Đêm mười sáu tháng tám, toàn bộ mọi người của Thần Phong Tiêu Cục đang tụ tập cùng nhau mở tiệc.
Đêm qua là đêm trung thu là tết đoàn viên, nhưng đêm nay Thân Phong Tiêu Cục mở tiệc còn to hơn cả đêm qua.
Bởi vì đêm nay là sinh thần của Tần Phong. Hắn chính là thiếu chủ của Thần Phong Tiêu Cục.
Trăng tròn sáng vằng vặc trên trời cao, từng làn gió nhẹ thổi làm tà áo của thiếu niên lay động.
Khi mọi người còn đang say sưa uống rượu nói chuyện vui vẻ trong bữa tiệc, thì hắn - nhân vật chính của bữa tiệc đêm hôm nay lại đã ở nơi hậu viện cùng với mẫu thân của hắn ngắm trăng.
Tần Phong không phải không thích uống rượu, mà đối với hắn rượu là phải uống cùng với tri kỷ.
Đêm này phần đông người đều là các thúc các bá của hắn. Vậy thì cứ để cho cha của hắn tiếp là được rồi.
Thiếu niên mười ba tuổi một thân bạch y đứng chắp hai tay phía sau lưng, ngửa mặt lên trời ngắm trăng, bỗng nhiên cất tiếng hỏi người mẹ đang ngồi pha trà nơi bàn đá:
- Mẫu thân, người có biết vì sao trăng đêm mười sáu lại tròn hơn trăng đêm mười năm không?
Mẹ của Tần Phong nghe được tiếng con trai của mình đang hỏi thì cũng ngửa mặt lên trời nhìn thoáng qua vầng trăng vàng đang chiếu sáng cả một vùng trời đêm.
Sau đó, bà không thèm nhìn đến con trai của mình liền cúi xuống thưởng thức ly trà bản thân vừa mới pha xong, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói:
- Trăng năm nay sáng vàng, báo hiệu vụ mùa bội thu.
Thấy câu nói của mẹ không liên quan đến câu hỏi của mình, Tần Phong liền tự mình trả lời câu hỏi đó:
- Bởi vì đêm trăng mười sáu chính là lúc mà ta ra đời.
Khi Tần Phong mới chỉ có ba tuổi, cha của hắn là Tần Hùng may mắn có được sự chỉ điểm của thiên hạ đệ nhất đao đương thời - trang chủ của Liễu Diệp Sơn Trang - Bá Đao - Liễu Đỉnh.
Trong vòng ba tháng, Tần Hùng sáng tạo ra bảy mươi hai đường khoái đao, đặt tên là Thần Phong Đao Pháp. Sau đó, Tần Hùng tự nhận mình là đệ tử của Bá Đao - Liễu Đỉnh, tự xưng bản thân là Khoái Đao, ở thành Cửu Dương nước Nam Ly sáng lập ra Thần Phong Tiêu Cục.
Chuyện khi còn ba tuổi Tần Phong vẫn còn nhớ rõ. Bởi vì Tết năm nào hắn cũng theo cha hắn đến Liễu Diệp Sơn Trang.
Tần Phong đã theo cha mình luyện đao từ nhỏ.
Trong vòng mười năm kể từ khi thành lập, Thần Phong Tiêu Cục cũng phát triển một cách mạnh mẽ, nổi tiếng khắp toàn thiên hạ, không chỉ có ở nước Nam Ly.
Tần Phong đã được đi theo cha đi khắp nơi, gặp gỡ không biết bao nhiêu người được gọi là thiên tài cùng trang lứa với hắn.
Nhưng Tần Phong cảm thấy mình chỉ thua duy nhất một người kém Tần Phong một tuổi, là con trai thứ ba của Bá Đao - Liễu Nguyên mà thôi.
Cho nên ánh mắt của Tần Phong lúc này luôn ánh lên sự cao ngạo ở trong đó.
Khi Tần Phong vẫn đang chăm chú nhìn lên bầu trời ngắm trăng, những người khác trong Thần Phong Tiêu Cục vẫn đang cười đùa vui vẻ thì tất cả đều phải giật mình khi nghe thấy giọng cười và tiếng nói của một người đàn ông thần bí phát ra từ phía bên trên bầu trời:
- Khà khà khà, ta đã nghe danh của Thần Phong Tiêu Cục mà đến, không ngờ nó còn to hơn cả trong tưởng tượng của ta. Nhưng mà đáng tiếc, đáng tiếc, ...
Khi hai tiếng " đáng tiếc " vừa dứt, bầu trời đêm rõ ràng đang đầy trăng và sao chỉ có một chút mây mỏng liên tục bị gió thổi đi thì bỗng dưng mây đen kéo đến dày đặc, che lấp cả bầu trời.
Toàn bộ đèn nến bên trong Thần Phong Tiêu Cục cũng bị một cơn gió mạnh thổi qua làm tắt hết. Cả một vùng không gian xung quanh lấy Thần Phong Tiêu Cục làm trung tâm bỗng trở nên mờ mịt, quỷ dị một cách lạ thường.
Những người nhát gan, yếu bóng vía bắt đầu không tự chủ được thân mình, cả người đã không ngừng run rẩy.
Nếu Tần Phong đang ở đại sảnh nhìn ra ngoài, hắn sẽ thấy ở giữa sân chính của Thần Phong Tiêu Cục nhà hắn đột ngột xuất hiện một người nhìn không rõ độ tuổi, đeo một chiếc mặt nạ quỷ màu đỏ, toàn thân là trang phục dạ hành.
Chỉ là Tần Phong ở hậu việc cũng không còn thong dong nhìn lên bầu trời ngắm trăng nữa. Hắn vội vàng nói:
- Mẫu thân, người đi theo ta, ta bảo vệ người ra ngoài xem kẻ nào dám đến Thần Phong Tiêu Cục nhà ta giả thần giả quỷ.
Nói rồi Thần Phong kéo tay mẹ của mình chạy về phòng. Hắn chính là muốn về phòng lấy đao của mình trước, sau đó mới ra ngoài cùng phụ thân đối địch
Trên đường chạy đi lấy đao, Thần Phong nghe được cuộc đối thoại giữa cha hắn và người thần bí đến gây sự. Tần Hùng lên tiếng trước:
- Các hạ là ai, đến Thần Phong Tiêu Cục của ta có mục đích gì?
Chỉ nghe người đó trả lời:
- Ta là ai ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần biết sau đêm nay Thần Phong Tiêu Cục sẽ không còn tồn tại trên giang hồ.
Lời người đó vừa dứt, Tần Phong đã nghe thấy tiếng mọi người bên ngoài đã bắt đầu động thủ.
Tần Phong trước giờ rất thích cách hành xử này của Thần Phong Tiêu Cục.
Người đến đã không có ý tốt, vậy ta nói nhiều cũng vô dụng, cứ trực tiếp mà động thủ thôi.
Tần Phong càng vội vàng chạy đi lấy đao của mình hơn.
Nhưng khi hắn lấy được đao xong, chạy đến nơi.
Cảnh tượng trước mắt đã làm cho hắn trở nên kinh hãi.
Xác người nằm rải rác ở khắp mọi nơi, những cỗ t·hi t·hể không còn có một cỗ t·hi t·hể nào là còn lành lặn.
Ít nhất là một phần t·hi t·hể đã hóa thành một đống máu thịt bầy nhầy làm lộ ra cả xương ra bên ngoài, phần còn lại thì chuyển thành màu tím đen như là bị trúng kịch độc.
Thậm chí có những xác c·hết đã hóa thành một vũng máu bên cạnh một bộ xương.
Cha của hắn - Tần Hùng đang điên cuồng vung đao chém về phía h·ung t·hủ. Thấy Tần Phong chạy đến, Tần Hùng hốt hoảng vội vàng hét lớn:
- Phong nhi, chạy mau, ...
Ngay lúc đó, từ phía của kẻ địch, thò ra một ma trảo, tóm ngay vào cổ của Tần Hùng.
Cơ thể của Tần Hùng ngay lập tức cứng đờ, đôi mắt trợn to, hai tay buông thõng xuống, đao của hắn cũng đã rơi xuống đất.
Tần Phong khi nhìn thấy cha hắn bị kẻ địch bóp được vào cổ thì trở lên kinh hãi.
Bỗng nhiên cơ thể Tần Hùng phình to ra, gương mặt và toàn bộ các phần cơ thể không được che bởi quần áo mà lộ ra liền nổi lên các bọng nước rất to.
Và rồi " bụp " một tiếng, Tần Hùng đã hóa thành một đoàn huyết vụ.
Lúc này, Tần Phong cảm thấy như là toàn bộ không gian đang bị ngưng đọng lại, hắn cảm thấy cảm xúc cùng cảm giác của mình trở nên trống rỗng, tê dại.
Tần Phong mang theo một gương mặt cứng đơ cùng với hai hàng lệ đang chảy ra từ lúc nào mà lao lên.
Chỉ là đao của hắn còn chưa kịp vung ra thì một ma trảo giống như ma trảo đã bóp c·hết cha hắn vừa rồi đã hiện ra ngay trước mắt ...
- Aaa, ...
Tần Phong giật mình bật dậy, hắn bắt đầu thở gấp, toàn thân đã ướt đẫm cả mồ hôi.
Mười năm qua, chỉ cần là khi Tần Phong nhắm mắt lại thì hắn lại mơ thấy cảnh tượng của cái đêm mà toàn bộ người trong Thần Phong Tiêu Cục bị t·hảm s·át.
Tần Phong bước chân xuống giường, tự rót cho mình một bát nước, một hơi uống cạn, hắn lẩm bẩm nói:
- Gia Gia, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng mà ta ngủ, bởi vì ta đã luyện thành Khống Thiên Ma Công rồi.
Mười năm trước, sau cái đêm mà Thần Phong Tiêu Cục bị t·hảm s·át, khi Tần Phong tỉnh lại, trước mắt hắn lại không phải là địa ngục mà khi con người ta c·hết đi phải đến mà là hắn tỉnh dậy trong căn phòng ngủ quen thuộc của mình.
Ngay sau đó, Gia Gia của Tần Phong mở cửa đi vào.
Khi Tần Phong nhìn thấy Gia Gia của mình, hắn cứ ngỡ rằng cảnh tượng Thần Phong Tiêu Cục bị t·hảm s·át trong đêm chỉ là một cơn ác mộng, đêm qua chỉ giống như bao đêm sinh thân khác của hắn trước kia khi Gia Gia sẽ về thăm gia đình của hắn.
Nhưng ngay sau đó, Tần Phong đã phải thất vọng vì lời nói tiếp theo của Gia Gia hắn:
- Cháu à, ta đã về muộn mất rồi! Nếu ta có thể quay về sớm hơn thì có lẽ ta đã có thể đi trước con trai của mình.
Nói rồi Gia Gia của hắn đẫm nước mắt mà ôm chặt lấy hắn.
Tần Phong lúc này cũng không kìm được mà khóc lên thành tiếng rồi cũng ôm chặt lấy Gia Gia của mình.
Gia Gia của Tần Phong tên là Tần Tĩnh, tính cách con người ông ta lại không giống với cái tên của ông ta mà lại thích đi ngao du khắp thiên hạ, đi khắp mọi nơi để học hỏi những điều mới mẻ.
Khi Tần Phong vừa mới được sinh ra, Gia Gia hắn liền bỏ lại tất cả sản nghiệp cùng với nhà cửa cho cha hắn rồi bỏ đi ngao du thiên hạ.
Hàng năm Gia Gia hắn chỉ trở về nhà duy nhất một lần là vào ngày sinh thần của Tần Phong. Vậy mà vào cái đêm mà Thần Phong Tiêu Cục bị t·hảm s·át, Tần Tĩnh lại trùng hợp về muộn.
Sau đó, đợi đến ngày tinh thần của Tần Phong hồi phục, Tần Tĩnh liền dẫn Tần Phong rời đi.
Hai ông cháu cứ đi thẳng một đường xuống phía Nam, đi xuyên qua khu rừng sâu ở nơi tận cùng phía Nam mà nước Nam Ly còn chưa khai phá đến, đến được nơi đây - nơi mà Tần Phong gọi là Ma Cung.
Ngày hôm đó, sau khi đã bước chân vào Ma Cung này, Tần Phong mới chỉ quay qua quay lại có một chút thì đã không thấy Gia Gia của mình đâu rồi cả.
Ông ta chỉ để lại cho Tần Phong một lượng lương thực đủ để cho hắn ăn trong vòng ba ngày cùng với hai cuốn sách. Một cuốn chính là Khống Thiên Ma Công, cuốn sách còn lại thì nói về nguồn gốc xuất xứ cùng với cách để tu luyện ma công.
Cuối cuốn sách còn có nói là sau khi luyện thành ma công này thì không những có thể không ăn không ngủ mà vẫn không cảm thấy mệt, tinh phách vô cùng vô tận, còn có thể chưởng khống thiên địa, nghịch đảo càn khôn.
Khi đó, vì mối thù của mình, Tần Phong không ngần ngại mà mở cuốn ma công ra đọc.
Nhưng ngay lập tức Tần Phong trợn to mắt kinh ngạc. Hắn kinh ngạc không phải vì sự huyền diệu của ma công mà là trong phần mở đầu nhập môn của ma công có một môn trảo pháp tên là U Minh Quỷ Ảnh Trảo.
Trảo pháp này vậy mà lại giống y hết với trảo pháp mà kẻ thù của hắn đã sử dụng để đồ sát toàn bộ người của Thần Phong Tiêu Cục.
Ngay khi ấy, Tần Phong đã xác định Gia Gia hắn chắc chắn không thoát khỏi có sự liên quan đến kẻ thù của hắn.
Thậm chí có khả năng cao là kẻ đã g·iết hại toàn bộ người trong Thần Phong Tiêu Cục chính là Gia Gia hắn.
Mười năm qua, ôm theo mối thù của mình, Tần Phong nhập vào ma đạo.
Đến ngày hôm nay, ma công đã đại thành, cũng đã đến lúc Tần Phong trở về đi tìm Gia Gia hắn rồi.
Tần Phong gọi nơi này là Ma Cung bởi vì nơi đây toàn bộ được xây dựng bởi một loại đá có màu đỏ như là máu, chứ thực chất Ma Cung này chỉ có một căn điện chính và ba căn phòng nhỏ.
Ở căn điện chính có tượng của mười hai vị Ma Thần mà Tần Phong không nhận biết được.
Còn ba căn phòng nhỏ, lúc Tần Phong đến thì bên trong trống rỗng không có gì cả, hiện tại ở trong đó cũng chỉ để những đồ dùng sinh hoát thường ngày của Tần Phong mà thôi.
Tần Phong đứng ở giữa căn điện chính, phần thân trên của hắn để trần, phần từ bụng dưới xuống đến đầu gối được hắn che bởi một tấm da thú.
Mười năm qua, nơi đây không có đến một bóng người chỉ có một mình Tần Phong nên hắn thường ngày không cả thèm mặc quần áo.
Vì hôm này đã đến lúc mà hắn sẽ rời đi nên hắn đã quấn vào một tấm da thú để che đi hạ bộ của mình mà thôi.
Tần Phong nhìn ngắm lại toàn bộ nơi đây một lượt, hít vào một hơi thật sâu rồi hắn quay lưng bước đi, đi ra khỏi nơi mà hắn đã sinh sống trong suốt mười năm qua.
Tần Phong rời khỏi Ma Cung, hắn một đường hướng Bắc mà đi bộ.
Hắn không thi triển khinh công thân pháp mà đi bộ vì hắn biết lần này rời đi thì phải rất lâu sau mới có thể quay về.
Nhưng khi Tần Phong mới đi được một đoạn, hắn liền cảm thấy như phía trước có người đang theo dõi mình.
Tần Phong lập tức nhún người, phi thân bay thẳng về phía trước.
Ma công của hắn đã đại thành, công lực của hắn vì vậy mà tự nhiên cũng thuộc vào hàng tuyệt đỉnh, cho nên thân pháp của hắn khi thi triển ra là cực kì nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện giống như là quỷ mị vậy.
Quả nhiên, sau khi Tần Phong thi triển ra thân pháp thì ở phía trước, phía sau, hai bên trái phải của hắn có đến mười bóng người cũng lập tức thi triển khinh công, chia nhau ra chạy.
Đám người này ngay từ đầu vẫn luôn giữ khoảng cách với Tần Phong một khoảng rất xa, theo như Tần Phong thấy bọn chúng cũng chỉ có thể quan sát hướng di chuyển của hắn chứ cũng không có cách nào quan sát chi tiết hành động của hắn.
Tần Phong cứ một đường thẳng mà phi thân bay đi, vừa khớp đuổi theo một người trong số mười người theo dõi hắn.
Càng đuổi càng gần, Tần Phong quan sát được người phía trước có khinh công rất là kì lạ.
Người này sử dụng một loại bộ pháp dùng cả hai chân để bật đi cùng một lúc, lưng thì cong lại để lấy đà bật được xa.
Tư thế đó trông thật là vô cùng xấu xí nhưng hiệu quả đạt được lại là di chuyển rất nhanh.
Theo như Tần Phong thấy, nếu như người này có được một nửa phần công lực của hắn, vậy thì hôm nay Tần Phong muốn đuổi theo người này cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Không ngờ khi người này thấy Tần Phong đuổi gần đến nơi, hắn liền cho tay vào trong người, lấy ra một viên thuốc rồi nuốt luôn vào bụng.
Nội lực bên trong người này bạo phát, khinh công bộ pháp mà hắn thi triển ra vậy mà lại nhanh hơn đến ba phần. Khoảng cách vốn dĩ đang được Tần Phong dần dần rút ngắn thì giờ đây lại tạo thành thế giằng co không phân cao thấp.
Tần Phong mỉm cười tỏ ra rằng hắn đang cảm thấy thú vị.
Vì hiện tại vẫn chưa phải là tốc độ nhanh nhất của Tần Phong, ma công của hắn còn có thể chưởng khống cả thiên địa cơ mà.
Tần Phong lật tay một cái, một trận cuồng phong từ phía sau lưng của hắn thổi tới.
Trận cuồng phong thổi Tần Phong bay đi nhanh hơn, đồng thời trận cuồng phong này cũng đang cuốn lấy chân của kẻ đang chạy trốn khiến cho việc thi triển thân pháp của hắn trở nên khó khăn hơn.
Một thức này của Tần Phong là phần thần thông phía sau của ma công tên là " Thiên Địa Thần Thông - Phong Thần Thông ".
Tốc độ của một cơn gió thì có mấy người có khả năng theo kịp. Hơn nữa đây còn là một trận cuồng phong.
Chả mấy chốc mà Tần Phong đã vượt lên phía trước người này. Người này hốt hoảng vội định chuyển thân để chạy sang hướng khác.
Nhưng hiện giờ đâu có dễ dàng như vậy, Tần Phong liền xuất ra một chiêu U Minh Quỷ Ảnh Trảo thì đã có thể dễ dàng tóm được vào cánh tay phải của hắn.
Tần Phong kiểm soát công lực của mình, độc khí do nhập môn ma công phát ra chỉ làm cánh tay của người này chuyển sang màu tím đen chứ không bị p·hát n·ổ bởi độc tính cực mạnh. Tần Phong lên tiếng nói:
- Đưa ta đi gặp ông ta. Nếu không c·hết!
Những người này ở đây theo dõi hành tung của Tần Phong khi hắn rời Ma Cung đương nhiên chỉ có thể là do Gia Gia của Tần Phong sắp xếp.
Tần Phong nghĩ rằng mình có thể dễ dàng tìm được Gia Gia thông qua người này. Nhưng không, khi gương mặt người này quay về phía của Tần Phong, thì hắn đ·ã c·hết rồi.
Thì ra những người này đều đã giấu thuốc độc ở trong kẽ răng, nếu bất kì ai bị Tần Phong bắt được đều có thể ngay lập tức t·ự s·át trước khi bị Tần Phong h·ành h·ạ.
Những người này đều có khinh công rất cao và đã chạy đi các hướng khác nhau. Hiện tại Tần Phong dù có muốn đuổi theo thêm một người nữa cũng là một chuyện rất là khó khăn.
Cơn tức giận trong lòng Tần Phong nổi lên, ma tính của hắn bộc phát.
Tần Phong vận nội công, ma khí trong cơ thể hắn thoát ra, bốc lên hợp thành một làn khói đen dày đặc bay lên trời.
Trong làn khói đen đó ẩn hiện ra những hình ảnh của những con ma quỷ đang liên tục kêu gào trông vô cùng đáng sợ.
Tần Phong ngửa mặt lên trời, thét lớn một tiếng " Giết ".
Thi thể bên cạnh người Tần Phong p·hát n·ổ, máu thịt bắn vào khắp người của hắn.
Tần Phong lấy tay xoa mặt. Nhưng nào có thể xoa đi được hết máu dính trên mặt của hắn. Hành động này chỉ khiến cho hắn càng trở nên đáng sợ và tà mị hơn mà thôi.
Tần Phong chuyển thân bay đi. Nơi mà hắn bay qua, mọi loài động vật sống đều không thoát khỏi một kết cục. Đó là nổ tung xác mà c·hết.
Chỉ trong vòng nửa canh giờ, cả một vùng rừng rậm rộng lớn không cách nào đo đếm được đã bị Tần Phong nổi điên mà điên cuồng đồ sát quá nửa.
Cả một khu rừng đã hoàn toàn bị nhuộm thành một màu máu, đến cả sông suối xung quanh nước cũng bị nhuộm đỏ.
Lúc này, Tần Phong mới chịu dừng lại. Hắn trực tiếp ngã nằm ngửa xuống, đôi mắt mở to nhìn lên bầu trời.
Không phải vì hắn mệt, người luyện thành Khống Thiên Ma Công có tinh phách cùng ma lực vô cùng vô tận, hắn làm sao có thể mệt được.
Tần Phong đang xem xét tâm của mình.
Nhưng không khí xung quanh khu rừng hiện nay đã cô đặc lại thành các lớp sương mù dày đặc mang theo màu sắc và mùi vị của máu tươi.
Toàn thân Tần Phong cũng giống như khu rừng hiện tại dính đều là máu.
Tần Phong có muốn xem tâm của mình thì hiện tại hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy ma tâm mà thôi.
Tần Phong bây giờ giống như là một Tu La Thần trở lên từ huyết địa ngục.
Các loài động vật phải c·hết hôm nay chính là để tế lễ cho sự trở lại của hắn.
Trời bắt đầu đổ mưa. Tần Phong thì vẫn nằm im bất động dưới mặt đất, chỉ có đôi mắt của hắn là vẫn mở to.
Trận mưa này không giống với bình thường, phải nói là có một không hai từ trước đến nay.
Cơn mưa thì xối xả, nhưng lại có màu của máu.
Từng hạt mưa giống như từng hạt máu từ trên trời đổ xuống.
Cơn mưa không chỉ bao phủ khu rừng nơi mà Tần Phong đang nằm.
Diện tích của nó còn lan rộng đến các vùng ở xung quanh nữa, đến những nơi có con người sinh sống.
Trận mưa này kéo dài ba ngày ba đêm không ngớt khiến cho muôn loài bao gồm cả loài người không dám ra ngoài.
Thậm chí vào ban đêm người ta còn nghe thấy tiếng của loài quỷ đang kêu khóc.
Đêm tối, trong một căn phòng tại một khách điếm nhỏ nơi sơn cốc bị ảnh hưởng bởi trận mưa máu, dưới ánh nến le lói có hai người một nam một nữ đang cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trận mưa kì quái này.
Người nam là một người đàn ông trung niên, mặc một thân quần áo màu đen, gương mặt uy nghi, đôi mắt cực kì có thần. Người nữ là một mỹ phụ cực kì xinh đẹp, tuy đã có tuổi nhưng cơ thể nàng vẫn vô cùng động lòng người.
Nàng mặc một thân cung trang màu tím mà chỉ dùng cho các phi tần của vua.
Trước người nàng ôm một chiếc cổ cầm trông vô cùng cũ kĩ và tầm thường nhưng nó lại trở nên đặc biết khi nó nằm ở trong vòng tay của nàng.
Bỗng nhiên người đàn ông áo đen quay sang nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt mang theo đầy tình ý.
Nhưng lời nói tiếp theo của ông ta lại không hề liên quan gì đến chuyện tình cảm trai gái yêu đương cả:
- Sư tỉ, đợi cơn mưa này kết thúc, hai chúng ta cùng đến núi Trúc Lâm, g·iết hai tên lừa trọc đó, trả thù cho sư phụ!
Cùng thời gian mà khu rừng nơi tận cùng phía Nam bị bao phủ bởi cơn mưa máu thì ở nơi phía Đông, trong lãnh thổ của nước Đông Lạc, bên trong một ngôi chùa lớn, có ba người gồm hai vị hòa thượng và một vị đạo sĩ đang ngồi trò chuyện với nhau.
Vị đạo sĩ lên tiếng hỏi một trong hai vị hòa thượng:
- Thiên hạ hiện nay chia thành năm nước. Tuy hiện tại chưa có nước nào công khai xung đột trực tiếp với nước khác. Nhưng đại loại luôn có thể nổ ra bất cứ khi nào. Tiền bối đã luyện được Túc Mệnh Thông có thể thấy được quá khứ và tương lai, không biết có thể nói cho tiểu đạo biết tương lai của thiên hạ sẽ ra sao được không?
Thực chất xét về tuổi tác của ba người đang ngồi cùng nhau mà nói thì tuổi của bọn họ gần như là tương đồng với nhau.
Vị đạo sĩ gọi một trong hai vị hòa thượng là tiền bối cũng là bởi vì bối phận của bọn họ ở trong giang hồ.
Mà vị hòa thượng có địa vị cao hơn kia có thân hình gầy gò, hoàn toàn là da bọc xương, trên thân là bộ tăng y cùng cà sa tuy sạch sẽ nhưng lại cũ kĩ và có nhiều chỗ bị rách.
Ngược lại hoàn toàn với hai người còn lại, đạo bào và tăng bào được giữ gìn gần như là mới.
Có thế thấy được vị hòa thượng tiền bối này là một vị hòa thượng tu theo đường lối khổ hạnh.
Nghe được câu hỏi của vị đạo sĩ, vị hòa thượng tu khổ hạnh không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Đạo gia của đạo trưởng giỏi về xem thiên tượng và đoán biết tương lai. Để mà nói về chuyện của tương lai, trong thiên hạ này còn có người rõ hơn Quốc Sư nước lớn Bắc Ly là đạo trưởng sao?
Nghe được câu hỏi ngược lại của vị hòa thượng khổ tu, vị đạo sĩ liền cung kính đáp lời:
- Phật và Đạo vốn là chung một nhà, Đạo gia có thể xem thiên tượng thì Phật gia cũng có thể. Hơn nữa năm mươi năm trước, khi tiền bối cùng với gia sư đang ngồi luận bàn về chuyện thiên hạ sẽ chia năm, tiểu đạo lúc đấy còn không biết đang ngồi ăn xin ở nơi nào!
Sau khi cảm thán về chuyện từ năm mươi năm trước, vị đạo sĩ đứng lên cung kính chấp tay nói tiếp:
- Tiểu đạo vẫn mong được tiền bối chỉ điểm cho đôi lời.
Nghe lời này của vị đạo sĩ, vị hòa thượng tu khổ hạnh cũng không khỏi cảm thán một câu:
- Khi ấy ta cũng chỉ là một tiểu Sa Di mười một tuổi, tu học Phật pháp còn chưa tinh lại dám ngồi cùng Thiên Y đạo trưởng đàm luận!
Nói rồi, vị hòa thượng tu khổ hạnh lại nói tiếp, trả lời câu hỏi của vị đạo sĩ:
- Nếu đạo trưởng thực tâm muốn biết, vậy bần tăng cũng xin được nói ra những điều mà mình nghĩ thấy.
- Một năm qua, khi bần tăng đi khất thực ở khắp thiên hạ năm nước rồi đến ở nhờ Lôi Âm Tự đây, mỗi khi bần tăng nhìn lên bầu trời, đều sẽ nhìn thấy cùng một cảnh tượng. Ban ngày khi mặt trời mọc và lặn đều có màu đỏ như máu. Đến ban đêm, mặt trăng nhìn tựa tròn lại không phải tròn, nhìn tựa khuyết mà không phải khuyết. Mây trời bất kể ngày đêm đôi khi sẽ diễn hóa ra hình dạng đao kiếm tranh đấu. Điều đó chứng tỏ trong triều đình cả năm nước đều đang có gian thần làm loạn, thiên hạ nhanh thôi sẽ có c·hiến t·ranh nổ ra ở khắp nơi.
Điều mà vị hòa thượng vừa nói ra, thực chất chỉ cần là người có hiểu biết một chút về thiên tượng thôi là đã có thể nói ra được rồi, đừng nói đến là ba vị đang ngồi ở đây.
Vị đạo sĩ đương nhiên là vẫn chưa có được câu trả lời mong muốn, lại tiếp tục hỏi:
- Thiên hạ đại loạn, đương nhiên người nắm giữ thiên mệnh cũng sẽ sớm xuất hiện. Tiền bối có thể cho ta biết người này sẽ đến từ nơi nào hay không?
Nghe được câu hỏi của vị đạo sĩ, vị hòa thượng ngửa mặt lên trời rồi nói:
- Hoàng tộc ở phương Bắc có rồng còn hoàng tộc ở phương Nam chỉ có trùng. Chỉ là đế khí ở phương Bắc đang dần tiêu tán, đế khí mới lại đang dần hình thành tại phương Đông. Nhưng sao Đế Tinh đang chiếu về phương Đông lại từ một hóa thành hai. Đâu mới là thật, đâu lại là ảo thì bần tăng vẫn là không biết được.
Câu trả lời của vị hòa thượng tu khổ hạnh không hoàn toàn khiến vị đạo sĩ thấy thỏa mãn.
Nhưng ông ta cũng biết là không thể hỏi thêm được điều gì.
Ông ta thân là Quốc Sư nước Băc Ly, đương nhiên là có thể nhìn thấy và đã biết ai là Chân Long trong hoàng tộc Bắc Ly.
Chỉ là ông ta không ngờ phương Đông vậy mà lại xuất hiện thêm hai vị Chân Long nữa.
Sự kiện tương lai sẽ có hai vua cùng tranh thiên hạ ông ta cũng đã đoán biết.
Chỉ là không ngờ Chân Long phương Bắc lại không phải một trong hai vị vua đó mà thôi.
Trong lúc vị đạo sĩ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, vì hòa thượng còn lại bất chợt lên tiếng:
- Sư thúc, từ khi người trở về Lôi Âm Tự, ta vẫn luôn thấy người thi thoảng sẽ nhìn về phương Nam một cách bất an rồi lại thở dài. Không biết nhân ngày hôm nay, người có thể nói ra phiền não trong lòng của người được không?
Nghe thấy vậy, vị đạo sĩ cũng liền thoát ra khỏi dòng suy nghĩ trong đầu của mình, quay sang nhìn vị hòa thượng tu theo khổ hạnh.
Chỉ thấy ông ấy lại hướng về phương Nam, bàn tay vậy mà không tự chủ được run lên. Không ngờ trên thế gian này còn có việc có thể khiến cho ông ấy trở nên bất an như vậy.
Lại nghe vị hòa thượng tu khổ hạnh thở dài một tiếng rồi nói:
- Khi ta đi đến đất phương Nam chỉ thấy một khoảng trời đỏ rực ở nơi tận cùng phía Nam. Máu tươi đôi khi sẽ tự dưng phun lên từ phía dưới đất. Điều đó chứng tỏ trong thời gian thiên hạ bắt đầu trở nên đại loạn thì ma đạo sẽ hoành hành, Chân Ma Giáng Thế.
0