Chương 7: Thảm Hại
Bảy, à không, là tám tên khổng lồ đang bao vây Mad, một vài tên còn đang ngậm trong miệng nửa t·hi t·hể bị nhai đến tả tơi của người xấu số nào đó. Mad nhăn mũi khi mùi máu tươi trong không khí xộc vào khoang phổi, trộn lẫn với mùi cháy khét của thuốc s·ú·n·g và những đốm lửa nhỏ đang chực chờ t·hiêu r·ụi ngôi làng. Mad ghét mùi này, cái mùi hăng hắc kinh tởm của c·hết chóc và c·hiến t·ranh.
"Hắn đã g·iết Bob và Neala." Một tên khổng lồ gào lên, hắn phun toẹt người trong miệng ra, không khác gì khạc nhổ một mẩu thịt vụn.
Mad nhìn theo người đàn ông khốn khổ thoát được khỏi cái miệng rộng toác của tên khổng lồ nhưng lại không tránh khỏi cú đáp đất trời giáng. Bị ngã từ độ cao nửa thước, xương cổ của anh ta gãy ngoặt qua một bên, tạo thành một góc vuông hoàn hảo với cột sống nay cũng đã bị gãy thành nhiều đoạn. Chứng kiến cảnh tượng không mấy hay ho ấy, Mad không cảm thấy gì nhiều ngoài một chút… phẫn nộ.
"Bình tĩnh đi Kuttol..."
"Nhưng mà Malo…"
Cuộc tranh cãi nảy lửa giữa Kuttol và Malo kéo theo cả những tên khác vào nhập cuộc, bọn chúng mở một họp chóng vánh và tìm được tiếng nói chung không lâu sau đó. Đúng là tính đoàn kết thường được thiết lập khi tất cả cùng ghét một người.
Mad không hề có ý định nhân cơ hội bỏ trốn, gã đâu hèn như vậy. Người cần cong đít bỏ chạy là những kẻ khốn khổ đằng kia kìa. Điều làm Mad bực mình là dường như bọn họ không có chút kỹ năng sống nào, thua cả một con bé mười bốn tuổi là Kei.
"Biến khỏi đây ngay." Mad nhìn vào một nhóm người đang run như cầy sấy, gã hất mặt về một phía, nổi cáu khi bọn họ không chịu nhúc nhích mà cứ thế tròn mắt nhìn gã. Đầu lũ này chứa gì thế nhỉ? Cứt lợn à?
Cơn cáu giận của Mad cũng chóng vánh không khác gì cuộc họp nửa vời của nhóm khổng lồ. Thay vào đó, tâm trí gã bị chi phối bởi sự bàng hoàng, kinh ngạc và cả một chút… hụt hẫng. Một tảng đá lớn từ đâu bay đến đã nghiền nát nhóm người mà gã đang cố đuổi đi.
"Trúng phóc..." Mad nghe bên tai tiếng hò reo lanh lảnh, rồi mọi âm thanh ù đi trong vỏ não.
Máu, xác, thịt vụn trộn lẫn vào nhau, kinh tởm và hãi hùng như một góc nhỏ của địa ngục đẫm máu. Dạ dày Mad nôn nao, có thứ gì đó đang cào xé n·ộ·i· ·t·ạ·n·g gã để lao ra ngoài, dường như là… một nỗi phẫn nộ không thể tả.
"Mi, mi đấy. Mi đã g·iết Bob và Neala phải không?" Tên Malo, nếu Mad nhớ không nhầm, chỉ ngón tay to béo của mình vào gã, giọng điệu như bậc chí tôn đang hỏi tội kẻ bề tôi.
Mad không trả lời, đúng hơn là gã chẳng bỏ vào tai những lời hỏi tội ngông cuồng của tên kia để mà biết đường đáp lại. Đầu óc gã choáng váng, quay mòng mòng và dập dìu lên xuống như đang lênh đênh trên mặt biển đầy vòi rồng. Những giác quan của Mad mù đi trong chốc lát, và gã cũng mụ mị trong vòng xoáy tối tăm, không đủ tỉnh táo để phán quyết việc gì. Chỉ biết là gã đang điên tiết lên được.
"Ngậm cái mõm c·h·ó của mày lại." Không gào thét cũng không gằn giọng, lời nói của Mad chỉ đơn giản là bật ra khỏi đầu lưỡi gã.
"Hả?" Malo hỏi lại, nét mặt thô cứng của hắn đanh lại đầy hoài nghi.
"Tao nói, ngậm cái mõm c·h·ó của mày lại." Mad gầm, giọng gã vang vọng trong không trung, nhấm chìm mọi thứ vào im bặt.
Tại sao gã lại tức giận? Gã không biết nữa. Cơn thịnh nộ của gã đang theo huyết quản lan ra toàn thân, đến cả mười đầu ngón tay cũng tê rần dưới sự kích thích. Gã cần g·iết chóc.
"Mi dám…" Tên Malo hùng hổ bước tới, giơ cánh tay to béo của mình ra để dọa nạt bóp c·hết Mad. Rồi, hắn ngã xuống.
Mad búng chân một cái đơn giản, dễ dàng múa kiếm rạch họng Malo rồi đáp đất chẳng mất chút sức. Quá trình diễn ra nhanh và gọn đến mức nếu không nhìn kĩ thì người khác sẽ ngỡ tưởng tên Malo kia đột ngột lăn quay ra đất chứ không hề biết rằng Mad đã kết liễu hắn. Cả đồng bọn của hắn cũng đứng đơ ra, đến khi nhìn thấy máu đổ ra ào ạt, lênh láng trên mặt đất thì bọn chúng mới biết mình đã khinh thường nhầm loài người thấp bé kia.
"Malo…" Một tên nào đó xác nhận c·ái c·hết của bạn mình từ xa, hắn quay sang nói với hai tên gần mình nhất: "Meson, Kuttol… Hắn cũng g·iết cả Malo rồi."
Tên Meson có râu tóc rậm rạp, mớ lông mặt ấy che khuất khuôn mặt hắn, chỉ để chừa hai hốc mắt sâu hoắm. Hắn không già nhưng trông thật cũ kỹ và bụi bặm với dáng vẻ thôi thôi lếch thếch, đúng kiểu Mad ghét. Mà có lẽ hắn cũng không ưa Mad gì cho cam, gã biết điều đó thông qua những nếp nhăn hiếm hoi trên trán không bị mớ tóc tai lồm xồm che khuất của hắn. Cái khe rãnh chật ních, là đường giao nhau giữa hai đầu chân mày, nói là có thể vắt cam được cũng không ngoa.
Điểm cộng duy nhất mà Mad thấy tên Meson này đáng được khen thưởng là hắn khá ít nói. Trong khi những tên khác không la hét thì cũng chửi bới thì Meson không hó hé lấy một tiếng, hắn nghiến chặt hàm, hầm hầm vác rìu đến đòi mạng Mad.
Đường rìu của Meson dứt khoát, chuẩn xác và ít động tác thừa nhưng như thế là chưa đủ. Mad không nhận mình vô đối thủ nhưng gã tự tin rằng mình là một kẻ mạnh, so với mặt bằng chung hiện tại. Trong thời thế loạn lạc với những xoay chuyển đảo điên, sức mạnh và giai cấp chính là thang đo tồn vong, chỉ có những kẻ mạnh mới đủ khả năng sống sót.
Mad di chuyển nhẹ như bay, gã vừa tránh né những đường rìu vừa tìm chỗ hở để t·ấn c·ông. Trận chiến trở nên phức tạp hơn khi những tên khác cũng tham gia vào. Bảy người khổng lồ và một… con quái vật mở ra một cuộc hỗn chiến.
Mad có thể dùng sức mạnh của quỷ để chấm dứt rắc rối này sớm hơn nhưng gã chọn giấu kín nó, gã không muốn phụ thuộc vào cái sức mạnh c·hết tiệt đó. Hơn nữa, người dân vẫn chưa kịp s·ơ t·án hết, thân phận quỷ dữ của gã có thể bị phơi bày. Chậc, đám người ngu đần đó làm gì mà chậm như rùa bò thế không biết.
"Nhấc cái mông h·ôi t·hối của tụi bây biến khỏi đây mau." Mad đứng trên chóp đầu của một tên khổng lồ vừa bị gã hạ gục, tay chĩa kiếm, miệng không ngừng ra lệnh cho đoàn quân run rẩy bên dưới. Rốt cuộc bọn họ có não không vậy? Cứ đứng đó run như cầy sấy mà được à?
Mad mệt mỏi vì trận chiến nhưng việc khiến gã thật sự kiệt sức là mở đường lui cho người dân. Tụi khổng lồ cũng thật láu cá, gọi là nham hiểm và hèn hạ thì đúng hơn, bọn chúng vớ lấy tất cả mọi thứ trong tầm tay rồi tung lên trời, tạo thành một cơn mưa đá tảng, cây cối, nhà cửa. Mad phải cật lực lắm mới ngăn không cho cơn mưa kỳ dị kia đè bẹp tất cả mọi thứ, tất nhiên gã không thể cứu được tất cả mọi người mà chỉ vớt vát được số lượng lớn nhất gã có thể đảm đương.
Tại sao gã lại phải cứu bọn họ? Để bọn họ tự sinh tự diệt có phải tốt hơn không? Không dưới mười lần Mad tự hỏi mình câu đó, cứ mỗi lần cứu được một người, một nhóm người, tâm trí gã lại bị chi phối bởi câu hỏi đó. Và rồi gã lại lặp lại quy trình đó, cứu rồi lại tự hỏi. Cuối cùng gã tự tìm cho mình câu trả lời, là vì đám người kia thật thảm hại.
"Lũ trễ nải." Sau hơn chục phút vận động liên tục, Mad lần đầu cho mình chút khoảng trống để chửi rủa.
Quân lính đang ập đến.