Khống Thú
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 162: Tập kích
Trước khi đi nghỉ ngơi, Võ Huyền lại đi xung quanh kiểm tra trận pháp một lượt rồi mới an tâm đi ngủ, ba trận pháp phòng thủ huyền cấp hạ phẩm xem như đủ để bảo vệ tập kích của những tứ cấp bên ngoài.
Bốn người Phong Mẫn Nghi cùng đám sủng thú của năm người cũng lên trước, đằng sau chỉ còn lại Võ Huyền, Thiên Dương Ngân cùng Điệp Điệp và ba sủng thú của Thiên Dương Ngân bảo vệ hai người.
***Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Dương Ngân hai tay truyền linh lực vào trong tấm lệnh bài theo sự hướng dẫn của Võ Huyền bên cạnh, tám trận pháp liền nhau từ trong lệnh bài bay ra bao phủ hai dặm xung quanh.
Mà Sở lão cùng Dương Tú đều là người hầu, chủ nhân Thiên Dương Ngân không hỏi đến, hai người tự nhiên sẽ không lên tiếng.
“G·i·ế·t trước năm người, bớt ba người để hỏi, thường trong di tích, sẽ không tự dưng động thủ, chắc bọn chúng đã biết được điều gì.” Thiên Dương Ngân nói ra ý định của mình.
Từ bên ngoài trận pháp, một tiếng hét lớn vang lên. “Người bên trong trận pháp, chỉ cần giao cho chúng tôi hạt châu của các người, chúng tôi sẽ lập tức rời đi ngay.”
Giữa rừng cây tối tăm, tiếng củi kêu lách tách, ánh lửa nhảy múa chiếu rọi sáu bóng người.
Võ Huyền nhìn Thiên Dương Ngân như muốn hỏi ý kiến.
Võ Huyền trên người có ba đại lão cũng khẳng định có manh mối nhưng chưa đến bước đường cùng, hắn cũng không muốn hỏi, dù sao đi ra ngoài rèn luyện cũng không nên quá dựa dẫm.
Võ Huyền là chủ trận tự dưng biết được mức chịu của trận pháp của mình, hắn nói. “Cứ để bọn chúng t·ấn c·ông đi, trận pháp vẫn chịu được ba đợt nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
*** Hôm nay chỉ có hơn một nghìn chữ, do mình chỉ tranh thủ viết được từng này, mong mọi người thông cảm!
Song nàng lại nhìn Võ Huyền, thấy hắn vẫn bình thản như không, dường như trận pháp này chẳng liên quan gì đến hắn vậy, cho nàng một chút cũng không tiếc.
Thứ này bình thường chỉ có khi chiến đấu với minh thú mới được Trận Điện sử dụng, nàng không nghĩ mình lại có thể sở hữu bản bát trận liên hoàn huyền cấp hạ phẩm trong tay.
Võ Huyền lập tức hét lên. “Bốn người chuẩn bị, ta mở trận pháp, như cũ, g·iết hết, để lại ba người sống là đủ.”
Võ Huyền đưa một tấm lệnh bài chứa trận pháp cho Thiên Dương Ngân. “Tỷ không tiện di chuyển, kích phát cái này yểm trợ mọi người sẽ giúp mọi người tránh mất sức.”
Thiên Dương Ngân thấy được điều này, nàng liền bỏ ý định bớt lại cái trận pháp này, mà nắm chặt nó trong tay chờ để kích phát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Dương Ngân cầm tấm lệnh bài trong tay có phần không tin, vậy mà là bát trận liên hoàn.
Năm người Thiên Dương Ngân cũng sớm nhìn về chỗ trận pháp thấy được vài bóng đen đang t·ấn c·ông bên ngoài.
Chương 162: Tập kích
Võ Huyền lại tìm bên trong Càn Khôn Giới của người bị g·iết sáng nay, cũng phát hiện được một hạt châu tương tự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Dương Ngân từ trong người cũng nhanh chóng lấy ra một viên hạt châu.
Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn không có kinh nghiệm đối với di tích nên hai nàng bàn từ trước, đều không có lên tiếng.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!
Võ Huyền vừa nói, pháp quyết trên tay biến ảo, một loạt văn tự đánh xuống viên đá dưới chân, trận pháp được mở ra, tám người cùng mười mấy con thú lập tức lao vào.
Thiên Dương Ngân hỏi Võ Huyền. “Đã đi cả ngày mà chỉ toàn là cây cối, Huyền thiếu chủ nghĩ sao?”
Băng linh lực tinh khiết vẫn từng chút một nhỏ giọt vào bản mệnh thú tâm của hắn, rồi lại từ bản mệnh thú tâm của hắn tán ra khỏi cơ thể giúp thanh lọc chất bẩn trong cơ thể. (đọc tại Qidian-VP.com)
Võ Huyền dựa lưng vào cây, trên ngón tay hắn, một con dao nhỏ bằng băng nhảy múa, ánh lửa nhỏ bập bùng xuyên qua nó, khiến người ngồi đối diện hắn là Thiên Dương Ngân nhìn con dao giống một con dao trong suốt, chưa một ngọn lửa bên trong.
Hai người cùng lúc suy nghĩ, xem ra di tích này là một kiểu thí luyện.
Phong Mẫn Nghi hỏi Võ Huyền. “G·i·ế·t c·hết chứ?”
Hiện tại trong đầu nàng đang suy nghĩ có nên sử dụng pháp bảo thất cấp để tiêu diệt đám bên ngoài kia hay không, chứ trận pháp mỗi lần sử dụng đều sẽ yếu đi một lần, tu bổ cũng tốn rất nhiều công sức.
Quy trình xa xỉ này cứ thể lập đi lập lại tới khi có một tiếng ầm từ trận pháp vang lên.
Nghe người bên ngoài hét lên, Võ Huyền lập tức nhíu mày, tinh thần lực lập tức quét quanh cơ thể thì phát hiện bên trong ngực từ lúc nào có một viên hạt châu lục sắc.
Màn đêm buông xuống, âm thanh vắng lặng như tờ, Võ Huyền để Điệp Điệp và Tiểu Ưng canh gác giúp mình, còn bản thân hắn thì củng cố linh lực trong cơ thể.
Có điều tỷ cũng nói đúng, đi cả ngày trừ gặp được mấy cây dược linh tứ cấp ra thì không có một con linh thú hay hung thú nào đúng là kỳ lạ, một cánh rừng như này đáng ra phải có thứ quý giá hơn.”
Võ Huyền búng nhẹ con dao lên không, con dao hòa vào bóng tối mà tan biến mất, hắn nói. “Ngày mai chúng ta cứ đi tiếp, ít nhất cần xác định di tích này thuộc thời nào, khi đó mới có câu trả lời chính xác được.
Hắn lại dùng tinh thần lực mạnh mẽ của mình quét bốn phía xung quanh, hai mắt hắn nhắm nghiền thấp giọng nói. “Có tám người cùng mười con sủng thú t·ấn c·ông.”
Võ Huyền bừng tỉnh khỏi tu luyện, Điệp Điệp chắn trước mặt hắn đề phòng.
Khung cảnh rừng cây thay đổi, tứ phía xuất hiện thác nước mạnh mẽ chảy xuống, sương trắng bốc lên che kín tầm nhìn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.