Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 38: Mũi Dao Uất Hận
Đám lính lâu la không giữ chân Mad được lâu, đặc biệt là khi gã có sự trợ giúp từ Sigurd và Drake. Và Galar, hắn c·hết chắc rồi.
Mad là một con quái vật, một con quái vật đúng nghĩa, gã sẽ lao tới và xé xác Galar ra. Ý định của gã được viết rõ trên gương mặt hằm hằm của chính chủ, mang theo sát khí chực chờ nuốt chửng lấy tên lính đang run cầm cập.
Lần gần đây nhất Mad thấy Galar là lúc hắn đang ôm cái mũi đầm đìa máu của mình trong lúc gào rú, ra lệnh cho những tay lính c·hết nhát khác thay mình tiến lên. Sau khi bị gián đoạn bởi một số nguyên nhân khách quan như đám đông đòi mạnh và đao kiếm vô tình quơ tứ lung tung, Mad quay lại với Galar. Và đó là lúc gã bị một cơn bực tức khác chi phối.
Noan, cái mụn nhọt dưới mông Mad. Cứ mỗi lần gã nghĩ nó đã lặn thì nó lại lập tức nhô đầu lên và làm phiền gã. Một thứ khó ưa cần được loại trừ tận gốc.
Mad không nói chẳng rằng, cả Noan cũng vậy. Cả hai không hẹn mà cùng lao vào nhau như điên như dại. Mad đã thấm mệt, lửa của Noan chẳng còn hừng hực nữa, duy chỉ có cơn điên loạn của họ là vẫn cháy bỏng và có xu hướng đạt đỉnh. Cả hai phải g·i·ế·t đối phương, đó là điều chắc chắn.
Mad cực kỳ sung mãn trong trận chiến với Noan, thậm chí là hơn cả nửa trận đầu. Cơ thể gã nóng hừng hực, nguyện thao trong người cũng theo thân nhiệt ồ ạt ra ngoài. Gã đắm mình vào trận đánh. Đó là cho đến khi gã thấy ở đằng xa, Galar đang cong đít chạy.
"Drake, lo chỗ này cho ta." Mad nói, chẳng biết là nhờ vả hay thông báo.
Drake, người đang ở gần Mad nhất, trở thành đối tượng bị sai vặt, và cậu ta không hài lòng trước điều đó.
"Ngươi nói chuyện với ai đó?" Cậu ta gào, tuy rằng vẫn thế vào chỗ Mad như được bảo.
Mad không còn vị trí nào trong trận đấu hỗn loạn này nữa, gã vụt đi, bỏ lại Noan tức tối nhìn theo. Hắn khinh thường Drake ra mặt, dự định sẽ kết thúc cậu ta sớm để đuổi theo Mad. Nhưng chuyện không dễ như hắn tưởng.
"Gì? Cái này mà là lửa á?" Drake đứng ngay đầu ngọn lửa mà Noan thổi đến, bất mãn nêu ý kiến trong lúc vẫn đang bị thiêu đốt.
Thân thể Drake không bốc cháy, thậm chí còn chẳng xém hay bỏng rộp. Cậu ta đứng đó, trước sự sững sờ của Noan, lắc đầu tỏ ý khinh thường.
"Như này mới là lửa này."
Vừa dứt lời, Drake há miệng, khè ra một ngọn lửa xanh quái lạ. Lửa của cậu ta bỏng rát, nóng và mạnh mẽ hơn bất kỳ ngọn lửa nào mà Noan từng thấy. Và rồi, hắn bị thiêu đốt.
"Ta được tắm trong dung nham từ khi còn nằm trong trứng đấy, đừng hỏi tại sao ta nóng." Drake khịt mũi, kiêu ngạo bỏ đi.
Mad không tốn quá nhiều sức để đuối tới được Galar, gã chỉ cần với tay ra, và cái cần cổ nhớt nhợt mồ hôi của Galar lại nằm gọn trong tay gã như một món đồ chơi xấu xí. Mad không bẻ gãy cổ hắn ngay, gã phải kiềm chế lắm mới tự kiềm con quái vật trong mình lại được.
"Tha cho ta, ta sẽ cho ngươi tất cả mọi thứ. Quyền lực, địa vị, tiền tài hay danh vọng, ta sẽ cho ngươi tất, chỉ cần là ngươi muốn." Galar van nài, giọng hắn vỡ ra vì sợ hãi.
"Ta muốn ngươi phải đền tội. Thằng c·h·ó đẻ."
Mad kéo lê Galar như một bao rác lớn, không hơn không kém. Hắn là quân lính, chắc phải biết đến hình phạt bị thòng dây vào cổ và để ngựa kéo lê khắp các ngõ ngách chứ nhỉ*? Hôm nay hắn được trực tiếp trải nghiệm cảm giác đó, phải là may mắn lắm đấy.
Lúc Mad quay về thì bên phía Sigurd và Drake đã ổn thỏa, ở đâu đó xung quanh vẫn còn nhiều tên lính lấp ló nhưng chúng không dám vây lại đây, bản năng không cho chúng đi nộp mạng. Thế là tốt.
Belle vẫn còn chưa hết run rẩy nhưng đã thôi không tự làm đau mình nữa. Ả thở hồng hộc như hấp hối, khuôn mặt rịn đầy mồ hôi. Khi Mad đi đến với một 'bất ngờ nhỏ' trên tay, ả vẫn chưa nhìn thấy vì tư thế chôn mặt vào giữa hai cánh tay gấp khúc.
"Tên này là kẻ đã hại cô ra nông nỗi này đúng không?" Mad giơ Galar lên trước mặt Belle, đối xử với hắn không khác gì một con vịt trời mình vừa săn được.
Galar giãy dụa trong tay Mad, bị nhấc bổng lên, hắn không biết mình sẽ c·h·ế·t vì ngạt thở hay vì bị gãy cổ trước. Có điều, xem ra tiếng la hét ngột ngạt của hắn còn nhỏ chán, nếu đem so với Belle.
"Aaaa." Ả quẫy đạp, chôn mặt mình vào tấm lưng nhỏ thó của Kei, liên tục la hét: "Mang hắn biến đi đi."
"Tại sao? Hắn là kẻ đã hại cô mà, tại sao cô lại muốn tôi thả hắn đi?" Mad không những không lui đi mà còn càng xâm lấn sức chịu đựng của Belle. Galar vẫn lủng lẳng trên tay gã, cố chới với mấy đầu ngón chân xuống nền đất để kéo dài cái mạng hèn ra được chút.
"Mad…" Kei ngồi chắn giữa Mad và Belle, con bé giương đôi mắt khó xử lên nhìn gã, gã có hơi quá đáng rồi.
Kei không phải là điểm tựa vững chắc gì, cơ thể con bé rung lắc theo những cơn rùng mình của Belle, hai cánh tay có vài đường cào rớm máu ngó chừng là bị Belle vô tình để lại. Ấy vậy mà con bé không tỏ ra chút đau đớn nào cả, nó ngang bướng đến làm Mad phát cáu.
"Kei, đứng qua một bên, ta đang nói chuyện với Belle." Gã không quát nạt cũng không lớn tiếng nhưng sắc mặt tối sầm của gã còn đáng sợ hơn tất thảy những lời quát tháo. Và con bé nép qua một bên, để lại Belle chới với trước bóng ma quá khứ.
"Cô định trốn tránh quá khứ đến bao giờ nữa? Natasha? Cô sẽ chấp nhận sống như những con chuột cống ngày ngày trốn tránh ánh mặt trời và bới rác để kiếm ăn vậy sao?"
"Không… Không…" Belle lắc đầu, chẳng biết là ả đang đáp lại Mad hay đang đáp lại chính mình nữa.
"Thay vì chạy trốn, hãy đối mặt với nó xem nào." Lần này Mad mới quát lên, gã yêu cầu, không, là ra lệnh cho Belle ngước mắt lên nhìn thứ rác rưởi đang chênh vênh trên tay mình.
"Hắn đã làm gì cô?" Gã hỏi, không thật sự cần câu trả lời.
"Hắn hủy hoại tôi." Belle lần đầu tiên trả lời Mad, giọng ả nghe như gió thoảng bên tai, rồi âm sắc dần dần trở nên gay gắt hơn.
"Và cô sẽ tha thứ cho hắn?" Mad lại hỏi.
"Không bao giờ." Belle hét lên, thái độ của ả làm Galar giật mình.
Belle thở hồng hộc sau lời khẳng định, ả không biết là do mệt hơi hay phẫn nộ nữa. Chỉ biết là ả đang sôi máu lên.
"Vậy bắt hắn trả giá đi." Mad nhấc bổng Galar lên, khống chế không cho hắn cựa quậy thêm nữa.
Khi nhìn vào khuôn mặt hèn mọn của Galar, nỗi sợ hãi trong Belle biến đi đâu mất, thay vào đó là một cơn phẫn nộ không thể tả. Ả vẫn còn run rẩy, nhưng là cơn run của sự tức giận. Galar… Tên đáng c·h·ế·t đã hủy hoại đời Belle. Ả sẽ băm vằm hắn ra.
Trên tay Belle lúc này là con dao găm được Mad đưa cho, gã cũng chỉ tiện tay lượm được nó ở đâu đó thôi. Ả nắm chặt lấy cái cán gỗ bằng cả hai tay, chỉa thẳng mũi về đích cần đến.
"Aaaa…" Galar la hét, giãy giụa. Mad phải gồng lên mới giữ hắn vững được.
.
Mũi dao của Belle không đâm qua tim Galar, nó chỉ cắm phập vào đâu đó ở phần sườn dưới. Không ai biết được đó chỉ là một sự nhầm lẫn hay Belle cố tình làm thế, chỉ biết là ả đã cười khi dòng máu đỏ rỉ rích ra ngoài.
…
*Tại Anh vào thời Trung cổ, p·h·ả·n· ·q·u·ố·c được xem là một trong những trọng tội phải chịu hình phạt kinh khủng nhất. Theo đó, người ta sẽ treo dây thừng vào cổ tội phạm và cột nó vào con ngựa để kéo đi, sau đó lại bị móc ruột ra khỏi cơ thể. -nguồn: wikipedia-