Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Tâm Trạng Sắc Thái
" Được rồi, ngươi quay về lớp đi. Cố học cho giỏi vào, đừng có ngu xuẩn giống như vậy như nhị ca ngươi "
" Đúng là rất khác biệt "
" Vâng..." Bên kia đáp lại bằng một giọng mềm mềm nhu nhu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Thanh Tuyền không quyết định được, đưa mắt hỏi ý người thiếu niên ngồi ở bên cạnh.
" Ôi..." Hắn khẽ rên, như đang tận hưởng những thứ cảm xúc tâm trạng tản mát ra từ người đi đường.
Phải biết bây giờ cũng sắp trưa rồi, mặt trời treo trên cao ánh nắng chiếu xuống nóng cực kỳ, vậy mà có đông người đến thế.
Dị biến ngay lập tức xuất hiện, những đám khói với màu sắc khác nhau chui ra từ trong cơ thể của những người đi đường.
" Cảm ơn các ngươi à, mà dù người thiếu niên đó có hơi ưa nhưng không sao "
" Lần sau tiểu tỷ tỷ có cần gọi xe thì nhớ kêu ta nhá " Từ Vi kích động nói, gặp phải hành khách hào phóng thế này thì tất nhiên phải lôi kéo rồi.
Cạch ! Từ Vi cúp điện thoại, khuôn mặt bao trùm sát khí, tay xoay vô lăng, đạp mạnh chân ga.
"..."
" Tùy ngươi thôi, bất quá nơi nào càng đông đúc càng hỗn loạn thì càng tốt "
Một người qua đường nhộm đầu xanh lục đang nghe điện thoại thì bị dọa đến mức rớt cả điện thoại xuống đất, hắn giận tím mặt quát ầm lên.
" Ừm... quảng đường từ ngoại ô đến thành Nam cần thanh toán một trăm mười hai Viêm Hoàng tệ "
Từ Vi vui vẻ nghĩ thầm, chỉ là nàng ta không hề biết hai người vừa nãy chính hành khách đặc biệt nhất đời nàng, cũng nhờ vậy mà nàng mới có thể sống sót sau tai nạn đáng sợ ở tương lai.
" Điên cuồng ? Oán hận ? "
" Bây giờ ta liền đi tìm nhị ca của ngươi để nói chuyện " Từ Vi nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
" Thỏa mãn, vui sướng, hạnh phúc, vui vẻ, thỏa mãn, thù hận..."
Có người đi bộ không nhanh không chậm, trong tay cầm đồ ăn vặt, sống một cách chậm rãi bình thản. Kẻ lại gấp rút di chuyển, đầu đầy mồ hôi, vừa đi lại vừa cố gắng làm việc...
Kỳ thật thu nhập của nàng cũng không tính thấp, thu nhập trung bình ở thành phố Đại Giang cũng chỉ là bốn năm ngàn thôi, mỗi tội lái xe thế này phải làm từ sáng sớm đến đêm khuya nên rất mệt mỏi.
" Từ Minh ! Không phải còn đang trong giờ học sao, ngươi điện cho ta làm cái khỉ gì ? "
" Con mẹ nó !!! Đi tìm chỗ chôn hay sao mà chạy như điên thế " (đọc tại Qidian-VP.com)
La lớn hơn nữa cũng vô dụng, xe đã sớm chạy mất tiêu. Hắn ngớ người một hồi, liền khóc không ra nước mắt lụm chiếc điện thoại dưới đất lên.
Thiếu niên chậm rãi đánh giá phong cảnh xung quanh, nhấm nuốt sắc thái trên khuôn mặt của người qua đường, lắng nghe những cuộc trò chuyện khác nhau bao hàm mọi chuyện có trên đời...
Phải biết chuyến xe này nàng chỉ kiếm lời được mười Viêm Hoàng tệ mà thôi.
" Cảm tạ mỹ lệ tỷ tỷ, người xinh đẹp đúng là rất hào phóng " Từ Vi kinh dị cầm hai tờ tiền trên tay, xưng hô đột ngột thay đổi.
" Cái gì ?!"
Dù cho là người sinh ra ở đây cũng không dám nói mình hiểu hết hay đi hết nơi này. Người địa phương khác đi vào, dù cho có định vị vệ tinh thì cũng thường xuyên bị choáng váng bởi độ rộng lớn của nó.
Reng reng reng !!! Điện thoại đặt trên ghế lái phụ đột ngột vang lên.
" Hạnh phúc, hạnh phúc, nhàm chán, căm hận, vui vẻ, hạnh phúc, thỏa mãn..."
...
" Má nó bể màn hình điện thoại mất rồi, ngày quỷ quái gì vậy "
" Khỏi thối đi " Nàng hào phóng nói tiếp.
" Lần trước làm không công mấy tháng còn chưa đủ hay sao ? "
Nhân vật phản diện cơ mà, há lại cần tiết kiệm ? Thiếu tiền đi cướp liền xong việc.
Từ Vi tâm tình rất tốt chờ hai thân ảnh chen vào dòng người thì mới bắt đầu khởi động xe.
Nàng thấy được một con đường không có một chiếc xe nào, chỉ có dòng người đông nghẹt chen lấn di chuyển.
Trên đường đi cũng không dễ dàng gì, thường xuyên bị cảnh sát gọi vào. Có thể thấy khắp nơi đều có chốt chặn được trấn giữ bởi cảnh sát trang bị vũ trang, phần lớn xe ra vào thành phố đều phải tiếp nhận kiểm tra.
" Thông qua "
Chương 37: Tâm Trạng Sắc Thái
Nếu chờ đến chiều tối thì có trời mới biết sẽ đông đúc đến mức độ nào nữa.
Thiếu niên cứ như bị động kinh, đồng tử xoay tròn, khóe miệng liên tục lẩm bẩm mấy thứ khó hiểu.
" Ngừng xe, ở đây được rồi "
" Tiểu đệ ? "
Nàng nói bla bla một đống lớn, phát tiết bất mãn trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Ừm, cứ đi tiếp đi "
" Chúng ta đến khu vực trung tâm của thành Nam rồi đấy " Từ Vi sau khi rời khỏi chốt chặn liền quay sang nói.
Xe chạy thêm được hơn mười phút thì hai mắt Hàn Thanh Tuyền sáng lên.
Mỗi một khu như vậy thì bên trong sẽ có hơn ba mươi quận trực thuộc, mức độ rộng lớn không cần nói cũng biết.
Tám mươi tệ này đã sánh bằng tiền lời chạy mười chuyến xe của nàng rồi, dù sao không phải lúc nào cũng có chuyến xe đi xa đến vậy.
Uỳnh uỳnh !!! Chiếc xe xoay một vòng lao ra như vũ bão, tạo ra tiếng xé gió vô cùng mãnh liệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đợi đem xe đậu rồi nàng liền lấy ra điện thoại, bấm bấm vài cái.
Thấy hắn ngẩn người, Hàn Thanh Tuyền liền ngừng bước chân, im lặng chờ đợi.
" Dù sao...ký ức trên cỗ thân thể này chưa chắc đã đúng, thời gian mười mấy năm có thể thấy đươc bao nhiêu thứ cơ chứ "
Xem ra thành phố Đại Giang đang trong trạng thái cảnh giới cao, bọn họ đúng là rất xem trọng mối uy h·iếp đến từ ngục giam.
" Tiểu Văn lại đến cái công ty c·h·ế·t tiệt đó nữa rồi sao ? Nó bị ngu hay gì ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"..."
" Bất bình, thỏa mãn, vui sướng, thỏa mãn, căm ghét, ghen tức, thỏa mãn..."
" Tự mình cảm nhận mới là thật "
Nàng gật đầu đưa ánh mắt nhìn qua cửa xe, cố gắng tìm kiếm một nơi thích hợp.
" Một cái công ty coi trọng xuất thân, khinh người quá đáng như vậy mà còn cố mà làm, nó bị cái gì vậy ?! " Giọng điệu nàng tràn đầy tức giận.
Đối với nàng bây giờ thì tiền giấy đã trở nên không quan trọng nữa.
" Để xem nào..." Hai mắt thiếu niên gặp phải biến đổi, làn khói đen dần dần tràn lan, bao trùm xung quanh đồng tử.
" Tiền mặt đi, ta có sẵn đây " Hàn Thanh Tuyền gật đầu, từ túi áo khoác lấy ra hai tờ tiền màu đỏ hồng, có ghi số một trăm đưa cho Từ Vi.
" Được " Từ Vi nhanh chóng đem xe tấp vào cạnh đường.
" Đại tỷ ~ có gì người cùng nhị ca nói đi, ta còn phải quay về lớp học nữa, vì điện cho ngươi mà ta phải núp trong nhà vệ sinh đấy "
Trong bầu không khí im ắng, Từ Vi tốn hơn một giờ mới lái xe tiến vào thành phố.
" Không biết hai vị muốn thanh toán bằng chuyển khoản hay là tiền mặt ?"
Hàn Thanh Tuyền cùng thiếu niên lạng lách di chuyển giữa dòng người.
" Ừm ? Được chứ " Hàn Thanh Tuyền chẳng hiểu đối phương kích động cái gì nữa, chỉ theo bản năng gật.
Thiếu niên bất chợt quay ngoắc người, đập vào mắt hắn là một tên trung niên nam tử cùng dòng người không hợp nhau.
Sắc mặt Từ Vi không tốt cho lắm, nàng cầm điện thoại lên, bấm máy sau đó quát lớn.
Làm từ sáng tinh mơ đến tối muộn nhiều lắm liền được hai trăm ba trăm tệ, đây là chưa tính các chi phí khác như ăn uống đấy, tính ra một tháng c·h·ế·t no liền kiếm được sáu bảy ngàn.
Thành phố Đại Giang quá rộng lớn do đó được chia ra làm năm khu vực lớn. Lần lượt là thành Bắc, thành Tây, thành Nam, thành Đông cùng thành khu Trung Ương.
" Xem ở mặt mũi của tỷ tỷ xinh đẹp ta liền tha thứ cho ngươi "
" Đại tỷ ~ ta nhớ lại chuyện quan trọng nên mới điện cho ngươi đấy chứ " Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy oan ức.
" Đúng rồi, thuận tiện thì cho ta xin cái đánh giá năm sao "
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.