Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: “có bạn trai chưa?”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: “có bạn trai chưa?”


Sự từ chối trong im lặng.

“…”

Bốn năm trước, anh với Sầm San cùng nhau ra nước ngoài không phải là để gặp mặt ba mẹ hai bên sao? Mặc dù sau đó không có tin tức về việc đính hôn của bọn họ được truyền đi, nhưng truyền thông vẫn chụp lại được hình ảnh hai người đi ăn cùng nhau tại một nhà hàng, không chỉ một lần.

Vừa dứt câu cuối cùng, cô đặt khuỷu tay lên mu bàn tay của tay còn lại, ngón tay hơi cong lên, giống như cánh hoa đỏ thắm lộ ra nụ hoa mỏng manh bên trong.

Thời gian quay chậm hơn dự kiến ​​là bốn tiếng.

Giờ phút này, mọi thứ trước mắt đều là tiếng hát và những điệu nhảy hư không, mong manh của thời chiến. Ban nhạc đằng sau đang chơi một bản nhạc vui vẻ, khởi động cho một đêm không ngủ.

“Anh quá khen rồi, tôi chỉ là…”

Nhưng nghĩ lại, nếu Tạ Hoài Thâm muốn điều đó, vậy chuyện quay phim không phải không còn ý nghĩa gì nữa sao.

Khi ra khỏi thang máy, Tô Diệu Ngôn nói rằng cô không thể ăn quá nhiều được, nếu không sẽ phải cố gắng giảm cân, rất phiền phức. Phan Tiểu Bảo khen ngợi tính tự giác của cô, đang định thương lượng về thực đơn, chợt thấy một người đàn ông cách đó không xa.

“Gần đây cậu ăn phải thuốc s·ú·n·g đấy à?” Khang Tuyền kêu: “Ngày hôm qua còn trực tiếp cúp điện thoại của anh, cậu bị vấn đề gì sao?”

Phó Doanh Xuyên lau mồ hôi trên cổ, đi đến quầy bar lấy một chai soda, trầm giọng nói: “Anh không có việc gì thì lượn đi.”

Cảnh quay này hoàn thành vào lúc 6 giờ chiều.

Chẳng lẽ hai người đã chia tay rồi sao?

Trái tim Tô Diệu Ngôn đập loạn xạ không thể kiểm soát được.

Phó Doanh Xuyên nhẹ đáp: “Bạn.”

Động tác của Phó Doanh Xuyên dừng lại, đặt bình nước xuống, hỏi: “Phim trường nào?”

Tô Diệu Ngôn định từ chối, nhưng Phan Tiểu Bảo lại nhanh mồm nhanh miệng nói đồng ý.

Tô Diệu Ngôn lắc đầu, tránh khỏi tay anh, cúi đầu thì thầm: “Em tới nhà vệ sinh rửa tay một chút, xin lỗi.”

“Không có bạn trai sao.” Khang Tuyền liếc nhìn Phó Doanh Xuyên đầy ý tứ, mỉm cười rồi lại nhìn Tô Diệu Ngôn: “Không có bạn trai rất tốt. Con gái ngày nay khác với quá khứ, đều muốn đấu tranh cho sự nghiệp của mình. Cô còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Ngay chính khoảnh khắc đó, trái tim Phó Doanh Xuyên run lên dữ dội, anh cảm nhận được rõ ràng sự xuất hiện của cô đã in sâu trong trái tim anh.

Tô Diệu Ngôn cảm thấy tâm trạng của Phó Doanh Xuyên không được tốt, nhưng đó chỉ là cảm giác.

“Nhưng.” Khang Tuyền lại chuyển chủ đề khác: “Nếu trong lòng đã có người thích thì nên giữ lấy thật chặt. Đừng như Doanh Xuyên, đã 30 rồi mà còn một mình. Dù sự nghiệp có thành công đến đâu…”

Tô Diệu Ngôn chớp chớp mắt, uyển chuyển nói: “Không phải, chỉ là tôi cảm thấy đạo diễn… Rất hài hước.”

“Ngẩng đầu, nhìn tôi.”

“Em là diễn viên.” Cô nói: “Không đóng phim thì làm gì?”

Tô Diệu Ngôn mở mắt ra.

Cô làm sao biết được công việc của anh là gì chứ? Đề tài chung chấm dứt!

Phó Doanh Xuyên quét ánh mắt lạnh lùng qua.

***

Hai người quay lại khách sạn chuẩn bị một chút.

Về phương diện này, cô cảm thấy Tạ Hoài Thâm rất chuyên nghiệp.

Tạ Hoài Thâm nói vài lời với phó đạo diễn, các bộ phận cũng vào vị trí của mình.

“Nhớ kỹ động tác v**t v* bông hoa hồng.” Anh ta nhấn mạnh: “Đây là ám hiệu truyền đi của cô, sẽ xuất hiện trên màn ảnh.”

Tô Diệu Ngôn ngẩn người.

Khó hiểu.

Phó Doanh Xuyên nhíu mày, tắt máy chạy bộ.

“Mọi người đi đường vất vả rồi.” Anh ta nói: “Trước tiên chúng ta tới phòng dành cho khách VIP trong khu văn phòng nghỉ ngơi một lát đi? Tôi đã chuẩn bị sẵn trà rồi.”

Trò chuyện không thành, cô giận dỗi bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm. Vì quá nóng, cô lập tức lè lưỡi để giải tỏa bớt hơi nóng, bộ dạng giống như một con cún con.

“Nhìn xem.” Anh ta bước vào phòng, ngồi xuống ghế sofa: “Cậu nói một người đàn ông cường tráng, mạnh mẽ như cậu sao có thể đóng cửa ở nhà chạy trên máy chạy bộ vào một ngày cuối tuần tốt lành như này chứ. Không cảm thấy đáng tiếc sao!”

Chỉ mất khoảng một tiếng lái xe từ thành phố B đến phim trường.

Nhưng cô không thể quên được giáng sinh hai năm trước.

Cô chạy đi như con thỏ nhỏ, còn ngây thơ vô tội mà hét lên “Tiểu Bảo, ở bên này”. Tạ Hoài Thâm thấy vậy cũng không cản cô lại hay chọc ghẹo cô nữa, chỉ là nụ cười trên khoé miệng càng lúc càng sâu…

Rốt cuộc, người này luôn trong trạng thái đóng băng quanh năm, trên khuôn mặt ngoại trừ viết mấy chữ “Tôi rất lạnh lùng”, “Tôi không dễ động vào”, “Tránh xa tôi ra một chút” thì rất khó để nắm bắt những trạng thái khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong được, cô không muốn mất đi cơ hội thật vất vả mới đạt được này, vì vậy chỉ có thể thu lại “thái cực quyền”.

“…”

Thấy cô nhóc này không nhúc nhích, Tạ Hoài Thâm búng tay hỏi: “Sợ hãi rồi sao?”

Chung cư Hoa Lan.

Phó Doanh Xuyên đứng dậy bỏ đi.

Phó Doanh Xuyên đi tới ngã rẽ, vừa lúc nhìn thấy Tô Diệu Ngôn bước vào thang máy.

“Hoa hồng hoa hồng là xinh đẹp nhất, hoa hồng hoa hồng là lộng lẫy nhất.”

Vu tổng dường như cũng đã quen, rất tự nhiên tiến tới bắt chuyện với Khang Tuyền: “Khang tổng, anh xem. Từng viên gạch ngói ở đây…”

Tô Diệu Ngôn khịt mũi, ngẩng đầu.

Diện mạo này của anh ta chẳng phải muốn dìm người khác xuống sao? Người khác còn không thể dìm được anh ta.

“…”

“Mẹ nó, thật sự là anh sao?” Phan Tiểu Bảo kích động nói: “Tại sao anh lại ở đây vậy? Tới bàn chuyện làm ăn sao, thật là trùng hợp. Hôm nay Diệu Diệu nhà chúng tôi cũng tới đây quay phim.”

Vu tổng của Truyền thông Quang Nhạc nghe nói Phó Doanh Xuyên cũng tới, anh ta giống như nhìn thấy thần tài giáng thế, đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe trước 5 phút.

Tô Diệu Ngôn cũng rất vui vẻ, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô nói: “Buổi tối các tiền bối vẫn còn quay phim, chúng ta ăn tạm gì đó là được rồi. Em muốn ở lại trường quay học tập chút.”

Tạ Hoài Thâm bước xuống bên dưới, anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nói: “Diễn không tệ.”

Chương 35: “có bạn trai chưa?”

Sao anh có thể một mình được?

Phó Doanh Xuyên thấy vậy, liền chủ động hỏi: “Em tới đây để quay phim sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Xin chào.” Phó Doanh Xuyên cũng đưa tay ra, lạnh lùng đáp: “Phó Doanh Xuyên.”

Tô Diệu Ngôn nhắm mắt lại.

Một bộ sườn xám màu đỏ ôm lấy dáng người yêu kiều của cô. Cô nhẹ nhàng đung đưa theo điệu nhạc, giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ. Một ánh nhìn, một cái giơ tay, một nụ cươi tươi, thậm chí là một cái nhướng mày, đều tràn ngập phong tình vô hạn.

Anh ta điều chỉnh lại tư thế ngồi, nói: “Anh đây không phải thấy cậu nhàm chán nên mới tới cứu rỗi cậu sao? Vu tổng của Quang Nhạc luôn muốn lôi kéo tôi đầu tư, hy vọng tôi có thể nhàn nhã giải trí một chút, đi không?”

Đinh đong ——

Cô mỉm cười một cái, có chút miễn cưỡng, nhưng không thể không mở miệng được: “Anh đến đây làm việc sao? Vậy anh cứ làm việc tiếp đi ạ, bọn em không làm phiền anh nữa.”

Nhưng theo cô thấy, anh chàng này không chỉ thích thưởng ngoạn nhân gian, anh ta còn có một ánh nhìn giàu có về nhân gian. Hơn nữa, những lời nói có vẻ khiêu khích đó không phải điều mà một vị đạo diễn có thể nói ra.

“Hai vị đây muốn tới ‘giám sát’ sao?” Vu tổng trêu chọc: “Nếu hai vị muốn quan sát, tôi có thể sắp xếp bất cứ lúc nào.”

Cạch!

Tô Diệu Ngôn quay đầu nhìn sang, lại cảm thấy tâm trạng của người này hình như đã tốt lên một cách khó hiểu… Không ổn, lúc thì vui vẻ, lúc thì như nhà có tang.

“Hài hước?” Tạ Hoài Thâm tiến lên một bước: “Làm sao em biết tôi hài hước chứ không phải cố tình ám chỉ em, muốn dìm em xuống?”

Phan Tiểu Bảo đối với ai cũng thân thuộc như đã quen từ trước, ngay cả khi đối mặt với một người đạt đến cấp độ lão tổng như Khang Tuyền, anh ta cũng có thể nói chuyện rất vui vẻ, đảm bảo cho căn phòng không quá tẻ nhạt. Nhưng thứ duy nhất mà anh ta không thể nắm bắt được, chính là “tảng băng trôi” kia.

“Doanh Xuyên, đây là…” Khang Tuyền xuất hiện rất đúng lúc.

Tô Diệu Ngôn suy sụp ngồi tại chỗ.

Phó Doanh Xuyên gật gật đầu, không nói gì, có vẻ bực bội.

Tô Diệu Ngôn nhìn Phan Tiểu Bảo, Phan Tiểu Bảo lập tức nói: “Khang tổng, ước mơ trở thành diễn viên của Diệu Diệu nhà chúng tôi còn chưa thành hiện thực, làm gì có chỗ cho yêu đương chứ?”

Tô Diệu Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Cô muốn đi xem lại cảnh quay vừa rồi của mình, nhưng cô lại không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở trên sân khấu chờ chỉ đạo của đạo diễn.

Một mình? Một mình!

Trên bàn đột nhiên lâm vào trạng thái yên tĩnh.

Bấy lâu nay, cô luôn thận trọng né tránh tất cả tin tức về anh và Sầm San, nhưng mỗi lần không kìm chế được mà tiện tay lướt tìm, cô đều thấy tim mình như bị ai siết chặt lấy.

“…”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Sức vận động đã chờ được phát lực.

“Tối nay muốn ăn gì? Anh đây sẽ chiêu đãi!” Phan Tiểu Bảo vui vẻ nói: “Chúc mừng Diệu Diệu nhà chúng ta đã hoàn thành cảnh quay đầu tiên trong đời. Những rắc rối nho nhỏ trước đó bỏ qua.”

Ngón tay cái của Tô Diệu Ngôn ấn vào các khớp xương, do dự không biết có nên bảo Phan Tiểu Bảo trực tiếp thu dọn đồ đạc rồi rời đi không? Đúng lúc này, nhân viên công tác bước vào bảo Tô Diệu Ngôn lập tức đi thay quần áo, chuẩn bị cho cảnh quay.

Thật sự đã xảy ra chuyện gì vậy?!

Tô Diệu Ngôn nhìn chiếc micro thẳng đứng ở giữa sân khấu, hít một hơi thật sâu rồi bước đi.

“Phó tổng, anh xem.” Vu tổng giới thiệu: “Gạch ngói ở đây đều được phục chế từng cái một theo những bức ảnh cũ, vàng thật, bạc trắng, số lượng không phải nhỏ.”

“Có bạn trai chưa?”

Khi đi ngang qua Tạ Hoài Thâm, cô đột nhiên nghe thấy anh ta nói: “Lấy ra sự bình tĩnh vừa nãy của em là được.”

Phó Doanh Xuyên vội kéo cô dậy, hỏi: “Có bị bỏng không?”

Phó Doanh Xuyên vô cảm gật đầu, ánh mắt lại như có như không đảo qua cô gái bên cạnh.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Editor: Yuu

Trái tim Tô Diệu Ngôn đột nhiên đập mạnh!

Trà nóng làm ướt khăn trải bàn, lập tức tràn ra khắp người cô.

***

Vu tổng đích thân dẫn Phó Doanh Xuyên và Khang Tuyền vào trong trường quay.

Sau một hồi chờ đợi, Tạ Hoài Thâm nói ra hai chữ này.

“Mùa hạ dài nở rộ trên cánh hoa. Hoa hồng, hoa hồng, em yêu anh.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Đúng rồi.” Vu tổng nói: “Chuyện khác thì không nhắc tới, nhưng đạo diễn vĩ đại Tạ Hoài Thâm hiện đang quay phim trong căn cứ của chúng tôi. Người này chuyên quay phim về dân quốc, yêu cầu về bối cảnh rất cao. Mỗi lần quay cảnh ngoài trời đều tới chỗ chúng tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Những tiếng vỗ tay vang lên tại hiện trường.

Những giọt mồ hôi từ hai bên thái dương dọc theo khuôn mặt chảy xuống cằm nhọn, từng giọt từng giọt một đọng lại ở trên ngực. Trước ngực thấm ướt một mảng lớn, lộ ra cơ ngực hoàn chỉnh, đầy gợi cảm.

Tô Diệu Ngôn thu lại ánh mắt, vội nói: “Cũng không hẳn là vậy, tôi vẫn chưa ký hợp đồng với công ty. Bây giờ tôi đang học năm cuối, công việc chính vẫn là học sinh.”

Phó Doanh Xuyên xuống xe.

Tô Diệu Ngôn gật đầu như gà mổ thóc.

“Cậu, cậu làm sao vậy?” Khang Tuyền buồn bực: “Chẳng lẽ cậu…”

“Thật sự không đi sao?” Khang Tuyền nhướng mày: “Cậu ta hẹn tôi ở phim trường đó, nói không chừng có rất nhiều mỹ nữ ở đó.”

Anh ta đã nói cái gì cơ?

Trước khi nhìn thấy máy quay, Tô Diệu Ngôn lo lắng đến mức đau bụng, những thứ đã học trước đấy cũng trở nên vô dụng như máy quay bị rơi xuống. Nhưng khi thực sự nhìn thấy máy quay, cả người cô đều thả lỏng, chỉ nghĩ sẽ diễn thật vui vẻ.

Huống hồ lần này anh về nước, Sầm San cũng về theo, rõ ràng là để quay về ổn định lại cuộc sống hôn nhân.

Anh giới thiệu với người khác cô là bạn của anh chứ không phải em gái sao? Điều này có gì đó sai sai.

Tô Diệu Ngôn hắt nước lạnh lên mặt!---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tạ Hoài Thâm và phó đạo diễn quan sát qua màn hình, phó đạo diễn thán phục: “Anh đào được bảo bối này ở đâu ra vậy? Rất tuyệt. Tôi dám khẳng định chúng ta lấy bất cứ đoạn nào cũng có thể tạo ra một tấm poster!”

“Cảnh thứ 37, tập 3 《 Tuế Hoa như ca 》bắt đầu!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt anh chợt tối sầm lại, bước nhanh tới, vươn tay ra khi cửa thang máy sắp đóng, chặn cửa thang máy lại…

Khang Tuyền nhìn Phó Doanh Xuyên, có chút hứng thú: “Phim về dân quốc sao? Nghe có vẻ thú vị đó.”

Tạ Hoài Thâm giơ tay chạm nhẹ vào vành tai cô, cô lập tức rụt cổ lại tránh đi: “Sợ cái gì? Ở đây nhiều người lắm. Khuyên tai bị cong rồi, lát nữa bảo trợ lý sửa lại một chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phan Tiểu Bảo nhận được Wechat.

Anh rời khỏi chỗ Khang Tuyền và Vu tổng đang đứng, đi về phía trước hai bước, ánh mắt lướt qua đám đông đang vây xem. Cô gái trên sân khấu rơi vào tầm mắt của anh…

Vu tổng bước nhanh tới chào đón, cách ba bốn mét đã đưa tay ra, thâm tình nói: “Phó tổng, rất hân hạnh! Rất hân hạnh!”

Nhưng cô chợt nghĩ tới trước đó người ta đã đưa cô về khi cô đổ bệnh, còn gọi bác sĩ tới, bây giờ mà để anh một mình thì không thích hợp chút nào.

Trợ lý trường quay mập mạp cầm clapper board chạy lên sân khấu chuẩn bị.

Các cơ tay và chân thả lỏng theo từng chuyển động, tạo thành những đường nét dẻo dai, khỏe mạnh. Anh nện bước không ngừng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, đẩy nhanh tốc độ của máy chạy bộ, khí thế giống như một con báo đang chạy trong núi rừng hoang dã.

Ở bên này, Khang Tuyền đang nói chuyện với Vu tổng, thấy Phó Doanh Xuyên không còn đứng bên cạnh nữa, anh ta nhìn xung quanh một vòng, chợt thấy anh như hóa đá mà đứng đằng sau đám đông.

Khang Tuyền hỏi lại: “Quanh thành phố B này còn có phim trường nào nữa?”

Phó Doanh Xuyên gật đầu, vẻ mặt thờ ơ.

“À.” Tạ Hoài Thâm mỉm cười: “Đào được đâu ra sao? Với tôi, đây là duyên phận.”

“Nhìn cái gì vậy?” Khang Tuyền cũng đi tới quan sát, không khỏi sửng sốt: “Cô gái này… Cô gái này là người ở cửa quán bar đúng không? Đổi sang tạo hình như này rất ngon mắt đó!”

Khang Tuyền nói: “Vu tổng khách sáo rồi. Bây giờ trong trường quay đang có đoàn làm phim quay phim sao?”

Khang Tuyền hiểu rõ, lại hỏi: “Học viện Điện Ảnh các cô chắc toàn mỹ nam, mỹ nữ nhỉ? Nhưng tôi nhìn thấy cô Tô đây chắc chắn là lông phượng sừng lân.”

“…”

Người đàn ông đổ mồ hôi như mưa trên máy chạy bộ.

“Loại tép riu như tôi sao có thể lọt vào mắt xanh của anh được?” Cô mỉm cười: “Anh bận rộn như vậy, tôi không làm chậm trễ thời gian của anh nữa, tôi đi trước đây.”

“Quay lại?” Phó đạo diễn cũng khó hiểu: “Tại sao…”

“Nói linh tinh.”

Các nhân viên công tác đều sôi nổi bàn luận đoạn diễn này của Tô Diệu Ngôn rất xuất sắc, rất quyến rũ.

Phó Doanh Xuyên hạ cổ tay áo xuống, từ từ đi về phía bọn họ.

“Ồ.” Tô Diệu Ngôn đột nhiên bừng tỉnh: “Tôi, tôi không nghĩ tới chuyện đó.”

“Lời thề của trái tim, tình cảm của trái tim, ánh sáng của thánh thần chiếu xuống trần gian.”

“…”

“Cut!”

Vu tổng thầm nghĩ, người này còn cần phải tự giới thiệu về tên tuổi nữa sao?

Tạ Hoài Thâm đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Diệu Ngôn.

Hình ảnh trên tin tức rất rõ ràng, Sầm San ôm Phó Doanh Xuyên ở lối vào của nhà hàng, không có gì khác biệt giữa hai người họ với mọi cặp nam nữ đang yêu nhau khác.

“Quay lại.”

Phan Tiểu Bảo đã hỏi Tô Diệu Ngôn nhiều lần rằng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cô không nói, nhưng trong lòng lại sợ hãi liệu không biết những lời vừa rồi của mình có đắc tội với Tạ Hoài Thâm hay không. Nhỡ đâu cô lại bỏ lỡ cơ hội một lần nữa.

“Hay là anh đi hỏi thăm một chút?” Phan Tiểu Bảo nói: “Bọn họ nói 10 giờ bắt đầu quay, như này là muộn quá rồi.”

Trong phòng riêng chỉ có bốn người ngồi trên chiếc bàn tròn lớn đủ chỗ cho tám người.

“Khang tổng, Phó tổng, xin lỗi, tôi đi ra ngoài xem Diệu Diệu thế nào.” Anh ta đứng lên, nói: “Cô ấy nói muốn về trước để đọc kịch bản. Tôi sẽ nói với cô ấy vài lời, lập tức…”

Khang Tuyền phong độ xuất hiện ở cửa.

***

Cô gật đầu.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô một cái, hỏi lại: “Công việc nào?”

“Ánh sáng, âm thanh… Được rồi, tất cả các bộ phận sẵn sàng.” Phó đạo diễn dùng bộ đàm chỉ đạo: “Chờ một chút, di chuyển ánh sáng sang bên phải diễn viên một chút, rất tốt. Trợ lý trường quay vào vị trí.”

“Bạn sao.” Khang Tuyền mỉm cười: “Có thể gặp được chính là duyên phận, hai vị đây nếu không chê thì chúng ta có thể ăn chung một bữa cơm không? Phòng riêng chúng tôi đặt cách đây không xa lắm, là Hilton ở ngay bên kia đường thôi.”

“…”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, Tô Diệu Ngôn ở lại trường quay để quan sát trạng thái và cảm xúc của các tiền bối khi họ diễn xuất. Cô đã học hỏi được rất nhiều, cũng thực sự đã hiểu rằng để tạo ra được một tác phẩm hay, diễn viên phải cẩn thận từng chút một, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Nói đến cũng kỳ lạ.

Phan Tiểu Bảo ủng hộ cô, nói rằng sẽ mời cô ăn cơm hộp siêu xa hoa.

“Anh đã giải quyết công việc xong rồi sao?” Cô khó khăn mở miệng hỏi.

“Thì ra cô Tô đây là diễn viên sao?” Khang Tuyền đột nhiên mở miệng.

Tô Diệu Ngôn đã tìm mọi cách để tránh anh, tại sao lại càng gặp anh thường xuyên hơn vậy.

Hai chữ này giống như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô. Cô vô cùng xấu hổ, đáy mắt cay cay, cảm thấy chắc chắn vừa rồi mình diễn rất tệ.

Tạ Hoài Thâm nhìn thấy Tô Diệu Ngôn, biểu tình trở nên đứng đắn, giống như sự đùa giỡn lúc nãy là do ma quỷ nhập vào.

Tạ Hoài Thâm chỉ vào ngực cô, tiếp tục nói: “Động tác này quá cố tình và giả tạo. Đây là ám hiệu, không phải dấu hiệu rõ ràng, hiểu không? Đừng để mọi người nhìn ra hành động này của cô có ý nghĩa gì, cô phải hòa vào bản nhạc một cách hoàn hảo.”

Niên Đại, một nữ sinh tiến bộ có cơ hội học đại học. Bởi vì chiến tranh, gia đình tan nát, cô lưu lạc đến vũ trường ca hát. Cô không dám trầm luân trong son phấn và cuộc sống an nhàn, trái tim luôn hướng về quê hương. Mỗi khi cất tiếng hát, nụ cười đều đẹp đến nao lòng, nhưng không thể che giấu được nỗi bất lực mờ mịt trong lòng.

Khang Tuyền nhịn cười, nói: “Tiểu Bảo, cậu ngồi xuống ăn tiếp đi.”

Xem ra chuyên viên trang điểm nói không sai, Tạ Hoài Thâm chỉ thích thưởng ngoạn nhân gian.

“Phó tổng?”

Phó Doanh Xuyên không nói gì, chỉ ngửa cổ uống nước.

Phó Doanh Xuyên thoáng sửng sốt, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.

Một người đàn ông cường tráng như Khang Tuyền nhìn cũng thấy không chịu nổi.

Tô Diệu Ngôn làm nghiêng tách trà trên bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: “có bạn trai chưa?”