Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: Mở Đầu Không Tốt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Mở Đầu Không Tốt


Máu ?

" Đi mau đi "

Lúc ở trường ta thấy không khí trong lớp không đúng cho lắm, trầm trọng thế nào ấy...

Không viết nữa, (đọc tại Qidian-VP.com)

Cánh cổng được mở ra, đám học sinh ngay lập tức chen nhau đi vào, tình thế có xu hướng trở nên hỗn loạn.

" Từ từ đừng kéo "

Hắn nhanh chóng đi về vị trí để xe, ánh mắt tùy ý liếc một vòng xung quanh cổng trường.

Trong lòng thấy hơi trầm trọng, thậm chí xuất hiện ý nghĩ kỳ quái.

" A a, ha ha...nhột..."

Tí tách...tí tách !

" Đi hết rồi kìa, chúng ta cũng vào thôi "

Bình thường hộ vệ tất nhiên không có tư cách trang bị vũ khí nóng, nhưng với xuất thân từ quân đội như bọn họ thì lại là câu chuyện khác.

Ầm ầm ầm !!!

" Đừng có nói là bị hội chứng sang chấn tâm lý sau chiến tranh nhé, không vui đâu "

Hữu dũng vô mưu khó mà làm nên tích sự, bởi thế ông chủ mới để hai người đi chung, hỗ trợ lẫn nhau là tốt nhất.

" A ? "

" Ngủ thôi "

...

Thời tiết gì đó không quan trọng, bỏ qua một bên đi.

Xoạt.

Hoa khôi vừa nhắn tin qua xong...nhưng mà ta không dám đọc !!!

Xấu hổ c·h·ế·t mất !!! ╥﹏╥

" Sao không ai mở cửa ? "

Bất quá cổng trường chưa mở ra nên cả đám người chỉ có thể đứng đó chờ đợi.

Hai tên đáng yêu thiếu nữ đùa giỡn hấp dẫn không ít ánh mắt của những người xung quanh.

" Há, tốt "

Tống Khinh Linh viết nhật ký mà tâm thần không yên, càng viết càng tức, thiếu tí nữa đầu đã nổ tung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sáng tinh mơ, trường trung học Đại Giang.

" Đừng, đừng thọc lét "

" Nửa giờ có là gì, lão tử chờ từ hơn một tiếng trước còn chưa than nữa là "

Ai kêu ta đó ?

Lúc đáng yêu đầu nhỏ vừa xuất hiện cũng là lúc những giọt nước đầu tiên từ bầu trời rơi xuống mặt đất.

Kỳ thật hộ vệ giống như bọn họ ở quanh trường cũng không ít.

A a a !!! (╯°□°)╯︵ ┻━┻

Quên nó đi, quên nó đi, quên mau, mau...

Rất gần, âm thanh đến từ bên trái.

" Ngao !? "

"..." Tống Khinh Linh chảy mồ hôi hột vội vàng lui về sau, núp sau lưng hai tên hộ vệ, tránh cho bị hỗn loạn lan đến.

" Đi thôi "

Ngày bốn, tháng một, năm ba trăm.

" Nghe chưa vậy Nhạc Nhạc, mau buông tay "

" Cổng chính không mở làm ta đứng chờ muốn c·h·ế·t, mỏi chân quá nên ta đành phải về xe chờ đợi " (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chờ nàng lấy lại sức, Lâm Nhạc Nhạc đã nhún nhảy lôi kéo nàng đi nhanh vào trường học.

" ? "

Rẹt rẹt rẹt !!! Cổng chính dần dần chia ra hai bên, phát ra âm thanh khó nghe.

" Hộc hộc " Tống Khinh Linh thở dốc mệt mỏi, đừng nhìn Lâm Nhạc Nhạc nhỏ nhắn nhưng không hề nhẹ.

" @%%# "

" Kỳ quái, cả tuần đều nắng mà " Tống Khinh Linh nhìn thoáng qua dự báo thời tiết trên điện thoại, trong lòng thấy hơi khó hiểu.

" Nhạc Nhạc "

(;¬_¬)(」゜ロ゜)」(; ̄Д ̄)(;¬д¬)(」゜ロ゜)」(;¬д¬)(#`д´)ノ(/゚Д゚)/(。-`ω´-)(/゚Д゚)/(/゚Д゚)/(;¬д¬)(#`д´)ノ(/゚Д゚)/(‡▼益▼)(」゜ロ゜)」(#^ω^(;¬_¬)(;¬д¬) (/゚Д゚)/(ʘдʘ╬)(╯°□°)╯︵ ┻━┻

Nàng bắt đầu vẽ bậy g·i·ế·t thời gian, làm dịu đi cơn tức trong người. Chứ nếu viết nữa có mà đầu sẽ to bằng bánh xe mất.

" Eh ? Chuyện gì xảy ra ? " Nàng trợn mắt há hốc mồn nhìn đám đông ở trước cổng, trên đầu hiện ra vài dấu chấm hỏi.

Hai người được lệnh bảo vệ an toàn cho tiểu thư, trong trường học thì không cần đi theo nhưng phải đứng đây chờ đợi, canh giữ cho đến khi tan học.

" Làm ăn kiểu gì không biết "

Là ảo giác sao ?

" Mẹ nhà nó, ai bóp mông ta ? "

" Đừng đẩy nha "

" Chờ thêm tí đi, đã có lão sư vào bằng cửa sau rồi, rất nhanh cửa sẽ được mở ra thôi "

Hôm nay đúng là một ngày phiền phức.

....]

Ngoài cửa sổ gió bụi mù mịt, lá rụng bay khắp nơi, trời mưa tầm tã tạo ra một mảnh trắng xóa không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì quá ba mét.

" Vào thôi "

" Ngươi vừa đến à ?"

Hai người hộ vệ không có đi theo, đứng đó cho đến khi xác nhận hai thân ảnh đã đi xa.

" Vừa đi vừa nói "

" Thật lớn "

Hai người cảm thấy đám đông ở đây khá là bất thường, thế nên đã đi theo đến đây bảo vệ an toàn cho tiểu thư.

Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn ngửi thấy một mùi vị kỳ quái, giống như...

" Khinh Linh "

Lưu Hạo không yên tâm tên đồng nghiệp này một tí nào.

" Oa, mưa..."

Không mặt mũi gặp người...hức ! (*꒦ິ꒳꒦ີ)

Tống Khinh Linh bị tiếng sấm làm giật mình nhảy dựng lên, nhe răng trợn mắt, lông tơ dựng đứng như một bé mèo con bị dọa sợ.

Lưu Hạo không tiếp tục đoán già đoán non. (đọc tại Qidian-VP.com)

" Hì hì, ai bảo ngươi đến sớm làm chi nha " Tống Khinh Linh cười trên nỗi đau của người khác.

Chuyện làm ta bực nhất ngày hôm nay vẫn là lão ca, hắn quá ngu, heo cũng không sánh bằng hắn.

Hộ vệ, vệ sĩ nên có đều có. Tất nhiên sẽ không có mấy cái có s·ú·n·g.

Tức c·h·ế·t ta rồi á !!!

" Khụ khụ "

Một tên cơ bắp mãnh nam khuôn mặt cương nghị sắc bén, tên là A Cường. Người còn lại tên Lưu Hạo, trông khá bình thường, trên mặt còn đeo mắt kính đen cùng khẩu trang.

" Này ~ ngươi nhìn đi đây vậy ?"

" Không, không giống... " Hắn lắc lắc đầu cảm thấy bản thân suy nghĩ hơi nhiều.

" Mà ngươi biết chuyện gì vừa xảy ra không ? "

Đầu bút bị mất ngòi nên đã chảy mực ra ngoài làm tờ giấy trắng dần dần nhiễm thành màu xanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mùi vị theo gió thoảng qua như có như không, khó mà phán đoán được.

" Chậc"

Quyển nhật ký quay về nhà của nó, " Cạch " cửa két sắt được đóng lại.

Dù sao học sinh ở đây đều có bối cảnh mạnh mẽ, mặc dù về thân phận không có mấy người có thể sánh bằng tiểu thư của bọn họ nhưng cũng không tính kém.

Mùi sắt gỉ ?

[ Thời đại Viêm Hoàng.

Tống Khinh Linh xoay người sang bên trái thì thấy một tên nhỏ nhắn đáng yêu thiếu nữ đang đứng cách mình chưa đến ba bước chân.

" Đứng chờ nửa giờ rồi đấy "

Hic, ngày mai đến trường kiểu gì đây...

Bất quá bên cạnh có hai tên hộ vệ đứng đó nên không ai dám nhìn quá nhiều.

" Rắc " Ngòi bút bị đè gãy do nàng vô thức dùng lực quá mạnh.

" Rốt cuộc là mùi gì " Chờ hắn đi xa Lưu Hạo liền cau mày quan sát kỹ xung quanh.

" Vừa đến cái khỉ gì ? Ta đến từ lâu rồi "

Nàng chu môi trầm tư, vài giây sau liền rón rén đi tới cửa sổ, đem đầu chui qua rèm cửa.

"..." Tống Khinh Linh im lặng.

Tốn vài thêm phút loại bỏ trang giấy bị dính mực, may mà mực bị chảy ra không nhiều, nếu không thì có thể vứt quyển nhật ký vào sọt rác luôn rồi.

Bão đến nha.

Mới sáng sớm mà ở cổng trường đã tụ tập không ít học sinh.

Lâm Nhạc Nhạc dậm chân phản bác, làm xong thấy vẫn chưa đủ thế là triển khai hành động trả thù.

Tên học sinh vừa mở miệng đúng là rất tuyệt, lời vừa dứt cửa liền mở.

Chương 46: Mở Đầu Không Tốt

Oành !!!

" Hiểu " A Cường thành thật lái xe đi, không nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của đồng bọn.

Tống Khinh Linh cũng vừa đến cổng trường, theo sau còn có hai tên thanh niên áo đen.

" Hừ, đến trễ uy phong lắm à ? Còn không phải vì ngủ thêm một tí, có khác gì heo đâu "

Rào rào !!! Ào ào ào !!!

" Ta còn phải chuẩn bị dụng cụ nữa, mau lên "

Lão sư Chung Sơn sắc mặt không tốt từ trong phòng bảo vệ đi ra, hùng hùng hổ hổ chỉ vào trong phòng quát lớn.

" Bảo vệ c·h·ế·t đâu rồi "

" Tập trung vào, gần đây thành phố không yên ổn cho lắm "

Tống Khinh Linh quan sát xung quanh tìm xem ai kêu mình, bất quá xung quanh quá mức hỗn loạn, nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy cái gì.

" Đem xe lái qua kia chờ đợi đi "

" @&## "

" Thôi, có khi suy nghĩ nhiều cũng nên "

" Ta sẽ báo cho hiệu trưởng đuổi hết mấy người ! "

Xong việc.

Lấy thể lực của nàng khiêng một tí là thở không ra hơi.

" Hai vị tiểu thư, chú ý hình tượng " Thanh niên đeo mắt kính Lưu Hạo nhìn không nổi nữa, vội vàng nhắc nhở.

" Được được "

Lưu Hạo khẽ đẩy mắt kính, đưa tay vỗ vỗ vai cường tráng thanh niên A Cường.

Sắc mặt đột biến, cánh tay không nhịn được sờ khẩu s·ú·n·g được che giấu ở thắt lưng.

" Meo, không tốt...ra, ra mất rồi !" Nàng phản ứng kịp, vội vàng cuống quít đem cây bút ném vào thùng rác.

Lâm Nhạc Nhạc sắc mặt đau khổ, buồn bực lắc đầu.

" Đừng có đè, ép c·h·ế·t người !!! "

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Mở Đầu Không Tốt