Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40


Cô cũng chưa bao giờ cảm thấy bản thân đang kìm nén điều gì.

Không biết vì sao cô lại có cảm giác rất muốn khóc.

Tối nay Trình Tân Dữ… còn đến nữa không?

Ở đầu dây bên kia, cảnh sát Nhạc kiên nhẫn lắng nghe hết lời cô nói, rồi nhẹ giọng đáp: “Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng khu nhà cô ở là khu tập thể cũ, camera trong thang máy đã hỏng, trước cửa nhà cô cũng không có camera giám sát. Khi điều tra vụ án chúng tôi phải dựa trên bằng chứng, vì vậy hiện tại chỉ có thể xử phạt hành chính hắn ta bảy ngày vì hành vi gây rối sau khi uống rượu.”

“Cảm ơn anh đã quan tâm, sau này tôi sẽ sống cùng chồng mình,” Mạnh Sơ suy nghĩ một chút, cảm thấy câu nói này có phần kỳ lạ nên giải thích thêm: “Bọn tôi mới kết hôn không lâu nên trước đó vẫn chưa sống cùng nhau.”

Cô có thể chấp nhận sự lạnh lùng và bình lặng ấy — không cần gợn sóng, cũng chẳng cần cuồn cuộn sóng trào.

Mạnh Sơ đang xác nhận.

Cô rõ ràng cảm nhận được Trình Tân Dữ đối xử với cô rất khác.

Vốn trước kỳ nghỉ Quốc khánh, cô đã nghỉ mấy ngày vì phải chăm sóc Trình Tân Dữ bị ốm.

Mạnh Sơ ngây người. Khi cô nhận ra anh vừa nói gì, cô liền bật cười.

Mạnh Sơ mở một nền tảng mạng xã hội có lượng người hoạt động nhiều nhất hiện nay, sau đó gõ một dòng vào thanh tìm kiếm:

Chương 40

Cái này chắc sẽ không bị nghi ngờ nhỉ…

Cảnh sát Nhạc lại nói thêm vài câu rồi mới cúp máy.

Nhưng lần này tất cả đã sớm lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Thế nhưng chính người ba mà cô từng toàn tâm toàn ý yêu thương ấy… Đột nhiên vào một ngày nào đó lại biến thành một người hoàn toàn xa lạ, một gương mặt xa lạ và méo mó đến mức không còn giống như trước nữa.

Nhưng không còn cách nào khác, pháp luật đặt nặng chứng cứ.

Mạnh Sơ vừa mới ở trong phòng tắm dùng điện thoại tra cứu đủ thứ liên quan đến anh, vậy mà lúc này người thật bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt, khiến cô ngẩn người ra trong chốc lát.

Thật ra Mạnh Sơ cũng hiểu điều đó, chỉ là trong lòng cô không cam lòng.

Ngay khoảnh khắc anh xuất hiện vào tối qua.

Mạnh Sơ cũng không hiểu vì sao rõ ràng không phải lần đầu tiên, vậy mà cô lại căng thẳng đến thế.

Vì vậy, từ đó về sau Mạnh Sơ rất sợ — sợ phải dốc lòng trao đi tình cảm, rồi bị đối phương bất ngờ rút lui và bỏ rơi cô trong đau đớn.

Một đứa trẻ mười một tuổi, lần đầu tiên trong đời thấm thía cảm giác bị phản bội hoàn toàn.

Thấy bộ dạng vội vã phân rõ ranh giới của cô, Trình Tân Dữ bật cười khẽ: “Muốn xem thì cứ xem đi, anh đâu có nói là không cho em xem.”

Cô hối hận rồi.

Nhưng tối nay thì khác, cô đã hoàn toàn nhìn rõ được tình cảm của mình dành cho Trình Tân Dữ.

“Ừm,” Mạnh Sơ nở nụ cười rạng rỡ: “Tên cặn bã đó bị tạm giam bảy ngày, thật sự khiến người ta hả giận.”

Cứu mạng!!!

Thỉnh thoảng ông ấy mỉm cười rồi đưa tay trêu chọc đứa bé đang bú sữa.

Mạnh Sơ theo phản xạ đáp: “Em đâu có điên mà đi tiết lộ chuyện công ty của anh khắp nơi.”

“Ừm?” Trình Tân Dữ vẫn đang cầm chiếc chìa khóa trong tay, anh nhẹ giọng đáp lại cô.

Nhưng suốt bao nhiêu năm qua, người duy nhất bên cạnh cô có thể miễn cưỡng được gọi là bạn gái thân thiết cũng chỉ có Tống Vũ Miên.

Hay là… giả vờ ngất đi luôn cho đáng tin hơn?

Hành động ấy khiến Trình Tân Dữ vô cùng bất ngờ.

Từ lúc nào không hay, trái tim của Mạnh Sơ đã bắt đầu hồi đáp.

Có lẽ vì quá đau lòng.

Mạnh Sơ lầm bầm: “Đây là bí mật thương mại của công ty anh mà.”

Cô hít sâu một hơi để điều chỉnh lại cảm xúc, vừa định tiếp tục thu dọn đồ đạc thì đã thấy Trình Tân Dữ đang đứng ở trước cửa.

Cô thà rằng bản thân chưa từng trao đi bất kỳ điều gì. Ít nhất như vậy, đến lúc chia ly sẽ không còn bị tổn thương nữa.

Khiến tâm hồn cô lại nổi sóng, cảm xúc dâng trào. Dâng trào đến mức chỉ một câu nói của anh cũng đủ dễ dàng lay động tâm trạng của cô. Khiến cô không kìm được mà muốn khóc.

Khi anh đặt nó xuống đầu giường, trái tim Mạnh Sơ bỗng nhiên nhảy lên tận cổ họng.

Ừm… đúng là hơi tự tin thật.

Thử xem cảm giác chủ động thích một người là như thế nào.

Cô từng nhận được rất nhiều sự quan tâm đơn phương từ người khác, nhưng bản thân cô chưa từng đáp lại, càng đừng nói đến chuyện chủ động theo đuổi ai đó.

Tối qua rõ ràng cô vẫn còn nằm trong lòng anh. Khi đó cô còn chẳng thấy hồi hộp như vậy.

Hai người chạm mắt nhau.

Nhưng hiện thực là kẻ xấu thường nhận được sự trừng phạt quá nhẹ.

Phòng này thì vừa mở cửa ra là thấy ngay chiếc giường của mình. Cùng với đó là người đàn ông đang ngồi tựa vào đầu giường, anh mặc áo ngủ lụa màu đen.

“Ngày mai em không đi làm à?” Trình Tân Dữ nhìn cô – người vẫn đang dán mắt vào điện thoại rồi khẽ hỏi.

Cô không trách vị cảnh sát họ Nhạc kia, vì cô biết hình phạt hành chính bảy ngày này đã là mức cao nhất mà bên đó có thể áp dụng.

Cái này à?

Cô muốn được yêu đương với Trình Tân Dữ.

Tiêu Nam ôm đứa trẻ cho bú, còn Mạnh Hải Xuyên đứng bên cạnh nhìn.

Tìm Tống Vũ Miên thì chắc chắn không được.

Không bao lâu sau Trình Tân Dữ dứt khoát tắt máy tính bảng.

Mạnh Sơ tiến lên một bước, hai người vốn đã đứng gần nhau giờ lại càng gần hơn.

Không hề giống dáng vẻ đang còn bị cảm xúc u uất quấy nhiễu như anh tưởng tượng.

Nhưng… làm sao để xác định được suy nghĩ thật sự của anh đây?

Trước đây cô còn âm thầm phàn nàn trong lòng rằng Trình Tân Dữ khá tự luyến, cứ luôn cảm thấy người khác có ý đồ gì đó với mình.

Thế nhưng, sự lạnh lùng đó đến hôm nay lại hoàn toàn bị phá vỡ.

“Không cần đâu,” Mạnh Sơ lắc đầu: “Nghỉ thêm nữa chắc Cố Đình sẽ nghĩ em chuẩn bị bỏ trốn mất.”

Tiếp xúc cơ thể à? Vậy thì nhiều lắm luôn ấy!

Mạnh Sơ vùi đầu trong ngực anh, bao nỗi tủi thân mà cô đã cố nén lại trong lòng, dưới sự dịu dàng và vỗ về của anh, cuối cùng cũng tuôn trào ra hết.

Lần này cô muốn thử một lần.

Còn tối nay thì sao?

Sau đó, cô miễn cưỡng thu dọn được một ít đồ đạc rồi rời khỏi nơi này.

“Cô là Mạnh Sơ đúng không?” Đầu dây bên kia là giọng nam, anh ta chủ động giới thiệu: “Tôi là cảnh sát đêm qua tiếp nhận đơn báo án của cô, tôi họ Nhạc.”

Sau khi lên xe Mạnh Sơ hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, suốt dọc đường không nói một lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi nãy ở trước tòa nhà, hai người họ đứng sau xe, sau khi Trình Tân Dữ nhận lấy chìa khóa từ tay Mạnh Sơ, cô đã im lặng rất lâu.

Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.

【Làm sao để xác định một chàng trai có thích mình hay không】

Xác nhận một ý nghĩ trong sâu thẳm lòng mình.

Cả khoảnh khắc lúc này nữa, khi anh nói rằng anh sẽ lấy đi tất cả ký ức tồi tệ của cô ở nơi này.

Trình Tân Dữ đang định mở miệng hỏi cô làm sao vậy.

Mạnh Sơ lập tức lễ phép đáp: “Chào anh.”

“Hiện tại thì việc trích xuất dấu vân tay từ quần áo của cô không thành công. Nhưng hành vi hắn ta xông vào nhà cô cũng được xem là gây rối sau khi uống rượu, nên người này đã bị chúng tôi tạm giữ hành chính 7 ngày.”

Trình Tân Dữ nhướng mày, nhưng anh cũng không phản bác lời này.

“Thế chẳng phải là xong rồi sao.” Trình Tân Dữ tuy nói là cho Mạnh Sơ xem, nhưng cô vẫn cứ lướt điện thoại một lúc.

Chuyện này khiến tâm trạng của Mạnh Sơ hoàn toàn chùng xuống.

À không, cô thậm chí chưa từng có một mối tình nào cả.

Phải làm sao bây giờ?

Trình Tân Dữ bước đến, anh dang tay ôm chặt lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô rồi dịu giọng an ủi: “Em không cần phải gồng mình lên như vậy.”

Loại người như vậy lẽ ra phải bị nhốt vào tù, phải trả giá cho những việc hắn đã làm.

Tối hôm qua cô vẫn đang đắm chìm trong những chuyện vừa xảy ra, đầu óc rối như tơ vò lại còn quá mệt, nên côrất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Giống như một mạch suối cạn khô, không còn chút nước nào có thể trào ra thì làm sao còn có thể yêu thương người khác?

“Wow!”

Thật ra Mạnh Sơ luôn là người có tâm lý phòng bị rất cao. Bề ngoài cô có vẻ dịu dàng và dễ gần, nhưng thực chất chẳng mấy ai có thể dễ dàng tiếp cận được cô.

Cô nào dám xem một cách quang minh chính đại chứ.

Dù sao thì từ trước tới nay Trình Tân Dữ luôn tỏ ra như thể anh nghĩ Mạnh Sơ có mục đích gì đó với anh.

Mạnh Sơ như đang xác nhận điều gì đó, cô áp má lên ngực anh.

“Em có hứng thú à?” Trình Tân Dữ đột nhiên quay đầu nhìn cô.

Nụ cười ấy của ông, Mạnh Sơ không hề xa lạ chút nào. Bởi vì đó từng là nụ cười chỉ dành riêng cho cô.

Trình Tân Dữ bật cười khẽ: “Có một người sếp như em, chắc nhân viên trong công ty không ai dám lười biếng đâu nhỉ.”

Thế nhưng Mạnh Sơ dường như đã hồi phục cảm xúc rất tốt, cô thản nhiên nói: “Ở nhà chỉ càng bị cảm xúc tiêu cực đeo bám. Làm việc đối với em mà nói ngược lại mới là thư giãn.”

Dù cách một lớp da thịt, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt đó.

Xưa nay Mạnh Sơ vẫn nghĩ mình không cần những điều đó.

Chẳng lẽ… anh ấy ngủ rồi sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy em xem rồi có định đi nói lung tung không?” Trình Tân Dữ hỏi.

Mạnh Sơ đáp: “Gây rối do say rượu.”

Cô vừa nhấn tìm kiếm, hàng loạt bài viết đề xuất liền hiện ra ngay lập tức.

Dù sao thì hai người họ cũng chưa từng bàn bạc rõ ràng chuyện ngủ ở đâu, tối hôm qua là trường hợp đặc biệt nên anh mới chủ động đến ở bên cô.

Trình Tân Dữ lúc dừng xe chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái liền phát hiện khóe môi cô lại đang khẽ cong lên.

Sau khi xuống dưới lầu, Trình Tân Dữ đặt vali của cô vào cốp xe rồi đột nhiên anh đưa tay ra: “Đưa chìa khóa nhà chỗ này của em cho anh.”

Nhưng rồi anh lại chợt nhớ ra cô Mạnh này đã kết hôn rồi.

Thế nhưng hai ngày nay cô dường như cứ mãi rơi nước mắt.

Dù sao đi nữa thì nền tảng của cuộc hôn nhân giữa họ ngay từ đầu là “mỗi người có nhu cầu riêng”, là không cần có trách nhiệm với nhau, đây chính điều cô đã nói chắc như đinh đóng cột, thế mà giờ lại muốn tự mình lật ngược lại.

Từ trước đến nay Từ Thanh Doanh luôn lo lắng rằng chuyện của cha mẹ sẽ ảnh hưởng đến Mạnh Sơ, làm cô sợ phải yêu một ai đó.

“Lại đây.”

Mạnh Sơ lập tức mở lại lịch sử trò chuyện của hai người, nhiều chủ đề đúng là do Trình Tân Dữ là người khơi mào trước thật.

Cô ấy luôn nghĩ rằng cô và Trình Tân Dữ đang trong một mối quan hệ yêu đương bình thường. Nếu mà biết được đến giờ hai người đã đăng ký kết hôn rồi mà vẫn chưa xác định rõ lòng nhau, thì chắc là nổi điên mất.

“Hy vọng cô không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi chuyện này. Nếu cô muốn yêu cầu bồi thường, chúng tôi có thể tiến hành hòa giải,” cảnh sát Nhạc nói một cách thiện chí.

Nhưng khi cô nhận ra thì đã muộn, tiếng thở dài tuy rất khẽ nhưng lại vang lên rất rõ ràng trong căn phòng yên ắng.

Trước khi Mạnh Hải Xuyên ngoại tình, người cô yêu quý nhất chính là ba của mình.

Là một mùi hương lạnh nhè nhẹ, sạch sẽ đến mức tuyệt đối.

Nhưng bây giờ cô đã phủ định tất cả.

Chỉ là đến tối khi Mạnh Sơ chuẩn bị đi tắm, cô đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Cô cũng chưa từng có người trong lòng.

Nhưng rõ ràng là mùi hương rất trong lành…

Và sau khoảng lặng đó, cô bất ngờ đưa tay ôm lấy anh.

Chắc là dự án mà Vân Tích Capital đang xem xét. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mạnh Sơ bước tới nghe máy.

【Tiếp xúc cơ thể: Vô thức muốn lại gần bạn, hoặc tìm đủ mọi cơ hội để chạm vào bạn, ví dụ như khoác vai hay vô tình chạm tay.】

Sau đó Mạnh Hải Xuyên dọn đi, thật ra sau đó cô vẫn rất nhớ ba của mình.

Không cẩn thận liền nhìn thấy nội dung trên màn hình máy tính bảng của anh — hóa ra là một bản kế hoạch dự án.

Nếu không anh đã chẳng làm nhiều việc vì cô như thế.

Tựa như giữa muôn vàn mớ tơ rối, cuối cùng cũng gỡ ra được một chút manh mối.

Đến mức Từ Thanh Doanh cũng từng bất lực mà nói đùa rằng tình cảm giữa hai cha con họ còn thân thiết hơn cả mẹ con.

Ý là… cô muốn hẹn hò với anh.

Mạnh Sơ khẽ ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Mạnh Sơ chưa từng chủ động trong chuyện tình cảm.

Trình Tân Dữ không nói gì, anh chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cùng cô dọn dẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trình Tân Dữ cầm lấy chìa khóa nhà của cô, anh giơ lên trước mặt cô một cách dứt khoát: “Bây giờ, tất cả ký ức tồi tệ ở nơi này của em đều giao lại cho anh rồi.”

Liệu có còn coi là tình huống đặc biệt nữa không?

Thậm chí, trước đây có bạn học nữ từng thân thiết cũng từng trách cô rằng sao những người khác sau khi tốt nghiệp vẫn còn giữ liên lạc, còn cô thì hoàn toàn biến mất không một tin tức.

Nhưng có một điều cô có thể chắc chắn – có lẽ anh cũng có cảm giác với cô.

Tuy trước đây cô thật sự không có, nhưng bây giờ xem như… hoàn toàn không còn trong sáng nữa rồi.

Bạn bè gần như không có.

“Vậy là tốt rồi, tốt rồi. Ở bên tôi cũng thường xuyên nhận được các cuộc gọi báo án về việc phụ nữ sống một mình bị quấy rối, vì thế chúng tôi thường khuyên họ lắp camera trước cửa nhà.”

Mấy chuyện đó đều được xem là tiếp xúc cơ thể, mà còn thân mật hơn những gì bài viết kia mô tả rất nhiều.

Mạnh Sơ dọn dẹp lại nhà một lượt. Tuy sắp chuyển đi nhưng những món đồ vương vãi dưới đất đều từng được cô sắp xếp gọn gàng trên bàn làm việc. Dù có vài thứ bị rơi vỡ nhưng cô vẫn không nỡ vứt đi.

Hơn nữa… nhìn kiểu gì Tống Vũ Miên cũng không giống cao thủ tình trường gì cho cam.

Mạnh Sơ đáp khẽ: “Có chứ.”

Nhưng cô vẫn chưa hiểu rõ thái độ của anh ra sao.

Chỉ là… cô đã quen rồi.

Quả nhiên một khi con người đã có tạp niệm thì không thể nào giữ được sự vô tư ban đầu nữa.

Mạnh Sơ vẫn chưa cam tâm, cô hỏi: “Rõ ràng hắn ta đã giả vờ say để theo dõi tôi lên lầu. Tôi bấm tầng 12, hắn ta bấm tầng 13. Kết quả khi tôi mở cửa trước nhà thì hắn lập tức bám theo, rồi đẩy tôi vào nhà và muốn cưỡng ép tôi.”

Bởi vì anh sợ chỉ cần mình động đậy, sẽ đánh thức khung cảnh như giấc mơ này.

Cảnh sát Nhạc cũng tỏ ra thấu hiểu ngay, nhưng anh ta vẫn dặn dò: “Sau này buổi tối cố gắng cẩn thận hơn, phụ nữ sống một mình đúng là dễ gặp phải nhiều vấn đề.”

Hơn nữa Mạnh Sơ cũng chưa nghĩ xong, cô phải đối xử với Trình Tân Dữ thế nào đây.

Mạnh Sơ cúp điện thoại rồi cúi đầu nhìn vào màn hình.

“Bị tạm giam hành chính à? Lý do là gì?” Trình Tân Dữ lại hỏi.

“Anh quá khen, quá khen.” Mạnh Sơ mỉm cười, ánh mắt cong cong: “Chúng ta cũng giống nhau thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà là một mối quan hệ vì yêu mà đến!

Ngay lúc cô vừa định hạ thấp cảnh giác thì một giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh: “Em thở dài cái gì vậy?”

*

Tối hôm đó khi hai người ăn cơm, Trình Tân Dữ đã hỏi cô: “Em có cần xin nghỉ mấy hôm không?”

Nhưng điều bà ấy không biết là, từ rất, rất lâu rồi, trái tim của Mạnh Sơ đã khô cạn.

Có lẽ vì đã xác định rõ mục tiêu nên tâm trạng của cô cũng vui vẻ hơn hẳn.

Chắc cũng tính nhỉ.

Tối qua sau khi xảy ra chuyện, chồng cô ấy đã lập tức đến ngay.

Trước đây cô từng quả quyết đến thế.

Sau đó, cô cũng tắt điện thoại và bắt đầu nằm xuống đàng hoàng. Người bên cạnh với tay ấn công tắc đèn trên tường.

Thế là sau khi đọc xong những điều đó, sự thấp thỏm trong lòng Mạnh Sơ cũng vơi đi không ít.

Cuối cùng cô vẫn quyết định nhờ cậy đến chiếc điện thoại vạn năng.

Mạnh Sơ muốn làm tất cả những điều mà những người yêu nhau thường làm cùng Trình Tân Dữ: nắm tay nhau một cách quang minh chính đại, giới thiệu anh với bạn bè mình, không còn là một mối quan hệ vì nhu cầu mà đến.

Mạnh Sơ đầu óc xoay như chong chóng, cô đang định tìm cách giải thích.

Giống như con robot nhỏ của cô vậy.

Mạnh Sơ nín thở, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Mà Trình Tân Dữ lúc này bị cô ôm chặt, anh chỉ đứng yên tại chỗ mà không dám nhúc nhích.

Là những gợn sóng dâng lên từ tận đáy lòng — không thể che giấu, cũng không thể trốn tránh.

Nhưng sau khi Mạnh Sơ buông ra, cô lại không nói gì mà chỉ yên lặng ngồi lên xe.

Chưa kịp chờ anh lên tiếng, người trước mặt đột nhiên giơ tay ôm lấy anh.

Không phải chỉ là một ý nghĩ mới nảy sinh hôm nay, mà từ khoảnh khắc trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn vì anh, mọi thứ đã âm thầm được vạch sẵn quỹ đạo từ lâu rồi.

Mạnh Sơ: “……”

Sau đó Mạnh Sơ quay về phòng mình, lấy vali ra và bắt đầu thu dọn đồ dùng cá nhân.

Đúng vậy.

Cô đột nhiên nhớ đến lần anh đến công ty đón cô tan làm, anh còn chủ động yêu cầu cô lại gần anh hơn.

Lúc này nụ cười gắng gượng trên môi cô cũng tan biến.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì một cánh tay rắn chắc đã kéo cả người cô vào vòng tay nóng ấm, hơi thở quen thuộc của anh lập tức ập đến.

Nhưng nụ cười chỉ kéo dài chưa đến một giây.

Còn nữa, hai người từng mười ngón đan vào nhau, cũng từng ôm nhau rồi.

Ý nghĩ ấy, ngay khoảnh khắc xuất hiện liền tựa như một sợi dây dẫn lửa bị châm ngòi hoàn toàn bùng nổ và đảo lộn tất cả.

Có lẽ… anh đang chờ cô chủ động cũng nên.

Mạnh Sơ lấy chìa khóa trong túi xách và đưa cho anh.

Ngón tay vẫn không kìm được mà siết chặt lại.

Mà không hiểu sao cả người cô lại bắt đầu nóng ran lên.

Chẳng bao lâu sau Tiêu Nam xuất hiện, trên tay còn cầm một bình sữa, rõ ràng là đứa trẻ đang đói bụng, bà ta vừa pha sữa xong và mang xuống.

Cô khẽ nói: “Em chỉ là không cam tâm.”

Chưa được bao lâu, chiếc điện thoại đặt trên bàn trang điểm đột ngột đổ chuông.

【Chủ động trò chuyện: Người thích bạn sẽ luôn tìm mọi cơ hội để bắt đầu cuộc trò chuyện với bạn, cho dù nội dung có nhạt nhẽo thì cũng sẽ phản hồi rất tích cực.】

Trình Tân Dữ lên tiếng hỏi: “Là điện thoại từ đồn cảnh sát sao?”

Giống như một mạch suối đã cạn khô từ lâu, vậy mà dưới sự nuôi dưỡng của tình yêu lại thật sự từng chút một tuôn trào dòng nước mát.

Chỉ nghe “tách” một tiếng khẽ, thế giới của Mạnh Sơ lập tức chìm vào bóng tối. Cô cảm nhận được chiếc giường bên cạnh khẽ lún xuống.

Chỉ là cô vẫn luôn cố ý phớt lờ điều đó.

Nhưng cái “khác” ấy cô lại không dám khẳng định là vì anh cũng thích cô, hay chỉ bởi vì cô là “vợ anh”.

Mạnh Sơ lúc này mới từ từ đi tới, sau khi vén chăn lên giường nằm, cô liếc mắt nhìn sang bên cạnh.

Nhưng Trình Tấn Dữ lại không có phản ứng gì cả, Mạnh Sơ tạm thời thở phào một chút.

Trình Tân Dữ: “Vậy anh tắt đèn nhé. Phải đi ngủ sớm thì mai mới dậy được.”

Kết quả giờ tới lượt mình rồi, cô cũng có suy nghĩ y chang anh.

Từ nhỏ đến lớn cô luôn xinh đẹp và học giỏi, là kiểu học sinh được yêu thích nhất trong trường. Dù là con trai hay con gái, ai cũng muốn làm bạn với cô. Nếu cô không kết bạn với con trai, thì cũng chỉ vì bị quản lý quá nghiêm khắc mà thôi.

Sắp ngủ rồi à?

Không ngờ lại đúng lúc bắt gặp ông đang đẩy xe nôi chơi dưới lầu.

Cảm giác rõ ràng đến thế.

Mạnh Sơ vội thu lại ánh mắt: “Em chỉ vô tình nhìn thấy thôi.”

Trình Tân Dữ nhìn cô chăm chú với ánh mắt đầy dò xét.

Cô đã phải lòng Trình Tân Dữ rồi.

Trình Tân Dữ thì lại vô cùng điềm nhiên, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục xem tài liệu trên máy tính bảng trong tay.

Hiện tại giả vờ ngủ còn kịp không?!

Mạnh Sơ lập tức tỉnh cả người.

Lúc đó cô chỉ mới mười một tuổi.

Anh ấy nằm xuống rồi.

Thế là cô giấu mẹ mà lén lút chạy đến khu chung cư nơi Mạnh Hải Xuyên chuyển đến ở sau này.

Cũng chính vì vậy mà Mạnh Sơ mới không đoán được ý định của anh.

Thì giọng nói trầm thấp, khàn khàn, mang theo từ tính của anh lại chậm rãi vang lên trong bóng tối: “Là vì tối nay anh không ôm em à?”

“Trình Tân Dữ.” Khi Mạnh Sơ hồi thần lại sau một lúc dài thất thần, cô bất chợt ngẩng đầu nhìn anh.

Nghĩ tới đây Mạnh Sơ không nhịn được mà khẽ thở dài một tiếng.

Và cả trái tim cô, chỉ vì anh mà đập dồn dập không thể kiểm soát.

Một cảm xúc mãnh liệt và cháy bỏng đến mức có thể thiêu rụi mọi thứ.

Thực ra Mạnh Sơ cũng hiểu rõ điểm này ở bản thân mình, chỉ là cô dường như không thể thay đổi được. Cô rất sợ cái cảm giác sau khi dốc hết chân tình mà trao ra, cuối cùng lại bị phản bội đến tận xương tủy.

Nhìn tình cảm hai người có vẻ cũng khá tốt, sao cô ấy vẫn sống một mình?

Mạnh Sơ luôn nghĩ bản thân mình là người độc lập và dũng cảm, không phải kiểu cứ gặp chuyện là khóc lóc.

Vì thế, cuộc sống của cô nhìn qua tưởng như đầy đủ nhưng thật ra chẳng có gì cả.

Thế nên cô hào hứng mở cửa phòng tắm ra. Phòng ngủ phụ không giống phòng ngủ chính của Trình Tân Dữ, phải đi vòng vèo, còn có phòng thay đồ ngăn cách giữa phòng tắm và giường ngủ.

Cô giả vờ rằng mình có thể như trước kia, lạnh lùng và tự chủ mà đối diện với sự chủ động tiếp cận của Trình Tân Dữ, khống chế mọi cảm xúc dành cho anh.

Vào khoảnh khắc anh xuất hiện vào tối qua, bên tai cô dường như vang lên tiếng gào thét của núi đổ biển gầm khiến cô lập tức rơi lệ, khóc không thành tiếng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Sơ cũng chẳng tìm được ai để tìm kiếm sự giúp đỡ.

Cô đã từng nói người mà cô muốn kết hôn không cần phải có trách nhiệm với nhau, càng không cần đáp ứng những nhu cầu tình cảm của đối phương.

Vậy mà giờ đây, khi ông nhìn một đứa trẻ khác, lại cũng nở ra nụ cười y hệt như thế.

Có được khoản bồi thường thực tế, đôi khi cũng là một sự bù đắp đối với nạn nhân.

Những lời này thực ra cô đã trình bày rất rõ ràng trong bản ghi lời khai tối qua ở đồn công an.

Cảnh sát Nhạc kiên nhẫn giải thích trong điện thoại.

Hoàn toàn không còn chút cảm giác “nguy hiểm thâm sâu” như khi anh ở công ty.

Mạnh Sơ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nhận ra là tâm trạng của cô đã thay đổi rồi.

Mới có mười một giờ thôi mà.

Trình Tân Dữ trong lòng tuy cũng có điều muốn hỏi, nhưng nghĩ đến tâm trạng hiện tại của cô, cuối cùng anh vẫn không nói gì.

Trình Tân Dữ chắc cũng vừa tắm xong, mái tóc ngắn vẫn còn vẻ phồng nhẹ như vừa sấy khô, anh không còn chỉnh chu gọn gàng như mọi ngày, ngược lại lại mang theo vẻ phóng khoáng trẻ trung như một chàng trai mới lớn.

Dù hôm kia có ghé qua công ty một chuyến, nhưng vừa hết kỳ nghỉ lại xin nghỉ luôn thì đúng là không ổn lắm.

Lúc này Mạnh Sơ vừa tắm xong, cô nhìn vào chính mình trong gương rồi đột nhiên bật cười.

Những lần ngủ trước đây, đối với cô chỉ đơn giản là “ngủ” mà thôi. Còn lần này lại trở thành ngủ cùng người mình thích trên cùng một chiếc giường.

Mạnh Hải Xuyên bèn bế đứa bé trong xe nôi lên và đưa cho Tiêu Nam.

Ánh nắng ban trưa dịu dàng và ấm áp rơi nhẹ lên người họ, cũng dường như chính là tia nắng ấy đã xua tan lớp sương mù tích tụ bao năm trong lòng cô, khiến cô hoàn toàn nhìn thấu những điều sâu thẳm nhất mà mình từng cố giấu kín trong tim.

Người cô thường xuyên nhắc đến cũng chính là ba.

Mạnh Sơ lập tức đáp: “Tôi không cần, tôi không hòa giải.”

Khoảnh khắc đó Mạnh Sơ cảm nhận một cách rõ ràng — người cha từng thuộc về riêng mình, đã thật sự không còn tồn tại nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40