Chương 1: Nam Việt Kiếm Khách
Trần Chính thở dài nhìn khung cảnh rừng rậm xung quanh mình. Hắn thấy mình đã bị lạc thật rồi. Đã mười ngày rồi hắn chưa tìm
được đường ra và mê thất giữa Thập Vạn Đại Sơn.
Mười ngày qua, lương khô mang theo đã cạn kiệt, hắn vẫn dựa vào mớ rau rừng quả dại hái được để kiên trì tìm kiếm lối ra.
Trần Chính vốn xuất thân từ nước Nam Việt. Hắn vốn xuất thân từ một gia tộc dùng võ lập nghiệp.
Cha hắn Trần Kiến chính là một đại tông sư, tộc trưởng của họ Trần, người đưa gia tộc trở thành một trong những gia tộc hàng đầu trong võ lâm Nam Việt.
Mười sáu tuổi, căn cốt tinh kì, hắn đột phá tông sư cảnh và được cho là niềm hi vọng của gia tộc. Thế nhân tôn xưng hắn là kì lân của
Trần gia, một thiên tài mới đang bay lên ở võ lâm.
Nhưng biến cố đến với hắn ở một lần tới kinh đô Nam Việt du lịch. Kinh đô hoa lệ với những con đường lát đá rộng rãi đủ cho 5 chiếc xe ngựa chạy song song, những dãy lầu cao phồn hoa, những cửa hàng khang trang đầy những món hàng thu hút ánh mắt của hắn.
Đương nhiên không thể bỏ qua những thuyền hoa bên Tây hồ, nơi có những giai nhân tuyệt sắc mà các thiếu niên trẻ tuổi khinh cuồng không thể từ chối. Nơi kinh đô phồn hoa đó, dựa vào gia thế, thực lực cùng tính cách hào sảng, gương mặt đẹp trai, hắn kết giao với rất nhiều người bạn, có thương nhân, có sĩ tử, có hiệp khách, cùng nhau nâng cốc hoan ca.
Cho đến một buổi tối, sau khi tan cuộc vui, hắn trở về một mình trên đường thì gặp chuyện bất bình.
Một gã thanh niên với vẻ mặt đầy d·u c·ôn đang đe dọa tính làm nhục một cô gái. Gặp chuyện bất bình rút kiếm tương trợ, hắn lớn tiếng đe dọa tên thanh niên kia.
Ai ngờ đối phương chẳng thèm coi trọng, vẫn tiếp tục hành động của mình.
“Chẳng lẽ an ninh kinh đô kém tới vậy”. Trần Chính thầm nghĩ trong đầu.
Hắn quát lớn “dừng tay” rồi định tiến lên giúp đỡ thì bất ngờ, gã kia chỉ tay, thanh kiếm bên hông gã lao về phía Trần Chính.
“Chỉ là một phàm nhân nho nhỏ cũng dám quấy rầy chuyện tốt của bản tiên. C·hết đi”. Gã thanh niên tùy ý phất kiếm về phía Trần Chính rồi khinh thị không thèm quan tâm.
Trong suy nghĩ của hắn, phàm nhân cùng tu tiên giả tựa như đom đóm với mặt trời. Tựa như một con ruồi bay trước mặt một người bình thường, người đó cũng chỉ phẩy tay, ai quan tâm con ruồi đó c·hết hay sống.
“Bản tiên? Phàm nhân? Đại tông sư? Trẻ tuổi như vậy?” Trần Chính giật mình với thực lực và ngạc nhiên trước cách xưng hô lạ lẫm
của gã thanh niên.
Chân khí ngoại phóng, cách không điều khiển v·ũ k·hí là dấu hiệu nhận biết của võ học đại tông sư. Mặc dù thoáng qua tên thanh niên
hắn không thấy chân khí ly thể nhưng tình huống gấp rút hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Nguy cơ trước mắt, Trần Chính vận dụng thân pháp né tránh cục nhanh nhưng thanh kiếm vẫn kịp lướt qua cánh tay để lại một đạo
v·ết t·hương.
Tức giận về sự vô lý của đối phương, hắn rút kiếm phản kích.
Mười sáu tuổi tông sư, tôn thờ châm ngôn” võ học trong thiên hạ, duy nhanh bất phá” hắn thành danh với một bộ khoái kiếm. Khoảng cách giữa hai bên chỉ ba mét, hắn vận nội lực vào chân, đẩy thân pháp tới cực hạn áp sát gã kia rồi rút kiếm đâm thẳng vào tim đối phương.
Bất ngờ là tên kia không kịp né tránh. Gã trợn tròn đôi mắt ôm ngực ngã xuống. Có lẽ ngạc nhiên trước thực lực của Trần Chính, hoặc ngạc nhiên trước việc hắn dám ra tay với mình.
“Đại tông sư yếu và bất cẩn như vậy?” Trần Chính cũng giật mình với kết quả trước mắt.
Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ kĩ chuyện trước mặt thì cô gái được hắn cứu lại run bần bật, trông vẻ còn sợ hãi hơn khi chưa được cứu.
“Công tử gây họa, gây họa lớn rồi”. Cô gái kia khóc nức nở.
“Cô nương, có chuyện gì từ từ nói. Đừng sợ, có vấn đề gì ta sẽ bảo vệ cô nương”. Vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề,
Trần Chính rất tự tin.
“Công tử có biết người công tử vừa g·iết là ai không”
“Chẳng phải là một đại tông sư ư? Hay là công tử của vị quan lại nào?”. Trần Chính thản nhiên. Mặc dù thân phận đối phương có thể
hơi phiền phức nhưng gia tộc của hắn cũng có thế lực trong võ lâm nên cũng có thể ứng đối.
“Ta không biết công tử gia thế như thế nào, nhưng có lẽ đây là lời khuyên duy nhất ta dành cho công tử: hãy trốn đi, trốn thật xa. Kẻ
công tử vừa g·iết không phải người bình thường mà là tiên nhân. Ngay cả hoàng thất Nam Việt cũng không dám làm trái ý họ. Công
tử nên đi mau thôi”. Nói xong cô gái vội vàng bỏ chạy để lại hắn vẫn chưa tiêu hóa hết những lời cô gái kia nói.
Trần Chính nhìn cô gái bỏ chạy, mặc dù có nhiều thắc mắc nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn dự định đem
xác tên thanh niên ném xuống sông phi tang rồi sẽ nghe theo cô gái trở về gia tộc tạm ẩn một thời gian.
Hắn cúi xuống vác xác tên thanh niên ra bờ song gần đó, bất ngờ, trong ngực tên đó rớt ra hai quyển sách và một cái la bàn cũ. Mặc dù tò mò nhưng thời gian không nhiều, hắn nhét hết mọi thứ vào ngực.
Sau khi ném xác của tên kia xuống sông, đang định đi thì hắn nhớ tới thanh kiếm của tên kia. Cây kiếm đó phi thường đẹp và sắc bén, còn tốt hơn cây kiếm hắn đang dùng. Nghĩ thế hắn quay lại nhặt cây kiếm bỏ vào bao rồi vội vàng thoát ra ngoài kinh đô.
Trần Chính phi ngựa chạy trốn thẳng đến hai ngày sau hắn mới dừng lại ở một nhà trọ nghỉ ngơi, bổ sung thức ăn nước uống. Mọi thứ
thảnh thơi hắn mới lật xem hai cuốn sách nhặt được từ người tên kia.
Hai cuốn sách được viết bằng một thứ văn tự tượng hình không phải chữ Nôm thường dùng ở nước Nam Việt. Sau khi quan sát kĩ và suy luận, hắn vẫn nhận ra sự tương đồng của hai loại chữ và dần dần cũng hiểu nội dung viết trong hai cuốn sách.
Một quyển công pháp tên là Linh Thủy Quyết và một cuốn Hoàng Long du ký. Hắn bỏ cuốn công pháp sang một bên xem trước cuốn
Hoàng Long du ký.
Xem giới thiệu cuốn sách hắn mới giật mình, thì ra cô gái kia không nói ngoa, thì ra câu nói ba thước trên đầu có thần minh cũng không sai, hắn gây họa. Sách du ký này do một vị tên là Hoàng Long chân nhân, là một vị tu tiên giả trúc cơ hậu kì, tính cách nhàn tản, thích đi đây đó ghi lại những chuyện đã gặp trong quá trình tu tiên.
Theo cuốn sách này nói, cảnh giới tu tiên chia ra làm: luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần và phi thăng, mỗi cảnh giới lại
có 9 tầng chia làm sơ, trung, cao, viên mãn. Giai đoạn luyện khí theo như vị chân nhân này giới thiệu là giai đoạn phàm nhân có linh
căn cảm ứng linh khí trong trời đất, dựa vào linh căn có sẵn trong cơ thể, thu nạp linh khí đồng nguyên vào đan điền.
Luyện khí sơ kỳ về sức mạnh chỉ mạnh hơn võ học tông sư do cơ thể chưa được linh khí cải tạo, chủ yếu dựa vào sự mạnh mẽ và tầm xa của các pháp thuật cơ bản.
Đọc đến đây, Trần Chính mới hiểu được vì sao mình lại phản sát được tên thanh niên kia. Luyện khí sơ kỳ bị võ phu cận thân phá đi quá trình thi pháp thì cũng chỉ mạnh như phàm nhân. Tên thanh niên kia có vẻ cũng chỉ là một tên tân thủ tu sĩ thiếu hiểu biết hoặc quá tự phụ vào thân phận của mình nên mới tạo cơ hội cho hắn.
Tới giai đoạn luyện khí trung hậu kì thì tu sĩ mới thể hiện ra sự vượt trội hoàn toàn so với võ nhân cảnh giới đại tông sư. Thân thể sau thời gian dài được linh khí tẩm bổ đã trở nên mạnh mẽ, tốc độ thi pháp và uy lực của pháp thuật cũng mạnh hơn.
Tới đây gần như không có cơ hội cho phàm nhân thí tiên, dù là lấy số lượng bù đắp.