Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 27: Thế Giới Này Tàn Nhẫn Như Vậy Đấy

Chương 27: Thế Giới Này Tàn Nhẫn Như Vậy Đấy


Belle trở lại căn hầm không lâu sau khi cuộc trò chuyện ngắn của đám người bên dưới kết thúc. Ả bỏ qua ánh mắt của những người xung quanh, tiến thẳng tới bộ bàn duy nhất trong phòng rồi thả người xuống ghế.

"Binh lính đã vây kín tất cả các con đường dẫn ra làng, ngôi làng này bị bao vây rồi, ở đâu cũng toàn binh với lính." Belle nói, không giấu được tiếng thở dài.

"Thật là vậy hay cô chỉ nói thế để có cớ giữ chân tôi lại?" Mad tiến tới chỗ Belle, cơ mặt gã chưa hề giãn ra lấy một giây.

"Anh muốn xác nhận không?" Ả nhìn thẳng mặt Mad đầy thách thức, không hề tỏ ra sợ hãi. Tới nước này rồi thì còn sợ gì nữa chứ.

Belle rời mắt khỏi Mad, mò mẫm túi áo và lấy ra bao thuốc lá. Ả châm thuốc, hút, dập lửa tàn và lặp lại quy trình đó. Khói ngập tràn căn hầm, bao phủ mọi thứ trong lớp màn trắng đục sặc sụa, hắc nồng. Đến khi Sigurd phàn nàn về sự ô nhiễm nơi đây thì ả mới cam đoan không hút nữa với điếu thuốc cuối cùng của ngày trên tay.

Khói và cơn tê tê dại dại nơi cuống họng che mờ đi giác quan của Belle, phải mất một lúc ả mới nhận thấy ánh nhìn chòng chọc của Kei. Mắt con bé to thật, và đen nữa.

"Nhóc nhìn gì? Muốn hút hả? Đây không phải đồ cho trẻ con đâu." Belle nhìn lại Kei, cố rít một hơi cuối cùng và cảm nhận sự đê mê ngắn ngủi mà điếu thuốc tàn mang lại.

Đầu thuốc tắt ngúm trước khi Belle dập, nó đã cháy hết phần lá thuốc rồi. Thế là hết, quãng thời gian còn lại của cái ngày dài c·h·ế·t tiệt này ả sẽ phải cai thuốc. Nghe như tận thế vậy.

"Belle đang lo sợ? Tôi thấy Belle hút rất nhiều thuốc." Kei nhìn cái đầu lọc trơ trọi bị Belle vứt bừa trên mặt bàn, khói vẫn nghi ngút từ nó dù rằng đốm lửa đầu đoạn không còn đỏ nữa.

"Nhóc đang chơi trò thao túng tâm trí à? Có cố gắng đấy. Nhưng có một tin buồn đây, ta lúc nào cũng hút nhiều thuốc cả." Belle nhướng mày, nhàm chán đảo mắt.

"Belle đang giấu chuyện gì đó?" Kei vẫn không dừng lại. Con bé dùng cặp mắt trống rỗng của mình để chòng chọc Belle và tiếp tục nói.

"Belle không nói thật về mối quan hệ giữa mình và Serena. Belle tỏ ra hững hờ là để trốn tránh quá khứ của mình." Đến Kei cũng không biết mình dựa vào đâu mà đưa ra những nhận định này nữa, từng lời từng lời thoát ra khỏi đầu lưỡi cô bé, dồn dập như những cơn sóng cuộn.

Cái thái độ tự xem mình là người thông thái, có khả năng nhìn thấu tâm can người khác của con bé làm Belle bực mình. Cả cái kiểu nói chuyện đáng ghét đó nữa.

"Đủ rồi đấy. Nhóc không là cái thá gì cả nên đừng có nói như thể mình hiểu rõ ta lắm." Ả đập bàn, đứng phắt dậy.

Cơn giận của Belle lan trong không khí, đốt cháy những ánh nhìn hướng đến ả. Lúc này đây, ả không biết mình đang nổi điên với Kei hay là với chính mình nữa. Những lời con bé nói đã chọc điên ả, nhưng chuyện sẽ không đến mức như thế nếu nó không phải sự thật.

Mọi người chắc cũng đã hoài nghi ả, thắc mắc về hành vi lạ lùng của ả. Belle trốn tránh ánh mắt của Mad, vô tình lại lọt vào tầm nhìn của Kei.

"Nếu như Belle cứ giấu giếm thì mọi người không thể thành thật với Belle được." Con bé nói, âm điệu và nét mặt có cảm xúc hơn một chút. Có lẽ nó cũng biết được cái khuôn mặt lạnh tanh của mình đáng ghét ra sao.

Belle ngó lên những người khác, bọn họ không hé môi nhưng những gì họ muốn nói đã in lên gương mặt. Cũng phải thôi.

"Ta sẽ không giúp một người có quá nhiều bí mật, những kẻ ưa giấu giếm là những kẻ hay đâm sau lưng người khác nhất." Chỉ có Drake là nhanh miệng đưa ra ý kiến, dù rằng ý kiến của cậu ta cũng không quan trọng lắm.

Mad mắt thì đang nhìn Belle nhưng tâm trí thì lại nhìn vào sâu hơn thế. Đêm qua, người đã gặp Sigurd trong rừng là Belle, ả đã thuyết phục hắn được vài ngày và đó là lúc hai người họ ra quyết định, kết quả thì như ai cũng biết. Rồi sau đó hai người họ gài bẫy Mad, lấy Kei làm mồi nhử vì nghĩ rằng con bé quan trọng với gã. Và chẳng hiểu như thế nào cách đó thật sự có hiệu quả. Ả làm tất cả những chuyện đó cho một người lạ chỉ vì không muốn cô ta bất hạnh giống như mình thôi sao? Nghe kiểu gì cũng biết đó là nói dối.

Đối mặt với ánh nhìn dò xét của Mad và của những người khác, Belle đứng đơ người ra, mồ hôi lấm tấm trên trán ả. Ả không còn lựa chọn nào khác ngoài nói ra sự thật.

"Tôi… Tôi và Serena là chị em cùng cha khác mẹ." Belle nói, đảo mắt nhìn xuống dưới sàn nhà. Tông màu đất ẩm đâm vào mắt ả, làm ướt át vành mắt ả.

"Chị em cùng cha khác mẹ?" Drake nhíu mày, cậu không hiểu lắm về các mối quan hệ của loài người.

"Vậy có nghĩa là cô…" Sigurd ngập ngừng, vẻ mặt căng thẳng của Belle khiến hắn không hấp tấp dò đoán.

"Phải. Tôi cũng là con gái của Lãnh chúa Beli, tên thật của tôi là Natasha." Belle thừa nhận, nhanh và vội như để mau mau thoát khỏi bóng ma quá khứ, nếu có thể. Cái tên đó làm ả phát ớn, mồ hôi nhễ nhại và sống lưng lạnh toát.

"Vậy… Đã có chuyện gì xảy ra?" Sigurd hỏi, trố mắt kinh hoàng trước biểu hiện của người đối diện.

Cơ thể Belle run rẩy trong vô thức, đúng như Kei nói, ả đang sợ, và cả buồn nôn nữa. Dạ dày ả cồn cào, giống như có một tảng đá lớn vừa rớt tõm xuống hồ dịch vị. Ả nhớ đến đêm hôm ấy, cái đêm ả biến thành Belle.

Dù không muốn nhớ lại nhưng những kí ức kinh hoàng đó vẫn lũ lượt kéo về, chực chờ nhấn chìm Belle. Ả choáng ngợp, khụy gối xuống và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Đã hơn mười năm trôi qua nhưng dường như chẳng có gì bị thời gian xóa nhòa. Cảm giác tê liệt mà thuốc mê mang lại, bàn tay thô ráp của những gã đàn ông sờ soạng khắp người, nụ cười méo mó của bọn chúng và cơn đau đớn như muốn xé toạc cơ thể,... Tất cả mọi thứ vẫn in hằn trong tâm trí Belle, ám ảnh mỗi cơn ác mộng của ả.

Belle kinh tởm lũ người kia. Ả khinh ghét cả bản thân mình.

"Tránh xa ra. Tránh xa tôi ra." Ả tự ôm lấy mình, mười đầu móng tay liên tục tự cào cấu hai bên bắp tay mình.

"Natasha…" Mad lẩm bẩm, gã biết cái tên này và đã lờ mờ đoán ra có chuyện gì đã xảy ra với chủ nhân của nó. Ả đã bị b·ắ·t· ·c·ó·c và hãm h·i·ế·p, có lẽ vậy.

Natasha, đã lâu lắm rồi mới có người gọi Belle bằng cái tên đó. Kinh tởm c·h·ế·t đi được.

"Tôi không còn là Natasha nữa, tôi chỉ là một kẻ đáng khinh và bẩn tưởi thôi." Belle ôm lấy đầu mình, làm tóc tai rối mù lên. Ả gào thét, điên loạn như một con thú.

Mad nhìn xuống Belle, không phải bằng ánh mắt thương hại như những người xung quanh, gã nhìn ả hằm hằm như đang nhìn vào một ngọn lửa. Lại nữa, gã lại tức giận. Không phải cho mình mà là cho người khác.

"Cô không bẩn thỉu, cũng không phải là người có lỗi. Đám c·h·ế·t tiệt kia mới là kẻ có tội, và tôi sẽ bắt chúng phải trả giá bằng máu." Mad nói như gầm gừ, cơn giận đã xâm chiếm đại não gã.

Dường như đây không phải là lần đầu tiên Mad nói câu này. Lần trước, khi gã cũng cam đoan những lời như này, gã đã thực hiện được nó chưa nhỉ? Gã không nhớ nữa.

Lúc Belle ngừng run rẩy và Mad thành công tự làm mình nguôi giận thì đã là đầu giờ chiều. Theo kế hoạch, hay thứ gì đó tương tự, họ sẽ giúp Serena trốn ra ngoài vào tối nay. Đây sẽ là một đêm dài đây.

Mad ngồi một góc, bần thần. Trong khi những người khác đang tranh thủ chợp mắt thì gã lại ngồi đây tỉnh táo đến lạ thường, bên cạnh là Kei đang lim dim. Gã không quen ngủ ngày.

"Thế giới này đầy rẫy những thứ xấu xí, độc ác và tối tăm. Nó tàn nhẫn như vậy đấy." Gã không biết mình đang nói với Kei hay với chính mình nữa. Có thể là cả hai.

"Nhưng nó cũng có cả hoa, cỏ cây và bươm bướm nữa mà." Kei nói trong cơn mơ màng, con bé ngồi bó gối, xoay mặt về phía gã.

Mad nhăn mặt không hiểu, Kei vẫn luôn khó hiểu như vậy à?

Con bé đọc được trên mặt Mad vẻ bối rối, nó nhìn gã bằng đôi mắt khép hờ, hỏi: "Mad không thấy hoa rất đẹp sao?"

Đúng vậy đấy. Kei vẫn luôn khó hiểu. Nhưng Mad không ghét điều đó chút nào.

"Mad ngủ một chút đi." Con bé có vẻ như không gắng gượng nỗi nữa, nó xoay người, loay hoay tìm chỗ đặt lưng, không quên nhắc nhở Mad.

"Nhóc không nghe ta nói à? Ta không quen ngủ ngày..."

Không chịu nghe lời giải thích của người kia, Kei rướn người về phía gã. Đưa cánh tay gầy guộc lên trước mắt gã.

"Hãy để giấc mộng dẫn lối cho Mad..." Con bé vuốt mặt Mad, giọng nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Mad chìm vào giấc ngủ, trôi nổi trên những cơn mộng mị.

Chương 27: Thế Giới Này Tàn Nhẫn Như Vậy Đấy