại, không kiêng dè mà phun nước bọt vào mặt kẻ đối diện.
Lại một vụ lộn xộn nữa, thật nhàm chán.
"Lũ người các ngươi không có gì hay ho hơn để làm à?" Drake nhìn đống rắc rối trước mặt, môi trề xuống đến tận cằm.
Mad phớt lờ đám người nhốn nháo lẫn Drake, gã đi vòng qua chiến trường, tỏ ra chán nản trước những tên ngu ngốc bị binh lính lôi đi. Chắc là chuyện này sẽ không kéo dài lâu đâu.
"Tao biết k·ẻ t·rộm là ai." Câu nói chấm dứt mọi hỗn loạn. Cả quán rượu im bặt trong tích tắc, giống như một phép màu nào đó đã khiến cả bọn câm nín.
Mad theo bản năng quay ngoắt về phía giọng nói phát ra, hầu hết tất cả mọi người cũng vậy. Len lỏi trong đám người là một bóng người xiêu vẹo, hắn từ từ đi ra giữa quán, tay ôm một bên mặt sưng vù, hậu quả của cuộc ẩ·u đ·ả ban nãy. Mad biết hắn.
Robert thì phải, theo Mad nhớ là vậy. Hắn là khách quen, gần như là chưa từng rời khỏi, của quán rượu. Hầu như Mad lúc nào cũng bắt gặp hắn ngồi tại một bàn ăn nào đó không cố định trong quán, không uống rượu thì cũng h·út t·huốc đánh bài. Được cái hắn không ăn chực ở chùa nên chủ quán rất chào đón hắn. Và hắn là một tay buôn người có tiếng, Mad để ý đến hắn một phần là vì hắn luôn dòm ngó Kei bằng cái ánh mắt toan tính tởm lợm.
Lần đầu tiên được chú ý như thế, Robert hơi lớ ngớ, nụ cười thoả mãn méo mó dính trên mép môi hắn, xem ra hắn rất tận hưởng cảm giác này. Sau khi tận hưởng đủ đặc quyền của một trung tâm chú ý, hắn bắt đầu diễn vẻ bí hiểm. Hắn nhìn Mad, chằm chằm, ánh nhìn khiến gã hết khó hiểu lại hoài nghi.
"Mày… Tên to xác. Kẻ trộm chính là mày." Ngón tay của Robert chỉ thẳng mặt Mad, kéo theo cả trăm ánh mắt về phía gã.
Mad nhếch một bên mày, vẻ mặt như không hiểu cũng giống như xem thường. Gã là k·ẻ t·rộm?
"Đừng có chối, tao đã thấy mày lẻn ra ngoài hai đêm nay rồi. Mày chắc chắn là k·ẻ t·rộm." Robert tiếp tục buộc tội, hắn đưa ra bằng chứng với hắn là nhân chứng duy nhất.
"Còn con bé đi theo mày nữa, mày đã bắt nó làm nô lệ của mày phải không ? Vừa nhìn là tao đã biết mày là một kẻ ghê gớm rồi." Hắn lại gào rú, hết chỉ Mad bằng ngón tay đến khạc nhổ về phía gã.
Đám binh lính có chút chuyển biến, bọn chúng quay qua nhìn nhau rồi lại nhìn Mad, gươm kiếm đã tuốt khỏi vỏ. Mad biết bọn chúng đang nghĩ gì, tên Robert đó nói bừa cũng trúng tim đen ghê chứ. Có vẻ như gã sẽ gặp rắc rối rồi.
Rồi đột nhiên, có một ai đó nói vọng ra từ chân cầu thang: "Anh ta không phải k·ẻ t·rộm, tôi có thể làm chứng."