Khống Thiên Ma Công
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Kiếm Thánh Quy Thiên, Binh Thư Hiện Thế
Hoa Phi Vũ nghe Kiếm Thánh chửi mình là tiểu nhân thì không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười với Kiếm Thánh, nói:
Hoa Phi Vũ là một kẻ tiểu nhân, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của người khác, nếu đặt hắn ở vị trí của Kiếm Thánh, sau này làm sao có thể tha cho người đã đâm lén mình một nhát được. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Không, không, … tại hạ làm sao có tư cách chỉ giáo tiên sinh được, tại hạ là muốn đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh đã nhiều lần ra tay giúp đỡ, nếu không tại hạ cũng đã không sống được tới bây giờ.
Hoa Phi Vũ đương nhiên cũng không phải do cảm kích mà đuổi theo Kiếm Thánh, chưa đạt được mục đích, làm sao hắn có thể từ bỏ:
Trong lòng hai vị thần tăng đã có đáp án, cả hai chắc đến tám phần bộ xương này là ai, chỉ là hai vị không mở miệng, thì vẫn có người khác mở miệng thay.
Như vậy càng làm cho Hoa Phi Vũ trở nên điên cuồng hơn, rõ ràng công lực của hắn đã đại tiến, kiếm pháp nhờ vậy mà cũng có nhiều đột phá, vậy mà lại không thể làm gì được một Kiếm Thánh đã trọng thương và kiệt sức.
-Là Hoa Phi Vũ làm!
Kiếm Thánh gật đầu với Hoa Phi Vũ, cho dù hắn có thật sự muốn cảm ơn thật hay không, ông ta cũng muốn nhanh chóng trở về, không muốn dây dưa với hắn:
Kiếm Thánh lần này dứt khoát quay lưng muốn rời đi, Hoa Phi Vũ không cách nào giữ Kiếm Thánh lại được, nhưng mục đích của hắn là để Kiếm Thánh giảm bớt sự đề phòng dánh cho hắn lại, thì hắn đã đạt được rồi.
Một kiếm của Hoa Phi Vũ tuy nhanh, lại chỉ có thể đâm lướt qua sườn bên trái của Kiếm Thánh. Thấy vậy, Hoa Phi Vũ thuận thế quét kiếm về bên phải.
-Hoa Phi Vũ, tên tiểu nhân!
Chỉ còn lại những hào kiệt cao thủ của Bắc Ly là vẫn còn ở lại, Kiếm Thánh quay sang nói với Tiêu Dao Hầu:
Tuy đỡ được phần lớn kim châm, phòng thủ được những chố yếu hại, nhưng cũng có không ít kim châm đã đâm xuyên qua người Kiếm Thánh.
-Hầu gia, lần này là lần cuối cùng rồi!
Đuổi theo hướng mà Kiếm Thánh rời đi, Hoa Phi Vũ rất nhanh đã nhìn thấy bóng lưng của Kiếm Thánh, vội vàng hô lớn:
Kiếm Thánh chỉ còn lại một thành công lực, không thể lấy cứng đối cứng với Hoa Phi Vũ, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của bản thân, nắm chặt thánh kiếm trong tay, toàn lực phòng thủ.
-Hoàng tiên sinh, bảo trọng!
Cho nên, dù thế nào, hôm nay Hoa Phi Vũ nhất định phải g·iết được Kiếm Thánh.
-Tiểu nhân? Chẳng phải tất cả các ngươi đều coi ta là tiểu nhân hay sao? Chẳng phải vừa rồi thái độ của ông rất khinh thường một tên tiểu nhân như ta hay sao? Đã biết ta là tiểu nhân mà còn không chịu đề phòng. Kiếm Thánh, kẻ ngu như ông nhất định sẽ phải c·hết.
Tất cả cao thủ của Giang Hồ Long Hổ sớm đã nhanh chóng tập chung lại với nhau, trước mắt bọn họ là một bộ xương trắng, nhưng bộ xương này lại mang đến cho họ một sự quen thuộc, trong lòng có cảm giác kính trọng người đ·ã c·hết này.
Kiếm Thánh bước đi từ từ rất chậm, cho nên nếu kẻ nào muốn đuổi theo ông ta, thì việc đó rất đơn giản.
Trương Thiên Sư cùng Ma Vương đồng thanh nói:
Chỉ một lát, cơ thể Kiếm Thánh cứng đờ, không thể nhúc nhích vì trúng độc. Hoa Phi Vũ không bôi kịch độc c·hết người trong ám khí, bởi vì mục đích của hắn không chỉ là g·iết người, hắn muốn dùng cấm thuật của phái Hoa Kiếm, hấp thu tinh huyết và công lực của người khác, giày vò đối phương đến c·hết.
Những người khác cũng dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo, bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho tất cả mọi người đều phải lo lắng.
Kiếm Thánh gật đầu, tuy đang bị trọng thương, những bước chân bước đi trở nên vô cùng nặng nề, nhưng trong lòng ông ta lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nụ cười mãn nguyện bất giác hiện ở trên môi.
Kiếm Thánh hoành kiếm trước người, ông ta đã trọng thương, nội lực lại đang cạn kiệt không còn đến một thành, nếu như Hoa Phi Vũ quyết tâm g·iết c·hết ông ta, ông ta không đủ tự tin để có thể g·iết ngược lại Hoa Phi Vũ, chỉ mong sao Hoa Phi Vũ thấy khó mà bỏ cuộc, ngày sau sẽ tìm hắn để trả thù sau.
-Tấm lòng của Hoa minh chủ, Hoàng mỗ đã thấy, nhưng hiện tại ta còn có chuyện phải rời đi, xin hẹn Hoa minh chủ lần khác rồi chúng ta sẽ nói chuyện này sau.
Hoa Phi Vũ không dám đáp lại lời của Ma Vương, hắn hiểu rõ tình cảnh hiện tại không thể khiêu khích Ma Vương, cho nên chỉ dám đứng sau một Kiếm Thánh đang bị trọng thương.
Toàn bộ hào kiệt cao thủ bị loại ra khỏi trận chiến tuyệt thế, Giang Hồ Thập Kiệt đứng thành vòng tròn vây quanh nhau, ai nấy cũng đều đã kiệt sức, nhưng xét về thương thế thì bên Ma Vương có lợi nhất, cả ba người của ma giáo cùng với Dương Như Hoa đều không b·ị t·hương.
Ma Vương ra hiệu cho đồng bọn cùng rời đi, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là hội họp với Trần Như Ngọc và Độc Cô Tuyết, sau đó tiếp tục tìm kiếm ở xung quanh.
Sau khi giữ khoảng cách an toàn với Hoa Phi Vũ, Kiếm Thánh mới lên tiếng đầy giận dữ:
Trương Thiên Sư không hiểu, những người khác cũng không hiểu, chỉ là không khí bất an đang lan rộng ra, bao chùm lên tất cả những tuyệt thế cao thủ ở đây, mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn về hướng mà Kiếm Thánh rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 67: Kiếm Thánh Quy Thiên, Binh Thư Hiện Thế
“ Đùng ” một tiếng sấm nổ, cơn mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống, lôi điện cũng không ngừng đánh xuống ở một nơi rất gần trận loạn chiến của những tuyệt thế cao thủ.
Tuy nhiên, Ma Vương lại không hề làm như vậy, ông ta chỉ nhìn lướt qua những hào kiệt cao thủ khác một lượt, sau đó nhìn sang Hoa Phi Vũ, nói:
Một kiếm đâm ra, Hoa Phi Vũ nhắm thẳng giữa ngực của Kiếm Thánh đâm đến, nếu như trúng một kiếm này, dù Kiếm Thánh có là thần tiên cũng không sống được.
Tần Phong tuy lần nào cũng ở bên đối lập với Kiếm Thánh, nhưng trong lòng hắn thật sự cũng rất tôn trọng người này, hắn cũng muốn trả thù cho Kiếm Thánh, nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là cùng Dương Như Hoa hội họp lại với Trần Như Ngọc và Độc Cô Tuyết.
Kiếm Thánh lúc này dù có tập trung tinh thần đề phòng cũng chưa chắc đã có thể đỡ hết được, đừng nói đến việc ông ta vừa thả lỏng cơ thể vì nghĩ rằng Hoa Phi Vũ thật sự sẽ bỏ đi.
Sáu vị hào kiệt cao thủ còn lại, ít nhiều gì cũng đã b·ị t·hương, cho dù cả sáu người cùng lên lúc này, cũng chưa chắc có thể thắng được nhóm của Ma Vương.
-Hoàng tiên sinh, xin dừng bước!
Cảm giác với sự nguy hiểm của một cao thủ rất tốt, Kiếm Thánh thì lại càng nhạy bén, mặc dù không hề đề phòng từ trước, cơ thể Kiếm Thánh vẫn tự động né sang bên phải một chút.
Lần này, kiếm đã ở sát người, dù Kiếm Thánh có phản xạ xoay nhanh một vòng, nhưng cơ thể ông ta vẫn xuất hiện một v·ết t·hương dài và sâu.
-Lời Hoàng tiên sinh là thật!
-Đó là Kiếm Thánh!
Những người khác thấy vậy đáng ra bình thường sẽ không để ông ta thoát khỏi hỗn chiến, làm ngư ông đắc lợi, nhưng không hiểu sao ai nấy cũng đều dừng lại theo Trương Thiên Sư.
Không ai trả lời được câu hỏi này, cũng không nhất thiết phải trả lời, điều quan trọng bây giờ chính là phải đọc được những chữ hiện ra trong cột sáng đang bay lên trời.
-Trời đang đổ mưa xuống như trút, bởi vì là do ông trời đang khóc thương cho Kiếm Thánh. Đây là sự thật, một vị tông sư võ học đáng được tôn trọng như Kiếm Thánh, khi q·ua đ·ời do bị kẻ tiểu nhân hãm hại, thiên địa sẽ luôn xuất hiện dị tượng như vậy. Trong điển tịch của giáo ta, vẫn luôn ghi chép lại những trường hợp như thế này.
-Hoàng mỗ trước nay nói lời giữ lời!
-Những gì ta làm đều là do được người khác nhờ cậy, Hoa minh chủ không cần phải để trong lòng làm gì.
Trương Thiên Sư bỗng nhiên dừng lại, không tiếp tục đánh nữa, mà thu công, lùi ra khoảng cách an toàn.
-Hoa Phi Vũ, với những việc ngươi đã làm, ta thật sự rất muốn g·iết ngươi ngay bây giờ!
Hoa Phi Vũ là một kẻ tiểu nhân, điểm này Kiếm Thánh đã nhận ra từ lâu rồi, cho nên không muốn giao lưu với hắn:
Ba người Tiêu Dao Hầu, Vạn Kim Công Tử và Hoa Phi Vũ cũng tản ra, chưa xác định được trong những thư sách đã bị Tần Phong hủy đi có binh thư trong đó hay không, bọn họ vẫn nên tìm kiếm thêm một lượt.
Kiếm Thánh quay đầu lại, nhìn thấy người đuổi theo là Hoa Phi Vũ, liền lên tiếng hỏi:
Những người khác tỏ ra cực kì bất ngờ, rõ ràng vừa mới khi nãy, Kiếm Thánh còn sống sờ sờ trước mắt bọn họ, tại sao bây giờ lại trở thành một bộc xương trắng rồi.
Hoa Phi Vũ có tính toán trong lòng, binh thư quan trọng với Bắc Ly chứ không quan trọng với hắn, hắn đã không thể tranh giành thiên hạ, vậy hắn cần binh thư để làm gì? Cái hắn thật sự cần là thực lực, tốt nhất là vượt qua cả trình độ của những cao thủ tuyệt thế kia.
Kiếm pháp của Kiếm Thánh cao tuyệt, cho dù Hoa Phi Vũ có công lực áp đảo, lại không cách nào có thể làm Kiếm Thánh b·ị t·hương thêm được nữa.
Giao thủ một hồi, Kiếm Thánh vừa dơ kiếm phòng thủ, vừa nhẹ nhàng lên tiếng:
Là binh thư trong truyền thuyết, thì ra binh thư không phải là một cuốn thư sách thông thường, phải gọi nó là thiên thư mới đúng. Lần này hiện thế, liệu có phải là do c·ái c·hết của Kiếm Thánh tác động đến không?
Bầu trời vốn đang trong xanh, mây đen liên tục kéo đến, cuồng phong cũng bắt đầu thổi, không phải là Tần Phong thi triển thần thông, cũng không phải Trương Thiên Sư sử dụng phù chú, trời đất bỗng dưng biến đổi khiến cho lòng người cảm thấy bất an.
Ma Vương không để mọi người phải suy nghĩ lâu, ngay lập tức giải đáp thắc mắc trong lòng mọi người:
Nhìn từ xa thì rất khó, Tần Phong phải thi triển Thiên Nhãn Thông để nhìn, nhưng cái hắn nhìn được không phải là binh thư, cái hắn nhìn thấy là Trần Như Ngọc và Độc Cô Tuyết đang đứng ngay dưới chân cột ánh sáng, cùng với ba vị chân long thiên hạ.
-Hoa Phi Vũ, ngươi đi đi, ngươi không thể g·iết được ta đâu, ta sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngay khi hài cốt của Kiếm Thánh được chôn cất, trời cũng dần ngừng mưa, mây đen dần tan biến, nơi hậu sơn của Linh Hoa Môn bỗng nhiên một cột sáng màu vàng xông thẳng lên trời, từ xa nhìn lại cũng thấy được bên trong cột sáng có vô số văn tự cũng đang bay lên.
Nói rồi, Hoa Phi Vũ không hề che giấu thực lực nữa, giải phóng toàn bộ công lực, nội lực tỏa ra vô cùng khủng kh·iếp, đã không thua kém Kiếm Thánh lúc toàn thịnh là bao nhiêu, thì ra khi loạn đấu vừa rồi, Hoa Phi Vũ vẫn luôn không thể hiện ra hết thực lực của mình.
Phải có một vị cao thủ như Kiếm Thánh c·hết đi để hiến tế cho trời, cuốn thiên thư này mới chịu hiện thế? Hay tất cả chỉ là một sự trùng hợp mà thôi? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoa Phi Vũ đi đến trước mặt Kiếm Thánh, xua tay nói:
-Không sai, điển tịch của Thiên Kiếm Tông cũng có ghi chép như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đánh trực tiếp hắn đã không thể thắng, vậy thì dùng mưu. Thu lại kiếm chiêu đang ra, Hoa Phi Vũ giữ khoảng cách an toàn với Kiếm Thánh, hắn nói:
Tần Phong nghe đến đây đã đủ rồi, hắn không quan tâm nữa, Trương Thiên Sư đã khẳng định là Hoa Phi Vũ, vậy chắc chắn chính là Hoa Phi Vũ, còn tại sao Hoa Phi Vũ có thể g·iết được Kiếm Thánh, phải tìm được Hoa Phi Vũ mới có đáp án được.
-Hoa minh chủ còn điều gì muốn chỉ giáo sao?
Kiếm Thánh nhìn Hoa Phi Vũ, gương mặt đầy chắc chắn, nói:
Câu nói của Kiếm Thánh rất kì lạ, chỉ có Tiêu Dao Hầu là hiểu được, chắp hai tay lại hướng về Kiếm Thánh, Tiêu Dao Hầu nói:
Hoa Phi Vũ chủ động xoay người lại, giả bộ sẽ rời đi, chắc chắn lúc hắn xoay người Kiếm Thánh sẽ giảm bớt đề phòng, hàng ngàn kim châm ám khí từ sau lưng hắn bắn ra.
Trương Thiên Sư lại thở dài, nói tiếp:
-Tiên sinh nói như vậy là không xem trọng tại hại, hay là không tin lời tại hạ vừa nói, tại hạ thật lòng muốn cảm ơn tiên sinh!
Hoa Phi Vũ vùng kiếm lên, không gian xung quanh chìm vào trong huyết cảnh, bách hoa cũng thi nhau nở rộ, kiếm pháp khiến cho trăm hoa đua nở của hắn vốn dĩ vô cùng đẹp, hiện tại lại mang đến cho người ta cảm giác ghê sợ.
Hồng Thất Thất cùng Đỗ Cuồng cũng rời đi, bên họ có hai cha con Liễu Nguyên – Liễu Đỉnh là cao thủ tuyệt thế, phần thắng cũng lớn hơn những bên khác, việc ở đây đã không cần bọn họ phải bận tâm nữa rồi.
Hoa Phi Vũ mìm cười, một nụ cười đầy xu nịnh, nhưng ẩn giấu trong nụ cười đó, là sự nguy hiểm âm độc của hắn, mỗi lần hắn cười như vậy, chắc chắn đối phương sẽ phải nhận một c·ái c·hết đầy đau đớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trái tim của Trương Thiên Sư đập mạnh liên hồi, cảm giác trong lòng đang vô cùng lo lắng, rõ ràng vẫn chưa đánh đến mức sinh tử, tại sao ông ta phải lo lắng như vậy?
Trương Thiên Sư cũng gật đầu, tán thành với lời của Ma Vương:
Hoa Phi Vũ thì điên cuồng chém ra từng kiếm toàn lực, Kiếm Thánh lại ung dung đứng im một chỗ, nhẹ nhàng hóa giải từng chiêu từng thức của Hoa Phi Vũ.
Như vậy, chỉ cần Ma Vương hạ lệnh, bên cạnh trận chiến của tuyệt thế cao thủ, một trận chiến khác của hào kiệt cao thủ có thể lập tức nổ ra, và chắc chắn khả năng giành được chiến thắng của bọn họ là rất cao.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.