Giống như tên gọi của mình, Dương Quang Phổ Chiếu một khi tung ra, kiếm khí như ánh dương, chiếu rọi ra khắp muôn nơi, không cách nào tránh né.
Đối đầu với một chiêu kiếm mạnh như vậy, lại có thêm sự q·uấy n·hiễu từ đám đệ tử hai môn phái, Tần Phá Thiên lần này thật sự gặp khó rồi.
Tần Phá Thiên thủ thế, hai tay bằng một cách nhanh nhất xuất ra vô số quyền, mục đích để phòng thủ và che chắn toàn bộ đòn t·ấn c·ông đến, không để Trần Như Ngọc ở phía sau hắn bị t·ấn c·ông.
Y phục trên người Tần Phá Thiên bị cắt rách tơi tả, nhưng hắn vẫn không chịu lui một bước.
Chỉ là Tần Phá Thiên đã làm chuyện vô ích, kiếm chiêu là Dương Quang Phổ Chiếu, tự nhiên sẽ chiếu rọi khắp nơi, không thể trốn tránh được.
Trần Như Ngọc vẫn bị t·ấn c·ông bởi Dương Quang Phổ Chiếu, may là thực lực của nàng không hề thấp, Thiên Ma Cầm Âm biến chiêu từ công sang thủ, kiếm khí không cách nào làm tổn thương được nàng.
Thấy được bản thân không thể che chắn được cho Trần Như Ngọc, hơn nữa nàng cũng không cần mình phải che chắn, Tần Phá Thiên lại chuyển thủ thành công, không tung ra liên quyền nữa, mà tập trung công lực tung ra một quyền mạnh nhất trong Phá Thiên Thần Quyền.
Chỉ xuất ra một quyền, nhưng t·iếng n·ổ lại ầm ầm liên tiếp, quyền khí xuyên thẳng qua đám đệ tử hai môn phái đang chắn ở phía trước, t·ấn c·ông vào người của thiếu nữ họ Dương.
Phá Thiên Thần Quyền là tuyệt kỹ nổi danh của ma giáo, tự nhiên uy lực vô cùng, quyền khí mỗi khi quét qua một người, không chỉ binh khí của người đó bị vỡ nát, mà bản thân người đó cũng trọng thương.
Đến khi quyền khí của Phá Thiên Thần Quyền đánh đến người của thiếu nữ họ Dương, quyền khí đã suy yếu chỉ còn lại một phần mười uy lực lúc mới đánh ra.
Thiếu nữ họ Dương võ công cũng không phải là kém, nếu Phá Thiên Thần Quyền chỉ còn lại một phần mười uy lực, nàng tự nhiên có thể dễ dàng hóa giải.
Tuy nhiên, Tần Phá Thiên đã luyện Phá Thiên Thần Quyền đến mức lô hỏa thuần thanh, sự biến hóa trong quyền pháp đâu có đơn giản.
Khi mũi kiếm của thiếu nữ họ Dương đâm ra, v·a c·hạm với quyền khí, nội lực mà Tần Phá Thiên ẩn giấu bên trong bùng phát, một t·iếng n·ổ vang trời lại vang lên, tuy kiếm không bị hủy, thiếu nữ họ Dương vẫn bị thổ huyết bắn ngược ra sau.
Không ngờ, ẩn trong quyền còn có quyền, bên trong nội lực còn có nội lực.
Thiếu nữ họ Dương lần này chắc chắn thương thế không hề nhẹ.
Tuy nhiên, để tung ra một quyền vừa mạnh, vừa đáng sợ, vừa tinh diệu như vậy, Tần Phá Thiên cũng để lộ ra rất nhiều sơ hở.
Vết thương do đao kiếm trên người hắn đã xuất hiện không ít.
Tuy chỉ là những v·ết t·hương ngoài da, nhưng nếu trận chiến còn kéo dài, việc kiệt sức do mất máu là điều khó tránh, khi đó sẽ rất nguy hiểm.
Thiếu nữ họ Dương b·ị đ·ánh bật ra sau, được nam tử huyết ảnh môn đỡ lấy, ánh mắt nàng nhìn hắn như muốn hỏi: “ ngươi vì sao còn chưa động thủ ? ”
Nam tử của huyết ảnh môn như hiểu được ánh mắt của nàng, hắn lên tiếng:
-Dương sư muội, để muội phải chịu thiệt thòi rồi, mọi việc phía sau để lại cho ta.
Giọng nói tràn đầy tự tin khiến người nghe cảm thấy an tâm và tin tưởng, thiếu nữ họ Dương gật đầu, bước lùi ra sau, không có ý định tiếp tục lên đánh, nàng nói:
-Vậy thì làm phiền Lãnh sư huynh.
Có thể thấy, thực lực của nam tử họ Lãnh cao hơn hẳn thiếu nữ họ Dương, nếu không thiếu nữ họ Dương đã không cho qua chuyện nam tử họ Lãnh không ra tay từ sớm dễ dàng như vậy.
Nam tử họ Lãnh bước chậm rãi gia nhập vào trận đấu.
Tần Phá Thiên đã b·ị t·hương, Trần Như Ngọc cũng đã chiến đấu hồi lâu, liệu rằng hai huynh muội bọn họ có thể tiếp tục đánh đến lúc nào đây?
Vẻ tự tin vẫn tràn đầy trên khuôn mặt của cả hai người, cho dù nam tử họ Lãnh có lợi hại đến mức nào, chỉ cần không chạm tới trình độ của cao thủ trên Hào Kiệt Bảng, hai người vẫn chắc chắn giành được thắng lợi.
Hơn nữa, phía sau lưng hai người vẫn còn có một Võ Lâm Chí Tôn – Tần Phong còn chưa có ra tay.
Công lực của nam tử họ Lãnh quả nhiên nhỉnh hơn so với thiếu nữ họ Dương một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, một chút đó không là gì với hai người Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc cả.
Đao mang giống như những gợn sóng màu máu xô tới, thanh thế tuy đáng sợ, nhưng Tần Phá Thiên vẫn ung dung hóa giải.
Thay vì dùng quyền, Tần Phá Thiên biến Phá Thiên Thần Quyền thành Phá Thiên Thần Chỉ, làm như vậy vừa đỡ tốn công lực mà hiệu quả lại vượt ngoài mong đợi.
Khi đao mang chém tới gần Tần Phá Thiên, một chỉ của hắn lại đánh trúng chỗ sơ hở, đao mang cứ như vậy mà tiêu biến.
Trần Như Ngọc ở phía sau lưng Tần Phá Thiên, do được Tần Phá Thiên chặn lại hết những nguy hiểm, nên nàng thoải mái mà gảy đàn t·ấn c·ông.
Đàn khí sắc bén của Trần Như Ngọc một lần nữa lại tung hoành khắp nơi.
Đám đệ tử của hai môn phái càng lúc càng chật vật, bọn chúng không dám để đàn khí cắt qua người, nếu không sợ rằng không bị cắt làm đôi cũng trọng thương nguy hiểm đến tính mạng.
Nam tử họ Lãnh đứng ngoài quan sát hổi lâu, tưởng rằng đã nhìn ra sơ hở của hai người Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc, không ngờ việc hắn tiến lên cũng không thay đổi được điều gì.
Tuy nhiên, nam tửu họ Lãnh cũng rất am hiểu thực chiến, biết cách sử dụng nội lực hợp lí, cho nên sẽ không giống như thiếu nữ họ Dương bị cạn nội lực từ sớm.
Kiếm ảnh lóa mắt giống như ánh dương của những đệ tử triều dương phái, cùng với đao mang như những đường tơ máu của những đệ tử huyết ảnh môn, luôn luôn nhắm đến chỗ hiểm yếu trên cơ thể Tần Phá Thiên mà công đến.
Nhưng am hiểu về điểm yếu trên cơ thể người, cùng cách g·iết người nhanh chóng, không môn phái nào trên giang hồ có thể so với ma giáo, việc làm của những đệ tử của hai môn phái này, trước mặt Tần Phá Thiên, không khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Nguy hiểm thật sự vẫn là đến từ nam tử họ Lãnh, vẫn luôn rình rập quan sát, tìm cơ hội để một chiêu trọng thương Tần Phá Thiên.
Tần Phá Thiên làm sao có thể để hắn có cơ hội đấy, mỗi khi nam tử họ Lãnh tưởng như có cơ hội xuất đao, Tần Phá Thiên đã ngay lập tức hướng sự đề phòng về phía hắn.
Trong mắt những người có võ công yếu, chỉ thấy Tần Phá Thiên giống như đang chỉ đứng yên một chỗ, tập trung phòng thủ, che chắn cho Trần Như Ngọc.
Còn trong mắt nam tử họ Lãnh, cơ thể Tần Phá Thiên giống như đang di chuyển bằng tốc độ cao, mỗi khi điểm yếu vừa lộ ra, đã lập tức biến mất không còn cơ hội công đến nữa.
Lúc này, nam tử họ Lãnh mới thực sự hiểu được việc quan chiến với việc đứng ra chiến đấu khác nhau như thế nào.
Cái suy nghĩ “ chỉ cần bản thân tham gia vào, trận chiến sẽ kết thúc nhanh chóng ” của nam tử họ Lãnh đã biến mất từ lúc nào.
Nam tử họ Lãnh không thể không lên tiếng:
-Dương sư muội, nếu muội đã nghỉ ngơi xong, hãy đến giúp một tay!
Trong lòng thiếu nữ họ Dương cười khẩy, nam tử họ Lãnh tuy chưa có thua nhưng cũng đã rơi vào cảnh không có đường thắng giống như nàng lúc vừa rồi, nàng thấy vui, vì nghĩ hắn đã phải chịu quả báo do lúc trước không chịu ra tay giúp từ sớm.
Tuy nhiên, thiếu nữ họ Dương cũng không thể không rút kiếm động thủ thêm một lần nữa, vì nàng biết nàng không thể không ra tay.
Thiếu nữ họ Dương vừa ra tay, chính là chiêu kiếm mạnh nhất mà nàng đã thi triển lúc trước, Dương Quang Phổ Chiếu, nàng lúc này quyết tâm toàn lực t·ấn c·ông, bằng mọi giá phải g·iết được Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc.
Triều Dương Kiếm Phái có Triều Dương Kiếm Pháp, có kiếm chiêu Dương Quang Phổ Chiếu. Thì Huyết Ảnh Đao Pháp của Huyết Ảnh Môn cũng có đao chiêu song hành.
Đao chiêu tương sinh tương khắc với kiếm chiêu Dương Quang Phổ Chiếu, đao chiêu tên Huyết Mãn Nhân Gian.
Thiếu nữ họ Dương đã không tiếc nội lực còn chưa hồi phục đã tung ra Dương Quang Phổ Chiếu, vậy nam tử họ Lãnh cũng phối hợp mà tung ra Huyết Mãn Nhân Gian.
Hai chiêu thức mạnh nhất của hai môn phái kết hợp với nhau, đương nhiên không thể coi thường.
Hơn nữa, hai môn phái này đã một thời từng đồng hành cùng nhau chiến thắng ma giáo.
Cho nên khi hai chiêu thức mạnh mẽ tung ra, uy lực tất nhiên không thể chỉ là một cộng một bằng hai, mà uy lực sẽ được nhân lên gấp nhiều lần.
Đám đệ tử của hai môn phái lập tức rút lui, uy lực hợp kích của hai chiêu thức mạnh nhất trong hai môn phái bọn họ quá đáng sợ, bọn họ không cần thiết phải tham chiến nữa.
Tuy rằng, chỉ còn hai đối thủ xông lên, thực lực riêng lẻ cũng không bằng được Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc.
Nhưng khi hai người kia hợp sức lại, ngay cả Tần Phong ở phía sau cũng phải tập chung lại tinh thần quan sát.
Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc có tuyệt chiêu hợp kích không? Có, là Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc.
Chỉ là, muốn thi triển ra Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc thực sự, hai người phải thật sự ăn ý với nhau, nếu không chỉ là một hợp chiêu rời rạc, rất dễ dàng bị công phá, thà rằng không hợp lại còn hơn.
Lần trước, trên đỉnh Trúc Lâm Tự, hai người đã từng cùng nhau tạo ra Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc.
Tần Phá Thiên rất muốn được cùng Trần Như Ngọc thi triển tuyệt chiêu hợp kích này.
Chỉ là, bên phía Trần Như Ngọc, nàng không hề có ý định hợp chiêu với Tần Phá Thiên.
Cho nên, lần này, Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc đã không thể thành hình.
Dương Quang Phổ Chiếu, Huyết Mãn Nhân Gian, khi phối hợp với nhau, cảnh đẹp hoa lệ tràn ngập phạm vi t·ấn c·ông của hai người.
Ánh sáng chói lòa, cùng huyết ảnh ẩn hiện thật sự thu hút ánh nhìn của con người.
Nhưng đằng sau vẻ đẹp hoa lệ đó, chính là sự c·hết chóc.
Có lẽ, năm xưa, ma giáo chính là bại bởi hợp chiêu này.
Phá Thiên Thần Quyền cùng Thiên Ma Cầm Âm không thể hợp chiêu lại thành Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc, hai người thi triển vô tình bị tách nhau ra, cả hai đều có cảm giác giống như là mình đang phải một địch hai.
Dương Quang Phổ Chiếu chỉ là vỏ bọc, thứ đáng sợ thật sự chính là Huyết Mãn Nhân Gian ở phía sau.
Cả Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc đều cảm giác như bản thân bị đưa vào một thế giới khác, một thế giới mà chỉ có ánh dương và huyết ảnh.
Ở trong thế giới này, thứ chờ đợi bọn họ có lẽ chính là một c·ái c·hết từ từ và đau đớn.
Tần Phá Thiên toàn lực thi triển Phá Thiên Thần Quyền, nhưng cái tên phá thiên của nó lại không thật sự phá được thiên, khung cảnh mà hợp chiêu Dương Quang Phổ Chiếu và Huyết Mãn Nhân Gian tạo ra không hề bị hắn làm cho lung lay chút nào.
Trên người Tần Phá Thiên lại xuất hiện thêm vô số v·ết t·hương do đao kiếm gây ra.
Vết thương do kiếm, chỉ là những v·ết t·hương ngoài da, chỉ vượt qua lớp y phục, cắt vào lớp da bên ngoài của hắn một chút mà thôi.
Vết thương do đao mới thật sự là đáng sợ, đó là những v·ết t·hương sâu, máu không ngừng từ những v·ết t·hương đó chảy ra ngoài.
Nếu như không nhanh chóng phá giải được hợp chiêu này, Tần Phá Thiên nhất định phải c·hết, không nghi ngờ.
Chỉ là, Tần Phá Thiên vẫn chưa nghĩ ra cách phá giải hợp chiêu này, trong lòng hắn lại luôn nghĩ một điều: “ nếu sư muội cùng ta tạo ra Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc thì tốt rồi, nhất định có thể thắng được hợp chiêu này của bọn chúng ”
Bên phía Trần Như Ngọc đương nhiên còn tệ hơn, võ công của nàng tuy cùng được xếp vào hàng nhất lưu cao thủ giống như Tần Phá Thiên, nhưng sự thật là nàng yếu hơn Tần Phá Thiên không chỉ một chút, Tần Phá Thiên đã phải chịu thiệt, vậy nàng cũng sẽ không có ngoại lệ.
Trần Như Ngọc toàn lực phòng thủ, tuy có thể chặn lại được hết dương quang chiếu đến, không để kiếm khí xuyên qua lớp phòng thủ, nhưng đao kình mang nguy hiểm thật sự thì nàng không cách nào chặn lại.
Lớp phòng thủ do đàn khí tạo thành lại như không hề tồn tại trước đao kình của Huyết Mãn Nhân Gian, từng đao chém đến, Trần Như Ngọc không thể phòng thủ, chỉ có thể né tránh.
Nhưng đã gọi là Huyết Mãn Nhân Gian, thì cũng giống như Dương Quang Phổ Chiếu, Trần Như Ngọc chạy đi đâu cho khỏi nắng.
Người duy nhất có thể thay đổi kết quả trận chiến này, chỉ có Tần Phong vẫn đang quan chiến ở bên ngoài.
0