Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 35: Huyết Nguyện Và Cây Tỳ San
Những người được ban phước quả là đống rắc rối lớn mà những kẻ đối nghịch với quân lính và quý tộc ghét gặp phải nhất. Chúng mạnh, không thể phủ nhận điều đó, và biết nghe lời, cúc cung tuân lệnh như một con c·h·ó. Mad ghét nhất là loại người như vậy, mà chúng có thật sự là người không khi không có chính kiến và tự trọng của riêng mình?
"Mad, bên trái, hình như đó là cái tên chúng ta đã thấy." Belle huých vào tay Mad, ả chỉ cho gã thấy kẻ tình nghi.
Giữa dòng người vội vàng không chạy toáng loạn thì cũng chật vật đấm đá nhau, kẻ đó bình tĩnh đến lạ thường. Hắn đứng yên một chỗ như trời trồng, mở to cặp mắt vô hồn nhìn Mad. Noan, phải không nhỉ?
Mad nối tiếp ánh mắt của Noan, hai ánh nhìn cọ sát nhau như muốn tóe lửa. Trong cả vài phút, không ai nhúc nhích hay thậm chí là chớp mắt. Rồi như cả hai không hẹn mà cùng lấy ngọn gió thoảng làm dấu hiệu, khi gió nổi lên cũng là lúc hai bên lao vào nhau.
"Tránh đi." Mad nhảy ra khỏi vị trí mình đang đứng, không quên cảnh báo Belle.
Cứ thế lao vào nhau không phải một cách chiến đấu mới mẻ, cũng bởi lẽ đó mà hai bên dễ dàng đọc được hành động của đối phương. Mad vốn đã quen với kiểu đấu tay đôi nên không chật vật gì, trái lại còn áp đảo kẻ địch, cái xác to con của gã cũng không phải để trưng. Còn Noan, Mad cứ ngỡ hắn sẽ thiên về chiến đấu tầm xa như Krilla nhưng nằm ngoài mong đợi, nói đúng hơn là một sự xúi quẩy, kỹ năng chiến đấu của hắn rất tốt.
Noan có cơ thể không to lớn nhưng hắn dẻo dai, và tuy không dùng vũ khí nhưng hai cánh tay của hắn, hai cánh tay đang bốc cháy dữ dội với sức nóng còn nóng hơn cả dung nham, còn vượt xa cả những món vũ khí thông thường. Mad đã bị bỏng không dưới một lần chỉ vì vô ý quẹt phải đôi tay cháy bỏng đó.
"Đầu hàng đi." Noan nói, hắn lắm lời hơn Krilla, ít nhất thì theo Mad thấy là vậy.
"Nói với cái mông của mày ấy." Mad nói như phỉ. Thật may là Kei không có ở đây, gã không muốn con bé học đòi theo cái kiểu ăn nói thô lỗ này.
Noan không thích thái độ đó của Mad, không một chút nào. Hắn nhăn nhó, những nếp nhăn gãy gọn và hướng về giữa hai hàng mày cũng nhăn nhúm. Rõ ràng là hắn ít khi bị người khác phỉ nhổ bằng kiểu đó.
"Không có chút giáo dưỡng nào." Noan hằn học, hắn ghét nhất là loại người lỗ mãng như thế. Và tất nhiên hắn cũng ghét tất cả những kẻ trong cái làng c·h·ó c·h·ế·t này, một lũ cặn bã.
"Quay về cái chuồng c·h·ó của ngươi mà học tiếp đi." Mad không định chọc cho Noan tức điên thêm, hoặc gã có ý đó thật, chẳng qua là hắn ta làm gã thấy khó chịu.
Noan có thể nói là rất giỏi cận chiến, hắn có kỹ năng và biết cách lợi dụng cơ thể dẻo dai của mình để né tránh những đường kiếm của Mad. Vũ khí của Mad là một thanh trường kiếm lớn, nó sắc bén và tiện lợi nhưng đôi khi gây cản trở cho chính gã, tất cả là do gã vẫn còn vụng về.
"Chậm quá đấy." Noan nói vào tai Mad, khiến gã phải kinh tởm rụt cổ lại.
Mad không phủ nhận lời Noan, bởi gã đúng thật là chậm hơn hắn thật, nhưng cái cánh hắn thốt ra những lời đó như thể mình là kẻ bề trên khiến Mad ngứa mắt. Đúng là không thể ưa nổi. Mad cần phải chấm dứt chuyện này sớm, gã đã nói rồi, gã không có thời gian.
Tay cầm kiếm của Mad siết chặt hơn, gân guốc nổi dày, lồ lộ dưới lớp da rám nắng. Gã gầm gừ, không phải vì tức giận mà là vì cơn đau đang tràn ngập thân thể. Không đau bằng lúc hoá quỷ nhưng vẫn đau, chắc do lâu rồi gã mới lại dùng chiêu này.
Khoảng không xung quanh Mad đột ngột trầm xuống, cả về tông màu lẫn bầu không khí, phải nheo mắt nhìn kỹ mới có thể thấy được luồng khí đen lòm đang bao lấy gã. Cái cảm giác này, Noan biết nó là gì và hắn mong mình đã nhầm.
"Ngươi học cái này từ đâu ra?" Hắn hơi lui lại, ngọn lửa trên hai cánh tay chẳng biết là chấn kinh theo sự kích động của hắn hay bị gió làm lung lay.
"Từ cái ổ c·h·ó của mày đấy." Mad trả lời, thật thà nhưng thô lỗ.
"Ngươi học lỏm nó?"
"Nói vậy cũng không phải là sai." Đúng không nhỉ, Mad cũng chẳng quan tâm.
Gần hai mươi năm bôn ba khắp chốn, gã đã học được nhiều thứ, chủ yếu là về các kỹ năng đánh đấm. Chiêu mà gã đang dùng đây cũng là một trong số đó dù rằng trước đây gã không thật sự muốn học nó. Nói sao nhỉ, gã không thích cách thiết lập chiêu thức và cả cái giá phải trả cho nó nữa. Nhưng rồi cuối cùng gã cũng phải tiếp nhận nó, dù muốn hay không, và nó vẫn tệ như cái ngày gã chối bỏ nó.
Noan tỏ ra rất tức giận, tức giận hơn cả khi bị Mad buông lời tục tĩu. Hắn cay cú Mad, rõ ràng là vậy, nhưng dường như hắn cũng nổi quạu với bản thân mình nữa. Cái bản mặt đã rúm ró như mẩu giấy bị vò nát bấy kia trông ghê rợn hết sức. Mad chẳng đủ kiên nhẫn để nhìn nó thêm bởi gã sợ rằng nếu để tình trạng này tiếp diễn thêm chút nữa thì khuôn mặt của Noan sẽ nổ tung mất.
Trong lúc Noan vẫn còn đang dồn toàn bộ sức lực vào cơ mặt của mình, Mad nhảy lên tấn công trước. Gã tiếp cận mạn sườn trái của Noan, nơi có vẻ là sơ suất nhất so với những phần còn lại.
Noan không khinh suất đến độ dễ dàng bị Mad bắt thóp, tốc độ của hắn cũng không bị chậm đi so với lúc trước, ấy thế mà hắn lại bị thương. Mũi kiếm của Mad lướt qua vai hắn, để lại cho hắn một vết cắt không nông cũng chẳng sâu. Chỉ có thể là do gã đã nhanh hơn.
"Huyết nguyện." Noan gầm gừ, khuôn mặt cau có của hắn vẫn đầy rẫy những nếp nhăn chằn chịt.
Phải, huyết nguyện là chiêu thức mà Mad đang dùng. Đúng như cái tên, nó là một lời thề máu, dùng chính máu mình để làm cái giá phải trả cho sức mạnh. Chính bởi vậy nên Mad mới không thích tuyệt kỹ này dù rằng nó là một con dao bén.
Phải trải qua một thời gian dài, trung bình là khoảng gần bảy năm, mới học được hết những kỹ năng cần thiết cho huyết nguyện, đó là còn chưa kể đến thời gian tự rèn luyện thân thể và bản khế ước cuối cùng. Vào ngày trăng tròn, đến bên cây Tỳ San* loài cây linh thiêng bậc nhất thế giới; ró là một cái cây lớn, lớn nhất trong những cây Tỳ San và cũng lớn nhất trong tất cả các cây trên thế giới; rót máu máu mình vào rễ cây và… chờ đợi. Cây Tỳ San sẽ quyết định kẻ nào xứng đáng có được sức mạnh. Thường thì số lượng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn những kẻ thất bại sẽ bị rút cạn máu đến c·h·ế·t. Như vậy là công bằng mà, đúng không?
"Quân trộm cắp." Noan vẫn cay cú, chẳng hiểu tại sao. Hắn có vẻ như điên tiết lắm, đến mức muốn nổ tung ngay và luôn vậy.
"Ta có học hành đàng hoàng đấy." Mad bắt đầu khó chịu trước thái độ quá khích của Noan.
Mad cũng là một kẻ hay giận dữ, vậy nên gã không phán xét gì Noan trừ cái bản mặt cau có và thái độ bề trên đó của hắn. Nhưng dường như gã hiểu được tại sao hắn ta lại nổi điên như thế rồi.
Tiên không thể lĩnh hội được huyết nguyện, máu của chúng quá… thuần khiết? Cây Tỳ San chỉ hấp thụ những dòng máu trần tục, có ô nhiễm hay bị vấy bẩn cũng chẳng sao, bởi vì nó cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam.
…
*Cây Tỳ San chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của tác giả. Cây rất lớn, có lá màu đỏ tươi như máu, mỗi lá tượng trưng cho một dòng máu của một người đã ký thành công khế ước, đó là lý do tại sao nó lại chỉ phất phơ vài phiến lá.