Khống Thú
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 131: Ngư ông đắc lợi
Con hắc báo thấy hai con mồi lớn cứ như vậy chạy thoát, nó tức giận gầm lên một tiếng trực tiếp cắn c·hết một khống thú sư, hai con mãnh hổ cũng tiến tới muốn chút giận lên hai người còn lại.
Con hắc báo là đứa đầu tiên phản ứng nhanh nhất lao theo Võ Huyền, sau khi ổn định tinh thần mấy con linh thú cũng đuổi theo Võ Huyền.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bày xong trận hắn cũng không ngồi ung dung trên cây chờ đợi, mà chủ động đi hấp dẫn con mồi của mình tới đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi bước đi hắn đều thăm dò từng chút một, linh lực trên thân cũng gia trì lên chiếc áo để che đậy khí tức trên cơ thể, di chuyển cách thân cây một dặm, Võ Huyền liền phát hiện phía trước có mùi máu nhàn nhạt cùng sự dao động linh lực trong không khí.
Hai người chiến thú sư kia vốn tưởng dễ ăn nào ngờ hiện tại bọn hắn lại trở thành con mồi cho mấy con linh thú, một người hét lên. “Người phía bên kia, chúng ta hợp sức chạy ra ngoài.”
Song người tham gia Hắc Ngục Thú không phải đều là người ngu, chẳng có ai không nhìn ra bên dưới là cái bẫy cả, nhưng có những người đủ tự tin rằng mình có thể phá vỡ cái bẫy được tạo ra và nuốt chọn những kẻ săn mồi bên trong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Như đã đợi con mồi vào bẫy, con hắc báo kia gầm lên một tiếng từ mấy bụi cây bên cạnh xuất hiện hai con linh thú dạng hổ, một con rắn lớn xuất hiện, cả ba con đều là nhị cấp hậu kỳ.
Hắn quan sát cẩn thận tứ phía, rồi chầm chậm men theo những tán lá tìm đến khu vực dao động linh lực kia, đến nơi, hắn thấy có ba người cùng sủng thú đang quần đấu, bên cạnh lại có thêm một con linh thú hình dạng hắc hổ cũng đang t·ấn c·ông ba người.
“Hai vị, xin hãy giúp chúng ta nữa.”
***Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.
Hành động tàn nhẫn của Võ Huyền khiến cho người bên ngoài đã xem nhiều cảnh g·iết chóc cũng không khỏi kinh hô, mắng người này quá tàn nhẫn, đã g·iết người ta rồi còn ném thân xác người ta cho linh thú ăn.
Võ Huyền bên trong khu g·iết chóc không hề lưu tình trực tiếp nhảy từ trên cây xuống g·iết c·hết hai người khống thú sư kia, hắn lấy luôn hai tấm lệnh bài của hai người, còn hai cái xác thì vứt đến cho con đại xà.
Võ Huyền lấy bên trong Càn Khôn Giới ra bảy viên khoáng thạch màu đen, cùng một lượng máu hung thú được đựng trong bình ngọc lấy ra, hắn bầy một loại huyễn trận xung quanh gốc cây lấy thân cây làm mắt trận chủ đạo, chỉ chưa đầy vài phút hắn đã bầy xong một trận pháp hoàng cấp thượng phẩm huyễn trận.
Nhìn ba người nhị cấp trung kỳ khống thú sư đang cùng với sủng thú của mình ngăn cản hai con linh thú, hai người chiến thú sư nhị cấp âm thầm đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng lúc đánh bay hai con mãnh hổ rồi chính mình chạy vào rừng rậm thoát đi.
Cuộc hỗn chiến có thể nói là ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, vô cùng phức tạp.
Con hắc báo đầu tiên chạy đến đầu tiên song nó không vội xông tới mà chờ đợi mấy con linh thú khác chạy tới, nó hướng mắt về phía con đại xà, nó gầm lên vài tiếng ghê rợn.
Giờ thì chưa biết ai là kẻ đi săn và bị săn đây.
Võ Huyền nhanh chóng kéo đám con mồi đến gốc cây lớn đã được bày sẵn trận lúc trước, hai khống thú sư cùng mấy con sủng thú của họ đã mất khả năng chiến đấu, nên hắn chỉ đơn giản dùng băng xích trói tất cả vào gốc cây, rồi trèo lên một cành cây che khuất bóng chờ đợi mấy con linh thú ranh ma chạy đến.
Con đại xà không dám cãi lời, nó từ từ trườn tới gốc cây, ánh mắt chăm chú ngó nghiêng xung quanh cực kỳ đề phòng, cái lưỡi dài trẻ đôi cũng liên tục thò ra thăm dò. (đọc tại Qidian-VP.com)
Máu huyết bắn ra tứ phía, con đại xà thét lên đau đớn, nó nhìn Võ Huyền đầy căm hận, liền dùng toàn bộ sức mạnh còn lại phi thân tới chỗ Võ Huyền nhằm đồng quy vô tận, song Võ Huyền chỉ đơn giản dùng cước bộ tránh né.
Võ Huyền đâu nghe được những điều đó, mà có nghe hắn cũng lười quan tâm.
Tiểu Ưng với thân hình nhỏ nhắn cũng nấp trên một cành cây cao.
Trong lòng hắn thầm tiếc một chút vì cấp độ hiện tại của hắn có lấy Hắc Không Trạc cũng vô dụng, vì cấp độ của hắn không đủ để lấy bảo vật của đối thủ, điều hắn có thể làm là g·iết nhiều một chút tích lũy điểm Hắc Ngục cùng điểm lên cấp.
Con hắc báo bên ngoài thấy vậy có phần e sợ Võ Huyền nhưng nhìn hắn khiến nó lại thèm thuồng cùng tức giận, nó giận giữ kêu lên một tiếng cùng hai con mãnh hổ lao tới Võ Huyền, còn chính mình cũng lao theo phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con mồi tốt nhất chính là Ngục Thú giả bị trọng thương, dĩ nhiên hắn không ngốc khi tự lấy mình làm con mồi, hắn cùng Tiểu Ưng chậm rãi di chuyển trên những cánh cây bằng tốc độ của mình.
Võ Huyền biết nếu mình không làm gì thì chỉ có thể bắt được con rắn đen lớn này, nếu nó c·hết thì mình mới có thể bắt được ba con linh thú kia.
Võ Huyền lập tức mỉm cười, dính bẫy, hắn liền thôi động linh lực đã chuẩn bị sẵn, hàng loạt cột băng từ trên trời thẳng tắp cắm chặt con đại xà xuống đất chia thân xác nó làm đôi.
“Được, ngươi mau qua đây.”
Truyền linh lực vào trong Phong Hành dưới chân, tốc độ của Võ Huyền như bay chạy trên đất, kéo theo mấy con mồi đằng sau.
‘Bẫy’ đây là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Võ Huyền, hắn ngồi im chờ đợi trên tán cây, chờ đợi cái bẫy bên dưới diễn ra.
Hơn hết, Võ Huyền còn có thể thấy ba người đều là nhị cấp trung kỳ nhưng mỗi lần ra chiêu đều vô cùng hời hợt, nhìn như chí mạng nhưng lại không hề nguy hiểm.
Hai người chiến thú sư nhị cấp hậu kỳ nhảy vào bên trong, cả hai lợi dụng thân thể mạnh mẽ của mình mà nhằm hạ gục ba người nhị cấp trung kỳ kia, cả hai cũng bỏ mặc con linh thú hắc báo không thèm quản.
Nửa thân trên của con đại xà cứ như vậy cắm xuống đất mất đi sức lực cuối cùng.
Chương 131: Ngư ông đắc lợi
Long Quy tiên sinh hai mắt luôn khép hờ cũng mở ra, lão cười nhẹ nói. “Không phải tham lam mà là đang tự tin vào thực lực của chính bản thân mình.”
Nhưng Võ Huyền từ trong lùm cây làm sao có thể để chuyện đó, Hàn Băng Lưu Tinh được sử dụng trực tiếp dọa sợ mấy con linh thú, hơn trục sợi xích băng tạo ra tóm lấy hai người còn sống cùng một cỗ cơ thể đ·ã c·hết cùng mấy con linh thú b·ị t·hương kéo đi.
Con đại xà dường như cũng lâu chưa được ăn, nó không khách khí nuốt hai cái xác kia vào trong bụng.
Năm người đến tụ hợp cùng nhau, ngạnh chiến bốn con linh thú nhị cấp hậu kỳ.
Bạch ở ngoài thông qua một viên Lưu Hồn Bích Ngọc chiếu ra bên ngoài hội trường toàn cảnh của Võ Huyền, nàng không khỏi mỉm cười nói. “Thiếu chủ cũng đủ tham lam.”
Từ hai lùm cây phía bên dưới, hai người nhị cấp hậu kỳ nhảy ra, cả hai có lẽ đều là chiến thú sư vì Võ Huyền thấy được việc biến hóa cơ thể cũng như dao động linh lực từ họ.
“Tốt các ngươi mau qua đây.” Một người chiến thú sư sau lớp mặt nạ mừng thầm trong bụng.
Nhờ Phong Hành thi triển, Võ Huyền di chuyển còn nhanh hơn đám linh thú đằng sau một điểm, mà Tiểu Ưng trên không liên tục thả xuống Phá Hoa Tuyết nhằm cản trở con hắc báo cùng mấy con linh thú phía sau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.