Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 12: Nguy cơ sinh tử
Trần Chính đã nhận ra con yêu thú bên ngoài là ai. Không ngoài ai khác chính là con hổ yêu màu đen, đối thủ chiến đấu tranh giành linh quả với Bạch Viên, kẻ gây ra những v·ết t·hương trí mạng cho con vượn, tạo cơ hội cho Trần Chính.
Hiện giờ, theo hắn quan sát, những v·ết t·hương trên người con hổ đen đã lành lại. Dường như nó dự định tới đây phục kích trả thù vượn trắng mà không biết rằng đối thủ của nó đ·ã c·hết và kẻ trong hang bây giờ là một tên nhân loại.
Con hổ yêu nhìn có vẻ rất kiên nhẫn. Trần Chính suy tư phương án đối phó với tình cảnh hiện tại. Phương án an toàn nhất cho hắn lúc này là kiên nhẫn chờ trong hang, đợi con hổ yêu bỏ cuộc rút lui.
Nhìn qua có vẻ đó là một phương án tuyệt vời nhưng hắn lại có suy nghĩ khác. Nếu như con vượn còn sống, khí tức của nó thả ra cộng thêm cái hang là địa bàn của nó có lẽ sẽ dọa lui con hổ đen.
Nhưng hiện giờ, Bạch Viên đã bị hắn g·iết c·hết. Khí tức nó để lại sẽ giảm dần theo thời gian trôi qua. Có lẽ con hổ cũng phát hiện điều đó nên nó không hề nôn nóng xông vào mà kiên nhẫn chờ đợi. Thi thoảng nó còn thả ra khí tức như dọa dẫm, cũng như thăm dò con vượn.
Theo Trần Chính suy đoán, con hổ sẽ không chờ quá lâu. Một khi khí tức biến mất hoặc nhạt đến tận cùng, nó sẽ bất chấp xông vào. Phải biết rằng đối với yêu thú, g·iết c·hết và ăn thịt yêu thú khác, nhất là những con mạnh ngang bằng hoặc hơn mình sẽ giúp ích cho chúng trong quá trình tiến hóa và trở nên mạnh mẽ.
Lựa chọn liều lĩnh nhất duy nhất của Trần Chính bây giờ là xông ra bằng tất cả sức lực và thật nhanh chóng, dựa vào sự rậm rạp của rừng cây cản trở tốc độ của con hổ, có lẽ hắn mới có cơ hội thoát khỏi và sống sót.
Suy nghĩ một lúc, Trần Chính quyết định liều. Không thể chờ đợi thêm. Một khi con hổ thăm dò, chắn ngang cửa hang, hắn lúc ấy sẽ trở thành ba ba trong hũ, mặc cho nó xâu xé. Hắn điều hòa hơi thở, vận linh lực xuống chân rồi dồn tất cả sức mạnh đẩy tung hòn đá lao ra ngoài.
Trong khoảnh khắc khi Trần Chính lao ra, con hổ đen như bị giật mình. Nó không ngờ trong hang ổ của đối thủ mạnh mẽ như Bạch Viên lại chấp nhận sự tồn tại của nhân loại nhỏ yếu trước mắt.
Nhưng theo cửa hang mở rộng, khí tức con vượn hoàn toàn biến mất theo gió thổi, con hổ đen như nghĩ đến điều gì đó, nó gầm lên giận dữ rồi lao theo truy đuổi kẻ nhân loại kia.
Lúc này Trần Chính tận dụng khoảnh khắc thời gian đó đã lao đi được 15 mét, hắn đạp chân nhảy lên cái cây trước mặt. Với sự rậm rạp của khu rừng, nếu chạy dưới đất hắn sẽ bị cản trở và làm chậm tốc độ, chưa kể đến có thể gặp phải các loài yêu thú khác.
Còn con hổ thì khác. Mặc dù cây cối cũng sẽ làm chậm một chút tốc độ của nó, nhưng bằng vào thân thể mạnh mẽ, nó có thể càn qua tất cả. Còn các loài yêu thú khác có cản trở nó không? Xin nhờ, đồ ăn lo trốn còn không kịp, sao có thể đưa đến miệng.
Trần Chính như con khỉ nhỏ linh hoạt di chuyển trên các cành cây bỏ trốn. Thân pháp và sự linh hoạt của hắn nhờ rèn luyện từ nhỏ lúc này đã phát huy tác dụng. Mặc dù con hổ như dự đoán vẫn bá·m s·át hắn nhưng nhờ ra tay trước, hắn vẫn dẫn trước một khoảng cách tầm 10 mét.
Một kẻ trên cây, một kẻ dưới đất, cả hai truy đuổi nhau liên tục trong rừng. Phía dưới thi thoảng vang lên tiếng các loài thú khác thét lên rồi chạy tán loạn trước uy thế của con hổ.
Chạy trốn hơn một tiếng sau, Trần Chính cau mày. Con hổ này quá kiên trì. Có lẽ một phần vì nó nghĩ hắn đã c·ướp chiến lợi phẩm của nó là xác con Bạch Viên, hoặc là nó đã nhận ra hắn là kẻ thứ ba c·ướp linh quả hôm trước. Thế nên bất chấp việc đã rời khỏi khu vực lãnh địa của mình, con hổ vẫn giữ khoảng cách 10 mét với hắn.
Tuy sau hơn một giờ, Trần Chính vẫn chưa bị con hổ bắt được nhưng dần dần hắn cảm thấy không ổn. Linh lực của hắn đang dần tiêu hao và không biết có thể duy trì tình trạng di chuyển tốc độ cao này bao lâu.
Về phần con hổ, hắn không chút nào nghi ngờ sức mạnh và sự bền bỉ của nó. Hắn cần phải tìm một cách khác để thoát khỏi.
Chợt Trần Chính nảy ra một ý kiến, khu vực này đã đi xa lãnh địa săn mồi của hổ yêu, có lẽ nó là lãnh địa của một loài yêu thú mạnh mẽ khác. Hắn dự định vừa chạy trốn, vừa tìm kiếm nơi những con yêu thú khác trú đóng.
Kế họa thủy đông dẫn này của hắn mặc dù nguy hiểm nhưng có lẽ cũng sẽ tạo cơ hội cho hắn chạy thoát. Trước một đối thủ hùng mạnh x·âm p·hạm lãnh địa như con hổ, một tu sĩ luyện khí trung kì nhỏ yếu chưa chắc đã là sự ưu tiên số một. Trong yêu tộc, ý thức lãnh địa của chúng rất mạnh, và khi có loài khác x·âm p·hạm, đó sẽ là cuộc chiến sinh tử không khoan nhượng.
Tuy nhiên, vận khí của Trần Chính không được tốt lắm. Hắn dẫn con hổ chạy qua lãnh địa của hai con yêu thú săn mồi khác là một con linh miêu và một con mãng xà nhưng chúng đều yếu hơn con hổ. Khi con hổ lướt qua, chúng đều trốn vào hang hoặc bỏ chạy. Dù tiếc nuối nhưng chân hắn không dừng lại, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm.
Nửa tiếng sau, khi ngang qua một ngọn đồi, Trần Chính quan sát thấy một con yêu thú họ báo, toàn thân màu vàng.
Dường như con báo cũng phát hiện hai kẻ xâm nhập trái phép lãnh địa của nó. Nó gầm lên vừa là cảnh báo, vừa là đe dọa. Nhưng hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn lao thẳng về hướng con báo.
Con báo yêu thấy có kẻ bất chấp xông lại, liền co người thủ thế. Rất tiếc, Trần Chính không có ý định trêu chọc nó. Khi còn cách con báo yêu 20 mét, hắn rẽ hướng chạy vòng qua nó.
Con báo đang định nghiêng người truy đuổi thì phát hiện con hổ khí tức mạnh mẽ đằng sau cũng lao đến bất chấp lời cảnh báo của chủ nhân. Trong mắt nó, sự đe dọa của con hổ mạnh hơn nhiều so với con khỉ nhỏ yếu trên cây. Vì bảo vệ lãnh địa, nó lao về phía con hổ.
Tức giận vì xuất hiện thêm một kẻ cản đường, con hổ đen không yếu thế vồ về phía đối thủ. Lợi dụng ưu thế tốc độ cao đang có sẵn, nó nhanh chóng hất ngã con báo, há miệng cắn vào bụng con báo.
Trần Chính quay lại quan sát, phát hiện dường như con hổ đen đang chiếm ưu thế, không biết con báo sẽ giúp hắn cản trở con hổ được bao lâu, hắn vội vàng tiếp tục bỏ chạy. Vừa chạy hắn vừa quan sát tìm kiếm một chỗ để ẩn nấp, trốn tránh sự truy đuổi của hổ yêu.
Một lúc sau, hắn dừng chân trước một cái khe nhỏ dưới chân một ngọn núi. Cái khe này có vẻ là một nơi trốn tránh tốt. Thứ nhất cửa vào nó nhỏ, hắn có thể chui lọt còn con hổ to lớn kia chắc chắn là không. Thứ hai nó đủ sâu.
Trần Chính vừa ném hòn đá vào dò xét độ sâu của khe núi. Theo âm thanh vọng lại thì nó phải sâu ít nhất 10 mét. Đây đã là nơi tốt nhất hắn tìm được trong gần hai tiếng đồng hồ chạy trốn.
Điều hắn băn khoăn duy nhất để mà chưa bước vào nơi đây là không biết cái khe núi này có phải là hang ổ của loài yêu thú nào không. Đừng có tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Nhưng theo hắn đoán, khu vực này là lãnh địa của con báo màu vàng kia, tỉ lệ có yêu thú khác sinh sống trong cái khe này rất thấp.
Nhưng tiếng hổ gầm đằng sau vang lên đã cắt đứt suy nghĩ của Trần Chính và giúp hắn lựa chọn. Nghe thấy tiếng cây đổ ầm ầm đằng sau đang tới gần, hắn không còn lựa chọn, lách mình khó khăn chui vào cái khe. Sau đó đi sâu vào bên trong.
Ngay khi hắn đi vào chưa được bao xa thì con hổ đen đã tới vị trí cái khe. Có vẻ con báo thất thế đã bỏ chạy, nếu không thì cuộc chiến không thể kết thúc nhanh thế được. Con hổ phát hiện con mồi của mình đã chui vào cái khe nhỏ trước mặt, nó gầm lên giận giữ.
Mất thời gian truy đuổi vất vả và cả thời gian tranh đấu với các yêu thú khác để rồi cuối cùng, miếng mồi ngon lại tuột khỏi tầm tay. Không cam lòng, nó dùng sức đập móng vuốt về phía cửa cái hang với ý định mở rộng lối vào.