Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 30: Thiêu Rụi Mọi Thứ Thành Tro
"Chúng ta có nên đến đó không?" Belle đọc được trên mặt Mad vẻ bồn chồn, ả cũng như gã, cũng lo sợ đủ điều.
"Thám thính trước đã." Gã nói, rời lưng khỏi bức tường đằng sau.
Hai người thay đổi lộ trình, đi theo tiếng đế giày dồn dập. Mặc dù đã tính trước được trường hợp một hoặc hai nhóm b·ị b·ắt giữ nhưng khó mà ngờ nó lại diễn ra sớm hơn dự kiến. Đã vậy, số lượng binh lính kéo đuôi nhau đi tham gia cuộc vây bắt còn đông như thế.
Để huy động một lực lượng lớn như thế này thì ắt hẳn đối tượng bị truy bắt không phải hạng xoàng. Chẳng lẽ là Serena?
"Cô có nhìn thấy những khúc gỗ chắn ngoài cửa không? Cô nghĩ nó xuất hiện ở đó làm gì?" Mad đáp lại một chuyện không liên quan nhưng nó khiến Belle suy ngẫm.
"Từ từ đã. Đầu tiên, phải tống khứ mấy con chuột nghe lén đi đã chứ." Noan nói, ít nhất thì đó là những gì Mad nghe được.
Quả cầu lửa xoáy tròn mà Belle đã nhìn thấy cuồn cuộn dưới nền trời, sáng rực như mặt trời nhỏ. Nó thắp sáng màn đêm tối, châm vào đáy mắt của Mad một màu đỏ nóng bỏng. Rồi sắc đỏ ấy lan ra, đổ ập xuống mặt đất dưới dạng một cơn mưa lửa.
Lũ ngựa hí lên, hoảng loạn lui mình vào vùng an toàn sâu trong chuồng. Lửa rơi lộp độp trên mái nhà, rớt xuống bãi cỏ và bắt đầu bốc cháy dữ dội. Những đám cháy nhỏ lan rộng ra và nhấn chìm một vùng hoang tàn trong biển lửa, sự bỏng rát nó mang lại tiếp tục lan xa hơn.
Đúng vậy, không cần biết nó có trái lương tâm hay không, chỉ cần nó mang lại lợi ích, con người sẽ sẵn sàng làm tất cả. Mad không có ý đánh giá hay chê trách, bởi gã cũng khác gì chúng đâu.
Hắn và Krilla quay ngoắt về phía Mad, cùng một lúc. Hành động đột ngột nhưng đồng điệu như được tập dượt trước của chúng khiến Mad rợn tóc gáy. Và khi nhìn vào đôi mắt của chúng, đôi mắt kì lạ với cặp con ngươi hình dấu thánh giá đen hơn cả màu đen, gã biết mình nên lo sợ.
Việc… Việc gì mới được? Mad không thể hiểu được và cũng không nghe rõ được những lời tiếp theo. Chỉ biết là bọn họ đang bàn tính chuyện gì đó rất mờ ám, như là g·i·ế·t chóc hay thậm chí là đồ sát…
"Suỵt." Mad ra hiệu cho Belle im lặng khi ả mở miệng định nói gì đó, gã lắng tai nghe cuộc hội thoại đằng xa.
" Tiên… Gì cơ?"
"Thế còn Serena thì sao? Chúng không cần em ấy nữa à?"
"Tôi đã nói rồi còn gì, chúng đang tiến hành đồ sát." Gã không tỏ ra bất ngờ hay thương sót, chỉ đơn giản tựa lưng vào tường để nghỉ mệt.
Qua bức tường đá thấp của chuồng ngựa, Mad nhìn ngắm cơn mưa lửa nặng hạt. Quả cầu lửa trên kia nhỏ dần sau mỗi hòn dung nham mà nó ban phát xuống, theo tình hình này thì phải một lúc sau nó mới biến mất hoàn toàn, sau khi đã thiêu đốt mọi thứ.
Tiên còn có tên khác là người được ban phước, chúng là những người có năng lực đặc biệt thường được sử dụng như vũ khí quân sự. Tiên là con người nhưng cũng không hẳn là con người, chúng được phát hiện và đưa vào nuôi dạy trong môi trường quân đội rồi bị tẩy não suốt một khoảng thời gian dài. Những kẻ đáng thương lạc lối.
Noan và Krilla? Mad nghe được vậy. Có vẻ như đó là tên của hai người kia. Thật kì lạ là lão đội trưởng của toán lính tỏ ra rất ái ngại trước họ, và những tên lính xung quanh cũng vậy.
"Bọn chúng đang bị hoá kiếp cả cái làng này đấy." Mad nói, âm điệu bình thản đến tàn nhẫn.
Cả hai chạy thục mạng, bỏ lại đằng sau những âm thanh xào xáo của đám lính hoang mang. Phải thoát khỏi đây trước khi chúng lấy lại trật tự và phái quân đuổi đến.
Trước cửa mọi ngôi nhà mà Mad và Belle đã chạy qua đều có một khúc gỗ lớn bắt ngang chỗ ổ khoá, cả cửa sổ cũng có. Mới đầu Belle nghĩ đó là cách đánh dấu những ngôi nhà đã qua kiểm tra nhưng ngẫm lại thì nó giống một ổ khoá hơn, một cái khoá để nhốt những con mồi yên trong cái lồng của nó.
Họ đã gần tới 'tâm bão' rồi, Mad thấy binh lính tập trung lại một chỗ.
"Lên trên." Gã thốt ra một câu không đầu không đuôi, chưa để Belle kịp hoang mang thì đã kéo theo ả nhảy lên mái nhà.
"Nằm xuống." Mad ấn người Belle xuống mái ngói, cả gã cũng nằm rạp xuống theo.
Tại tâm vòng tròn, ngay chính giữa vòng vây, có hai bóng người bị cô lập. Một nam một nữ, có lẽ vậy. Chỉ dựa vào dáng người và một góc mặt nằm nghiêng thì khó để xác định được họ là ai. Nhưng Mad chắc chắn một điều, đó không phải Serena, Kei, Sigurd hay bất cứ ai trong nhóm người trốn chạy.
Mặc kệ lũ Tiên có đáng thương đáng ghê tởm như thế nào, Mad đang cay cú. Gã đã bị lừa, tất cả những kẻ ngu đần ở đây đều đã bị lừa. Và để trả giá cho sự ngu ngốc đó, cái c·h·ế·t chính là thứ đang đón chờ.
"Chúng là cái quái gì vậy?" Belle hỏi vội, câu hỏi của ả bị những tiếng thở dốc ngắt quãng.
Ở đó, ánh lửa cuộn lên giữa không trung như một con chim bốc cháy đang lượn tròn. Đám Tiên này định thắp sáng bầu trời đấy à?
"Năng lực của hai tên này thì là vậy."
Mad nên thở phào nhỉ? Nhưng chẳng hiểu sao gã lại càng bồn chồn hơn cả khi gã nghĩ người bị bao vây là đồng bọn của mình. Ở hai kẻ kia có gì đó khiến gã phải dè chừng.
Một con ngựa trong chuồng có cái bờm bị bắt lửa, nó điên cuồng quẫy đạp, làm ngọn lửa lan xuống đống cỏ khô bên dưới. Những con ngựa xung quanh cũng hoảng loạn không khác gì, chúng hết hí rồi lại nhảy dựng lên đụng cả nóc chuồng. Nơi này không thể để trốn được nữa.
"Hai người đã đến rồi, vậy bắt tay vào việc được rồi chứ hả?" Lão đội trưởng nói, cố tỏ ra mình là người dẫn đầu ở đây.
Mad ngó ra ngoài, quả cầu lửa đã teo nhỏ lại còn một cái bàn tròn và cơn mưa lửa đã dần tạnh. Ngay bây giờ, gã và Belle chạy khỏi chuồng ngựa.
"Cứ coi cô ta như người c·h·ế·t rồi đi, như vậy không phải dễ dàng hơn sao? Dù gì thì bọn chúng cũng đã sẵn sàng để tay mình nhúm chàm rồi."
"Di chuyển đến chỗ bắt đầu đi, làm cho gọn vào." Lão đội trưởng phẩy tay, điệu bộ lúng túng trước hai khuôn mặt trơ ra như đá tảng.
"Lũ Tiên đó có thể tạo ra lửa à?" Belle sợ hãi nhìn cơn mưa lửa tung hoành, ả thầm thấy may mắn vì chuồng ngựa được làm bằng đá, hoặc là vì nó làm bằng đá nên Mad mới đẩy ả vào đây.
"Trốn đi." Mad đẩy Belle vào một cái chuồng ngựa, rõ ràng những con vật trong đó không hề chào đón hai người họ.
"Bọn chúng làm đến mức này chỉ để tìm Serena thôi à?" Belle tranh thủ nhìn lại đằng sau lúc cua gấp.
Lửa. Tại sao lại là lửa chứ? Có biết bao nhiêu năng lực như nước, xét hay phục hồi ấy vậy mà gã lại phải chạm trán với không chỉ một mà tận hai Tiên lửa.
"C·h·ế·t tiệt. Chúng ta phải chạy thôi." Mad bất đắc dĩ tặc lưỡi, gã mang theo Belle nhảy xuống khỏi mái nhà.
Đồ sát… Dạ dày Mad nôn nao trước từ này. Gã lắng nó xuống bằng một hơi thở sâu, vểnh tai tiếp tục nghe ngóng chút đầu mối.
Có gì đó vừa bay xoẹt qua đỉnh đầu gã. Thứ gì đó nóng bức, đỏ khè, giống như là… lửa?
Từ trên cao nhìn xuống, đám lính đông cứ lúc nhúc như lũ bọ. Chúng tập hợp lại với nhau, vây thành một vòng tròn nhỏ. Những ánh đuốc xúm chụm lại với nhau, thắp sáng cả một góc trời. Nhờ đó mà Mad không cần quá căng mắt để nhìn rõ tình hình bên dưới.
"Tiên đấy." Mad trả lời, ngắn gọn và đúng trọng tâm.
Đội tuần tra không nhập nhằng với đội canh gác nên khi có nguyên một lượng lớn chạy đôn chạy đáo, số lính trực ở viền làng vẫn không giảm đi chút nào. Điều đó làm Mad bực bội. Gã tự hỏi bọn chúng ở đâu ra mà đông thế không biết.
"Chúng đang phóng hỏa, chúng định sẽ thiêu rụi nơi này." Belle nói điều mà Mad đã biết.