Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Hầu Nhi Tửu

Chương 11: Hầu Nhi Tửu


Trong sách viết, yêu thú loài vượn thường có linh trí cao hơn các loài yêu thú khác cùng cấp bậc. Chúng đều yêu thích uống rượu và nhưỡng rượu.

Mỗi loài vượn khác nhau sẽ có những cách ủ rượu khác nhau nhưng hầu như tất cả các loại rượu do chúng ủ ra đều cực phẩm. Các loại rượu đó ngoài việc cực kỳ ngon thì chúng còn có tác dụng luyện thể và tăng trưởng tu vi.

Vì vậy, tu tiên giả truy cầu thứ rượu này không chỉ vì ngon mà còn vì tác dụng thần kỳ của nó. Riêng đối với những tu sĩ yêu rượu thì khác, họ truy cầu rượu Hầu Nhi chỉ vì nó quá ngon. Hương rượu thơm nồng, uống vào miệng thì thanh mát nhưng xuống tới cổ họng thì cháy bỏng. Quả là nhân gian mĩ vị, cực phẩm trong cực phẩm.

Là võ phu, Trần Chính dù mới mười sáu nhưng rượu cũng là một kẻ tri kỷ với hắn. Lưu lạc giang hồ, liếm máu trên đầu lưỡi kiếm, ai biết m·ất m·ạng lúc nào. Võ phu yêu rượu, kiếm khách càng yêu rượu. Thế nên mới có câu:

Tay nâng chén, cạn ly khen hảo tửu

Kiếm rút ra, tận khoái ý ân cừu.

Giữa nơi rừng thiêng nước độc này, gặp loại rượu hầu nhi này như giữa dòng người đông đúc, liếc mắt thấy giai nhân trong mộng. Trần Chính nuốt nước bọt thèm khát.

Tiếc rằng có lẽ con Bạch Viên kia vì chữa thương đã uống hết phần lớn số rượu tích trữ. Trong hố chỉ còn tầm một bát nhỏ. Trần Chính liếc mắt sang hố đựng bã trái cây, hắn đưa tay dùng sức ép lên đống bã, hi vọng chắt lọc thêm được chút rượu sót trong đó.

Sau khi cảm thấy đã không còn gì trong đống bã rượu, hắn dùng vải gói một ít bã cất vào trong ngực dự định sau này có thời gian sẽ mời dược sư tinh thông dược lý phân tích các thành phần xem có nghiên cứu ra được phối phương ủ loại rượu này.

Tất nhiên đó là chuyện của sau này, chưa biết Trần Chính có cơ hội thực hiện không. Trước mắt đã đến lúc tận hưởng thành quả là thứ rượu mĩ vị nhân gian này. Hắn lấy trong ngực ra một cái bát, múc rượu trong hố. Tất cả gom góp được duy nhất một bát rượu trước mắt này.

Không kịp chờ đợi, hắn bưng bát nhấp một ngụm nhỏ thử và làm quen với nồng độ của rượu. Ánh mắt hắn sáng lên, rồi lập tức say mê với vị quỳnh tương ngọc lộ trong miệng. Sau đó là cảm giác cháy bỏng cổ họng.

“Rượu ngon. Thật là mĩ vị nhân gian, cực phẩm trong các loại rượu”.

Trần Chính thốt lên sau đó lại không kịp chờ đợi nhấp thêm vài ngụm nhỏ. Cuối cùng hắn không dừng lại được mà bưng cả bát uống sạch số rượu còn lại. Sau đó là cảm giác say lâng lâng của thứ rượu mạnh mang lại. Say rượu làm cơ thể hắn thả lỏng sau nhiều ngày căng thẳng, chật vật sống sót ở Thập Vạn Đại Sơn. Cuối cùng hắn ngã lăn ra ngủ say.

Sáng hôm sau, Trần Chính mở mắt bừng tỉnh. Mùi thơm của rượu đã tan hết và biến mất trong hang cứ như ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ. Trần Chính lắc đầu tiếc nuối. Thật sự là dư vị làm người ta nhớ mãi không thôi.

Cũng may đêm qua, dường như khí tức của Bạch Viên còn sót lại giúp xua đuổi các loài yêu thú khác, bảo vệ hắn một đêm yên lành. Gần một tháng trời chạy trốn, hắn mới ngủ được một giấc ngon lành như vậy.

Chợt Trần Chính cảm nhận được điều gì đó khác thường trong cơ thể. Tu vi của hắn từ lúc nào lại nhảy đến tầng 4. Hắn giật mình, chỉ một bát rượu đã khiến hắn vượt qua một đại bình cảnh trở thành tu sĩ luyện khí trung kì. Thật thần kỳ.

Hắn cảm thán về loại rượu hầu nhi này, cũng cảm thán về năng lực kì diệu, mạnh mẽ của chiếc la bàn. Chính nó đã chỉ đường cho kẻ lạc lối như hắn, góp sức một phần lớn giúp hắn đoạt được cơ duyên này nên tu vi của hắn mới tăng trưởng nhanh như vậy.

Trần Chính đứng dậy định đi ra ngoài. Mặc dù đoạt được cơ duyên nhưng bước chân của hắn không thể dừng lại. Tu vi luyện khí trung kì tầng 4 chỉ giúp hắn tăng thêm một chút khả năng sống sót, hắn vẫn cần tìm một con đường thoát khỏi đây để tới những khu vực an toàn.

Vừa bước đi vài bước, hắn cảm thấy không đúng. Dừng lại kiểm tra một vòng cơ thể, hắn xác nhận không chỉ tu vi tăng lên, cơ thể hắn dường như cũng được tôi luyện trở nên cứng rắn, mạnh mẽ hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Hắn rút cây bảo kiếm thường sử dụng khi còn ở võ lâm ra cứa thử về làn da của mình.

Lần thứ nhất không sao. Hắn tăng thêm lực thử một lần nữa. Làn da chỉ bị bẻ cong bởi lưỡi kiếm chứ không hề bị đứt và chảy máu.

Thật thần kỳ. Hắn cảm giác bây giờ võ lâm tông sư cầm bảo kiếm đâm vào làn da này cũng chưa chắc phá được phòng ngự của nó. Bởi trải qua đêm qua, làn da của hắn đã trở nên cực kì dẻo dai và cứng rắn hơn nhiều.

Cất cây bảo kiếm thế tục, Trần Chính rút ra pháp khí Hàn Ngưng kiếm rồi độ nhập linh khí vào trong kiếm. Sau đó hắn cứa nhẹ về phía da của mình rồi tăng dần sức mạnh. Khi thấy pháp khí rạch ra một v·ết t·hương nhỏ trên da, hắn vội dừng lại.

Như vậy cơ thể hắn có thể chống lại v·ũ k·hí thế tục, giúp hắn có ưu thế bất bại trước võ phu giang hồ nhưng gặp tu tiên giả cầm trong tay pháp khí hoặc yêu thú, thân thể của hắn vẫn rất yếu đuối.

Nhưng chừng ấy cũng làm Trần Chính cực kỳ thoả mãn. Hắn không mong chờ một bát rượu có thể mang đến nhiều thứ như vậy, mĩ vị, tu vi, luyện thể. Dù bát rượu đó được ủ ra từ nhiều loại linh quả mà Bạch Viên mất công gom góp không biết bao lâu.

Trần Chính rút kiếm, vận linh lực bám vào thân kiếm. Hắn dự định tập luyện để thích ứng với cường độ thân thể và tu vi vừa được tăng cao. Chẳng bao lâu, trong hang động đã đầy bóng kiếm. Vừa vung kiếm, hắn vừa vận thân pháp di chuyển. Điều này ngoài việc thích ứng làm quen, nó cũng sẽ giúp hắn củng cố vững chắc tu vi vừa được tăng lên, chuyển thành thực lực của mình.

Mất hơn một giờ, khi đã hoàn toàn củng cố tu vi, làm chủ được sức mạnh mới, Trần Chính mới dừng lại. Hắn ngồi xuống điều tức bổ sung linh lực tiêu hao do tập luyện. Sau đó thu xếp đồ đạc bước ra cửa hang.

Nhẹ nhàng nhấc một hòn đá để lộ ra một lỗ nhỏ đủ nhìn, hắn liếc mắt quan sát kĩ cảnh vật xung quanh. Mặc dù hôm qua đã xử lý mọi thứ cẩn thận nhưng hắn không dám chắc có loài yêu thú nào sở hữu khứu giác mạnh mẽ phát hiện ra dấu vết rồi canh giữ, rình rập bên ngoài không. Khu rừng nguy hiểm này đã có loài yêu thú biết nhưỡng rượu như Bạch Viên thì chưa chắc đã thiếu những yêu thú năng lực kì lạ khác.

Quan sát một vòng xung quanh qua lỗ nhỏ, hắn khá yên tâm khi không phát hiện bóng dáng của bất cứ con yêu thú nào. Thở phào nhẹ nhõm, tay hắn đặt lên tảng đá to nhất đang chặn giữ cửa hang, từ từ đẩy nó ra. Không gian khu rừng xung quanh dần hiện lên trước mắt.

Bất ngờ, Trần Chính dừng lại, thân thể cứng đờ không đám di chuyển. Ở bên phải cửa hang, sau bụi cây, hắn liếc thấy cái bóng khổng lồ của một con yêu thú đang chăm chú nhìn về hướng này.

Hắn không dám gây thêm tiếng động sợ gây ra sự chú ý của nó. Trán hắn rớt từng giọt mồ hôi vì căng thẳng và cũng vì sợ hãi. Nếu vừa rồi, hắn chỉ cần một chút lơ là, chủ quan có lẽ con yêu thú đã phát hiện ra và vồ về phía hắn.

Trần Chính lùi nhẹ bước chân về phía trong hang, mắt không ngừng đề phòng con yêu thú.

Chương 11: Hầu Nhi Tửu