Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Cái xác trong hang động

Chương 13: Cái xác trong hang động


Tiếng đá núi rơi ào ào trong khe nhỏ làm Trần Chính hoảng hốt trước sức mạnh to lớn của hổ đen.

Hắn không dám dừng lại mà đi sâu hơn vào bên trong tới khu vực đá núi rắn chắc mới dừng lại đề phòng quan sát về phía lối vào.

Con hổ có vẻ rất không cam lòng, nó liên tục dùng chân đập mạnh lối vào. Gần 10 phút sau, khi lối vào đã hoàn toàn bị đá rơi bịt kín lại nó mới không cam lòng gầm lên giận giữ rồi bỏ đi.

Trong khe núi, Trần Chính cười khổ nhìn lối vào bị con hổ b·ạo l·ực lấp kín. Bây giờ hắn cũng không biết được con hổ yêu đã bỏ đi hay sẽ tiếp tục kiên nhẫn rình rập. Hắn đánh cuộc không nổi.

Lần nữa chạy trốn, hắn chưa chắc đã thoát được khi con hổ yêu đã hoàn toàn tập trung vào hắn. Bây giờ chỉ có kiên nhẫn trốn ở nơi đây, chờ con hổ bỏ cuộc.

Cũng may lối vào bị con hổ lấp kín, dù lúc thoát ra sẽ gây khó khăn cho hắn nhưng ít ra lúc này hắn cũng không cần lo lắng sẽ có thêm con yêu thú nào chui vào nơi này.

Cái khe nhỏ tối om do nguồn ánh sáng duy nhất đã bị bịt lại. Trần Chính lấy ngọn đuốc nhỏ ra thổi cho lửa cháy lên soi sáng không gian xung quanh. Bước chân chậm rãi, hắn thăm dò cảnh vật nơi này. Càng đi vào sâu, hắn phát hiện không gian nơi đây càng rộng rãi hơn, tựa như một cái hồ lô, cửa vào rất bé nhưng phần bụng rất to. Nếu không phải nơi này lối vào quá nhỏ, có lẽ những con yêu thú xung quanh sẽ chiếm lĩnh làm tổ.

Đi thêm một đoạn nữa, Trần Chính vui mừng phát hiện nơi này có nguồn nước. Hiện tại dù đã là tu sĩ luyện khí tầng 4, dựa vào hấp thu linh khí xung quanh, hắn có thể duy trì nhiều ngày không cần ăn mà vẫn có thể sống sót nhưng nước uống thì hắn không duy trì được lâu đến vậy.

Nơi này có sẵn nguồn nước sẽ giúp hắn dễ dàng sinh tồn hơn. Theo quan sát của hắn, nguồn nước trong này đến từ những cây thạch nhũ phía trên trần. Nước ngấm qua đá núi rồi nhỏ giọt rơi xuống nơi này tạo thành nguồn nước. Dù không nhiều nhưng cũng đủ cho một mình hắn sinh hoạt.

Dường như nơi này đúng như Trần Chính suy đoán, không hề có yêu thú bởi hắn không ngửi thấy mùi của bất cứ loài yêu thú nào để lại. Có thể do lối vào quá nhỏ hoặc cũng có thể do công của con báo.

“Người anh em báo vàng đúng là ra sức. Ơn cứu mạng không bao giờ dám quên”

Trần Chính vui vẻ nói thầm đùa giỡn chính mình. Hắn hứng thú đi thăm dò sâu hơn. Nếu tìm được một vài loại quả dại trong hang làm thức ăn thì không còn gì tuyệt với hơn. Tối thiểu cho hắn ít củi thắp sáng cũng tốt.

Đi hơn 10 mét, hắn cũng thấy điểm cuối của nơi này. Vách đá trước mặt đã thông báo cuộc thám hiểm hang động bắt đầu chưa bao lâu của hắn đã kết thúc. Hắn cầm đuốc rọi sáng không gian xung quanh để quan sát, không có quả dại cũng chẳng hề có củi.

Mặc dù đã dự đoán được kết quả nhưng có chút gì đó hắn vẫn hi vọng. Như vậy, dù trú ẩn ở nơi này cực kỳ an toàn nhưng hắn lại không thể ở lâu được. Nhiều lắm thì 15 20 ngày gì đó hắn phải chui ra đối mặt với khu rừng nguy hiểm.

Chợt Trần Chính giật mình nhìn về phía bên phải, một tay hắn cảnh giác nắm vào chuôi kiếm, tay còn lại giơ cây đuốc về phía trước. Quan sát kĩ thứ trước mặt, hắn mới nhẹ nhàng khi phát hiện đó chỉ là một bộ xương người.

Hắn cẩn thận tiến lại gần quan sát kĩ hơn.Bộ xương trước mặt có vẻ đã ở đây rất nhiều năm nhưng vẫn rất hoàn chỉnh. Trần Chính ước lượng thời gian theo độ dày lớp bụi bám trên xương.

Quần áo bên ngoài của bộ xương vẫn chưa hề hư hao dù trải qua thời gian dài. Dường như đây là pháp bào, mà là loại giá trị rất cao. Trong bàn tay của bộ xương đang nắm một cuộn gì đó hình tròn và đài tầm hơn một gang tay.

Trần Chính cẩn thận kéo vật đó ra khỏi vị trí tay của bộ xương. Hắn quan sát kĩ chất liệu và hình dạng của vật trước mắt. Trông nó rất quen, dường như hắn đã nhìn thấy ở đâu đó nhưng không nhớ nổi. Suy nghĩ một lúc, hắn nhớ đến cuốn Hoàng Long du ký.

Hắn lấy cuốn sách trong ngực ra, lật từng trang tìm tòi. Cuối cùng ở giữa cuốn sách hắn đã tìm ra vật đó là gì. Vật này chính là ngọc giản ghi chép của tu tiên giả. Qua vật này, hắn có thể xác định cấp bậc của bộ xương này khi còn sống hẳn là một vị tiền bối tu vi rất cao vì tu sĩ cấp thấp rất ít dùng hoặc sở hữu ngọc giản. Không hiểu sao vị này lại c·hết và nằm ở nơi hoang dã này.

Đọc kĩ ghi chú trong sách, hắn phát hiện cách sử đụng ngọc giản rất dễ dàng. Tu sĩ chỉ cần áp sát nó lên trán rồi đưa ý niệm vào trong ngọc giản để đọc nội dung trong đó. Trần Chính lập tức làm theo hướng dẫn. Hắn áp ngọc giản lên trán, câu thông ý niệm tràn vào ngọc giản.

Đọc ghi chép trong đó, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả việc vị tiền bối kia ngã xuống ở nơi này.

Vị tiền bối này tên là Lý Hồng Thái, một tu sĩ nguyên anh trung kỳ, thái thượng trưởng lão của một tông môn tên là Vạn Yêu Cốc. Theo lời kể, ông ấy chỉ mất 300 năm đã kết thành nguyên anh, trở thành thái thượng trưởng lão trong tông môn. Tu luyện tới 390 tuổi tu vi đã tới Nguyên Anh trung kỳ.

Trong một lần thăm dò Thập vạn đại sơn, vị tiền bối này phát hiện một con hỏa phượng cấp 8. Vốn thuộc tông môn sở trường về ngự thú, Lý tiền bối nổi lòng yêu tài, muốn bắt con hỏa phượng về khế ước làm linh thú của mình.

Tuy nhiên, con hỏa phượng tuy còn nhỏ và tu vi mới cấp 8 nhưng tốc độ bay không hề thua tu sĩ nguyên anh. Một đuổi một chạy, chẳng bao lâu họ đã vào sâu trong thập vạn đại sơn.

Không biết là số của vị tiền bối này là may mắn hay xui xẻo. Sâu bên trong thập vạn đại sơn là vùng cấm địa của nhân loại. Nơi đấy tập trung rất nhiều yêu thú cấp 9, cấp 10, thậm chí cả hóa thần yêu thú. Lý tiền bối xui xẻo gặp phải một con yêu thú hóa thần đang dạo chơi.

Gặp nhân loại dám xông vào khu vực cấm, nó đánh một chưởng khiến ông ấy b·ị t·hương nặng. Như kiểu lâu ngày không có thú vui, con hóa thần yêu thú không g·iết luôn vị tiền bối mà sai mấy con yêu thú cấp 10, 11 t·ruy s·át ông ta.

Một đường đuổi vào lại thêm một đường chạy ra, cộng thêm v·ết t·hương nặng trên người, vị tiền bối bắt buộc phải sử dụng bí thuật đốt cháy tuổi thọ nhằm mong thoát khỏi t·ruy s·át.

Sau đó, trả giá số tuổi thọ to lớn, Lý tiền bối cũng thoát khỏi sự t·ruy s·át của đám yêu thú nhưng rất tiếc, mệnh của ông ấy cũng sắp hết. Sau khi chữa thương không thành, biết sắp c·hết, Lý tiền bối mới ghi chép mọi thứ vào ngọc giản này, chỉ mong hậu nhân nếu tìm thấy ông có thể giúp mang xác ông về tông môn, chôn cất tử tế, tránh để bị yêu thú giày vò.

Đổi lại, hậu nhân có thể kế thừa di vật ông ấy xem như trả công. Ngoài ra Lý tiền bối cũng hy vọng, người thừa kế có thể bái nhập vào Vạn Yêu Cốc. Như vậy di vật của ông cũng coi như là rơi vào tay đệ tử trong tông. Xem như cống hiến cuối cùng của ông cho tông môn.

Xem hết nội dung ngọc giản, Trần Chính cảm khái không thôi. Đường tu tiên quả nhiên gian nan, trắc trở. Mạnh mẽ như tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể ngã xuống lúc nào không hay.

Hắn cũng coi đây là lời cảnh tỉnh, nhắc nhở bản thân mình. Tiên đạo chẳng dễ dàng a.

Chương 13: Cái xác trong hang động