Khương Tụng - Vệ Vũ
Vệ Vũ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chương 8
Nhưng dù sao cũng là làm Hoàng Đế ba năm, cái uy của thiên tử lại càng tăng lên, khi mặt lạnh lẽo không có biểu tình gì rất dễ khiến người ta sợ hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con ngươi sâu thẳm đen nhánh của ta nhìn chằm chằm ta.
“Tửu lầu này không có thị nữ sao? Sao lại là ngươi tới đây hầu hạ việc pha trà?”
Trong vô số xe ngựa, một con tuấn mã màu đen, bên trên là một hình bóng quen thuộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trẫm đang hỏi nàng, vì sao lại lừa trẫm.”
Hắn lạnh lùng nói: “Lại gặp rồi, Khương Tụng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn không nói gì còn tốt, vừa nói xong thì sắc mặt của Sở Kỳ An lại càng khó nhìn.
Phòng tửu lâu này ta đã bao cả năm, lúc này Sở Kỳ An được coi như khách, bởi vậy ta muốn không khí hoà hoãn một chút:
Hắn nói: “Vì sao lại lừa ta?”
Thật sự rất quá đáng!
Sở Kỳ An lạnh lùng nhìn về phía ta.
Cảm giác như nếu trên đầu hắn có cắm một cái kíp nổ, hắn lập tức có thể ngay tại chỗ nổ tung giống như bom mìn.
Tửu lầu, vũ cơ, người đưa tin, tiên sinh kể chuyện, đều sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.
Sau khi nàng được thả ra khỏi cung, ta ở một hẻm nhỏ không người ngăn nàng lại, muốn nói cho nàng là ta không c·h·ế·t.
Hắn nhìn, ta cúi đầu.
Các mảnh quan tài đều bay tung toé, tất cả mọi người đều thấy trong quan tài chỉ có một đống khoai tây thối.”
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại ta và Sở Kỳ An, ta mới bắt đầu đánh giá hắn.
Ngân kiều gật gật đầu, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Núi đất sạt lở, hoàng lăng bị sụp.
14.
13.
Năm đó khi ở vương phủ, người này vẫn gọi ta là Khương Tụng, sau đó lại âm thầm gọi ta là A Tụng.
Sắc mặt của Ngân Kiều trở nên trắng bệch: “Trung tâm động đất là ở kinh thành…”
Đến lúc này, ta không hiểu được mà nói: “Động đất không phải là chuyện một tháng trước sao? Hiện giờ ngươi chạy tới đây làm gì?”
Thiếu niên Tây Vực thấy sắc mặt của Sở Kỳ An không tốt, cảm thấy bản thân mình nói sai cái gì, vội vàng sốt ruột giải thích:
Ta rót nước: “Công tử uống trà cho đỡ khát.”
Hiện giờ, tuy là gọi tên ta đầy tức giận, nhưng lại mang theo mong muốn được thân cận.
Nói thế nào nhỉ.
Sở Kỳ An bảo thị vệ đều đứng chờ bên ngoài, vì thế ta cũng để Ngân Kiều rời đi.
15.
Lúc trước thấy có quá nhiều tài bảo vàng bạc chôn cùng, một mình ta thật sự không dùng được nhiều thế, vì thế ta đã viết thư cho các huynh đệ, mời bọn họ đi trộm mộ.
Sau khi hiểu được là ta không c·h·ế·t, Ngân Kiểu khóc lên, rồi ôm chặt lấy ta, suýt chút nữa khiến ta tắt thở c·h·ế·t.
Hắn đã tự mình tìm tới nơi này rồi.
Cửa mở, thiếu niên Tây Vực cao lớn anh tuấn kia đi tới, bắt đầu pha trà.
Dường như cuộc sống cũng không vui vẻ lắm.
Nhưng cũng không có chuyện gì lớn, rất nhanh đã ngủ tiếp.
Cách một tầng lầu, chúng ta đối diện với nhau từ xa.
Ta đột nhiên nhận ra cái gì đó, lập tức kinh hãi.
Nhịn không nổi rồi.
Hắn ngồi đối diện với ta, trong phòng nhỏ hẹp chỉ có hai người chúng ta.
Nếu không phải là khinh công của ta khá tốt, thiếu chút nữa cũng không đuổi kịp nàng.
Ngân Kiều rất không yên tâm, lúc đi còn lưu luyến từng bước quay lại nhìn ta, ta dùng ánh mắt bảo nàng yên tâm.
Thiếu niên Tây Vực vội vàng hành lễ: “Thưa công tử, có, chỉ là ngày thường cô nương đều yêu cầu ta tới hầu hạ.”
Ta ném ấm trà lên mặt bàn, nước trà văng khắp nơi.
“Nếu không thì sao?” Ta lạnh lùng nói.
Phía dưới tửu lầu truyền tới tiếng vó ngựa, người của quan phủ tới.
Cho dù không động đất, sau này Sở Kỳ An nhìn thấy trên mộ của ta mọc ra một đống khoai tây, không phải là sẽ rất kỳ lạ hay sao?
“Thật ra cũng không phải là chỉ có một mình ta, còn có bảy vị huynh đệ khác nữa, tám người chúng ta thay phiên nhau.”
Kinh thành, nơi đặt hoàng lăng.
Sau khi Tống Mạt hồi cung, hắn lại chưa từng gọi tên ta, chỉ xa cách lãnh đạm mà gọi ta là Quý Phi.
Chương 8: Chương 8
“Ngươi đâu tới đây pha trà!”
Sắc mặt của Ngân Kiều trắng bệch: “Hoàng Thượng giận dữ, nói từ chân trời tới góc biển, đào ba thước đất cũng phải tìm được ngươi.”
Ta lặng lẽ liếc nhìn Sở Kỳ An một cái.
Cuối cùng ta lại gặp Sở Kỳ An.
“Ngươi nói là…”
Ta che miệng Ngân Kiều lại: “Miệng quạ đen! Đừng nói nữa, chạy mau!”
“Chúng ta biết được tin tức quá muộn, đã một tháng rồi, khả năng bọn họ đã tìm tới nơi này rồi…”
Sở Kỳ An.
“Một đường xe ngựa bôn ba, nhất định là công tử khát rồi”
Thật quá đáng!
Nhưng mà muộn rồi!
Người tới không phải là ai khác, là Ngân Kiều.
Hắn gầy đi rất nhiều, gương mặt và hốc mắt lõm vào, không còn khí phách hăng hái của năm đó nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Kỳ An vừa nhìn hắn, mặt lập tức đen lại:
“Sở Kỳ An, nếu ta không lừa ngươi, ta có thể ra ngoài sao?”
Bọn họ đem đồ vật chôn cùng đi thì không nói, sao lại tiện tay ném khoai tây vào trong đó chứ?
Ta thở dài, vẫy vẫy tay, bảo thiếu niên Tây Vực lui ra ngoài.
Một tháng, trong lúc mơ ngủ ta bừng tỉnh, cảm thấy có chấn động rất nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ của những người khác đều không sao, chỉ có quan tài của ngươi bị xốc ra.
Kết quả nàng lại kêu to có ma, sau đó nhanh chân chạy tới hai dặm đường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.