Khống Thú
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 172: Vây công
Chương 172: Vây công
Nơi chiến đấu cách không xa nhưng Võ Huyền vẫn cẩn thận để lại hai con linh thú canh trừng nơi vào, tránh để cho lúc bọn hắn đi có kẻ nào lẻn vào chiếm hết đồ thì không biết tìm ai mà khóc, cẩn tắc vô áy náy a.
“Dưới tấm đồng thiết này, có một tòa cung điện rộng lớn, chỉ là ta không thể vào trong, có trận pháp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Võ Huyền vừa nhìn thấy vài bóng người đã nhận ra người quen, một người béo nhưng thân pháp nhanh nhẹn không ai khác ngoài Hồng Thịnh Bảo.
Phía sau lều của Phong Ngôn có vài tiếng xào xạc, Võ Huyền liền theo tiếng động đi tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở lão nhìn biểu hiện của Ngọc Tam Vĩ thì hơi lắc đầu, cái bọn tầm bảo này nếu chiến đấu trước mặt chỉ sợ vỡ tim mà c·hết.
Ngọc Tam Vĩ không có tốn sức chạy như ngày hôm qua, mà nó ở trên vai Phong Mẫn Nghi chỉ đường về phía trước.
Thiên Dương Ngân cũng nhận ra ẩn trong đám người đang chiến đấu kia cũng có năm người của mình.
Hắn đá lại đống lá khô che đi tấm đồng thiết. “Phiền phức.”
“Phải giúp, nhưng tỷ nhìn xem, đám người phía dưới rất lạ, rõ không phải là người của Đan Phong hay các thế lực đi cùng hắn, phải đề phòng.” Võ Huyền nhìn đám người bên dưới nói.
Ngọc Tam Vĩ hai mắt bỗng mở to chớp chớp, nó chỉ về phía xa, như một tia chớp nó liền chui về trên tay Phong Mẫn Nghi.
Sở lão đưa ánh mắt nhìn Thiên Dương Ngân chờ đợi lệnh của nàng.
Hắn thấy bị đứt mấy chi không phải chuyện lớn, chỉ cần dùng bảo khí là có thể thay thế được một phần, để bốn con linh thú này trấn thủ tại cứ điểm ở tầng một đáng vẫn giúp được một hai.
Hắn lại quay sang phía Dương Tú. “Phiền Dương Tú cô nương bảo vệ cho Phong ngôn.”
Võ Huyền cùng lúc quay sang bốn mắt nhìn nhau, hắn liền nói. “Đến đó trước rồi nói.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngọc Tam Vĩ gặm viên khoáng thạch Phong Mẫn Nghi thưởng cho nó, tiếng kêu lách tách của viên khoáng thạch tách ra, nó lấy lõi khoáng thạch bên trong nuốt thẳng vào trong bụng rồi ợ một tiếng mới hài lòng nói:
Thiên Dương Ngân lại nhìn về phía Võ Huyền muốn hỏi ý kiến của hắn.
Thiên Dương Ngân cũng có để ý đến điểm này, chỉ là nàng không quá e sợ như Võ Huyền, Hồng Thịnh Bảo, Độc Ánh Vân và Mộng Kỳ cùng với sáu người cửu cấp bên người bọn họ không phải quả hồng mềm.
Phong Ngôn nghe Võ Huyền nói liền đáp ứng một tiếng, rồi cho bốn con linh thú ăn đan dược hồi phục linh lực.
Nàng nhỏ giọng hỏi Võ Huyền. “Có giúp không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phong Mẫn Nghi vốn muốn đưa cho Võ Huyền mượn một bảo khí, nhưng nàng bất ngờ không cảm thấy khí tức của hắn nữa.
Chẳng rõ đi bao lâu, Ngọc Tam Vĩ kêu lên một tiếng.
Mấy con linh thú cứ chăm chú nhìn vào mắt nàng, chúng như mơ hồ gật đầu.
Phong Mẫn Nghi cúi người xuống đất, nàng dùng tay phủi đi lớp lá khô cùng cỏ ở phía trên, phía dưới liền hiện ra một tấm sắt đã rỉ sét.
Dương Tú liền gật đầu, nàng liền cùng Phong Ngôn tiến lên, tiếp cận trận chiến phía trước.
Mấy người sau khi chọn một điểm cao trên mấy cây lớn đủ để quan sát trận chiến, do lấp cây lên mọi người không thể thấy rõ hết tất cả nhưng có thể thấy được trận chiến lớn phía trước cũng có vài chục người chưa kể linh thú.
Mọi người thức dậy chuẩn bị xong xuôi, Phong Mẫn Nghi thả Ngọc Tam Vĩ ra để nó tiếp tục đưa mọi người tới chỗ di tích.
Tình thế bên dưới ngang bằng là do những người bên kia có số lượng người áp đảo, mà mấy người Hồng Thịnh Bảo lại ẩn dấu thực lực không có thi triển cùng thả hết sủng thú của mình ra.
Còn có mười mấy người mặc áo đen có ký hiệu do Võ Huyền vẽ ra, một con Yên Vân Hoàng cùng với những đường nét mây vàng đằng sau lưng áo.
Mấy người nhìn quanh chỉ thấy rừng cây rậm rạp, chứ không hề thấy một viên gạch chứ đừng nói đình viện hay gì khác.
Sau lều của mình, Phong Ngôn đang nhỏ giọng nói với mấy con linh thú thu phục được từ đám Hà lão.
Phong Mẫn Nghi nhiều năm bôn ba bên ngoài, tự nhiên có nhiều bảo khí bảo vệ bản thân, bảo khí ẩn thân nàng tự nhiên cũng có, mà còn đưa cho Phong Ngôn mượn.
Bảo khí ẩn thân với mấy người Sở lão, Thiên Dương Ngân, Dương Tú là không thiếu.
“Phong Ngôn, thả linh thú ra giúp bọn họ một chút, cô cũng lên điều khiển bọn chúng, đừng t·ấn c·ông người mình.” Võ Huyền nói với Phong Ngôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa kết hợp bởi nô ấn cùng với huyễn thuật từ từ ăn sâu vào tâm trí đám linh thú, cách này của Phong Ngôn có thể nói là tuyệt.
Võ Huyền nhìn bốn con linh thú bị trận pháp đánh gãy một trong tứ chi, hắn nói. “Cứ thu lưu bọn chúng lại, sau này để bọn chúng trấn thủ ở tầng một là được.”
Võ Huyền đi đến, rất nhanh đã bị Phong Ngôn phát hiện, nàng hướng hắn nói. “Trong số hai mươi con linh thú này, có bốn con b·ị t·hương không thể chiến đấu so với cùng cấp.”
“Ầm…ầm…ầm!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.