Chương 21: Thiên Linh Căn Lý Bằng
Nhìn Tiểu Kim mới sinh đã là yêu thú cấp 3 tương đương với tu vi của mình, Trần Chính cảm khái không thôi. Yêu thú quả nhiên là mạnh mẽ. Sinh ra đã đạt tới cấp cao như vậy. Không như con người, phải trải qua quá trình tu luyện vất vả mới đạt tới. Mặc dù sau này, tu vi của yêu thú sẽ tăng chậm hơn nhân loại rất nhiều nhưng bù lại, chúng có tuổi thọ dài dằng dặc để tu luyện và tiến hoá.
Thu thập tâm thần, Trần Chính dự định tu luyện đột phá tầng 8 sau đó sẽ ra ngoài xem con kim sí đại bàng mẹ đã bỏ đi chưa. Trải qua một tháng rưỡi săn g·iết yêu thú, tu vi hắn cũng có tăng trưởng. Thêm ba tháng này dù bận trông nom quá trình ấp trứng của Tiểu Kim, quá trình tu luyện liên tục gián đoạn nhưng tu vi của hắn cũng đã tới tầng 7 đỉnh phong.
Khởi động tụ linh trận, Trần Chính hô hấp thu nạp linh khí rồi vận công luyện hoá.
Mười ngày sau, Trần Chính xuất quan. Tu vi của hắn đã là luyện khí tầng 8. Tiểu Kim thấy hắn xuất quan bay lại cọ đầu vào người hắn, chờ hắn khen thưởng. Xoa đầu nó, Trần Chính ánh mắt đầy yêu thương, lấy một ít thịt yêu thú đút cho nó ăn sau đó nói với nó.
“Ta phải ra ngoài một chuyến, Tiểu Kim ngoan ở yên trong này. Khi nào thích hợp, ta sẽ thả ngươi ra”.
“Li”. Tiểu Kim kêu lên như trả lời hắn.
Thu xếp mọi thứ ổn thoả, thân hình Trần Chính loé lên xuất hiện ở bên ngoài. Nước sông ập vào làm người hắn ướt đẫm.
Trần Chính thu hồi chiếc nhẫn đeo vào tay, sau đó không ngoi lên mà lặn dưới đáy sông nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Chỉ cần một tia không thích hợp là hắn sẽ trở lại bên trong chiếc nhẫn.
Một lúc sau, thấy mọi thứ có vẻ an toàn, Trần Chính ngoi lên mặt sông rồi bơi vào bờ.
Ba tháng trôi qua, khu rừng đã phục hồi phần nào sự sôi động vốn có nhưng thông qua dấu vết để lại, Trần Chính vẫn phát hiện sự tàn phá bởi sức mạnh khủng kh·iếp của yêu thú cấp 7. Cây cối đổ ngổn ngang nằm đầy trong khu rừng.
Không dám dừng lại lâu, Trần Chính xem bản đồ, chọn một hướng sau đó thi triển thân pháp bay đi.
Hai tháng sau, ở vùng rìa của thập vạn đại sơn, Trần Chính dừng lại thân hình, lấy ra bản đồ so sánh đối chiếu. Hắn đã gần thoát ra khỏi thập vạn đại sơn. Chắc chỉ còn một hai tiếng phi hành toàn lực nữa hắn sẽ tới Trung châu tu tiên giới.
Chợt có âm thanh chiến đấu từ xa vọng lại, Trần Chính thi triển thân pháp núp vào một cái cây to, ánh mắt đưa ra ngoài, quan sát theo hướng âm thanh truyền đến. Một lúc sau, hắn phát hiện âm thanh chiến đấu là do một đám tu sĩ tạo ra. Không phải cảnh tu sĩ chiến đấu với yêu thú mà là 3 tên tu sĩ gồm một tên tu sĩ luyện khí hậu kỳ tầng 9 và hai tu sĩ luyện khí trung kỳ tầng 6 đang truy đuổi một tên tu sĩ khác luyện khí hậu kỳ tầng 8.
“Lý thiếu gia mau dừng lại chịu c·hết đi thôi. Ta hứa sẽ cho Lý thiếu một c·ái c·hết nhanh chóng.” Âm thanh của tu sĩ luyện khí hậu kỳ tầng 9 truyền vào tai Trần Chính.
“Hừ. Là gia tộc nào thuê các ngươi á·m s·át ta, Hồ gia hay Trương gia?” Vị tu sĩ được xưng là Lý thiếu gia đáp lại với vẻ căm tức. Trên người hắn lúc này đã có mấy v·ết t·hương trông hết sức chật vật.
“Điều đó thì Lý thiếu đợi xuống âm phủ hỏi thăm Diêm Vương đi. Ai bảo Lý thiếu sinh ra đã là Thiên linh căn khiến người khác đỏ mắt, kinh sợ. Cho Lý thiếu hai mươi năm nữa, ai có thể ngăn cản Lý gia các ngươi độc chiếm Quảng Lăng tiên thành”. Tu sĩ luyện khí hậu kỳ đắc ý cười nói.
Nghe cuộc nói chuyện giữa đám tu sĩ, Trần Chính giật mình. Thiên linh căn. Trời. Hắn nhìn thấy một thiên chi kiêu tử đích thực. Dù vị thiên chi kiêu tử kia đang hơi chật vật. Ngoài ra hắn chú ý tới cái tên Quảng Lăng tiên thành, đây là một tiên thành lớn nằm cạnh thập vạn đại sơn, là đích đến của Trần Chính trong chuyến đi này.
“Các ngươi không sợ Vạn Yêu tông trả thù ư? Ta đã được nhận làm đệ tử của Vạn Yêu tông.” Âm thanh của vị Lý thiếu gia vang lên cắt đứt suy nghĩ của Trần Chính.
“Vạn Yêu tông thì sao. Lý thiếu gia chỉ là bị kiếp tu g·iết c·hết c·ướp đoạt tài sản, liên quan gì đến chúng ta. Thiên tài chỉ còn sống mới là thiên tài. Thiên tài c·hết đi thì chỉ là một người bình thường không hơn không kém”. Tên tu sĩ hậu kỳ đắc ý cười nói.
Vạn Yêu tông? Nghe lời tên tu sĩ hậu kỳ, Trần Chính có quyết định. Nếu chỉ là Lý thiếu gia, hắn có khi chẳng quan tâm đến mà bỏ đi. Một lần xen vào chuyện của người khác đã gây hoạ khiến hắn phải ly biệt quê phương, phụ mẫu lưu lạc thiên nhai. Nếu chỉ là một tu sĩ thiên linh căn, trường hợp đối thủ yếu hơn mình, Trần Chính có thể cứu giúp hắn, coi như kết giao một vị thiên tài.
Nhưng nếu là một đệ tử Vạn Yêu tông, dù chỉ là dự định đệ tử, hắn phải xen vào. Không có nhiều lý do, chỉ vì hắn nhận ân tình quá nhiều từ Lý tiền bối, mà Lý tiền bối thuộc Vạn Yêu tông, cũng như hắn nhận ân tình của Vạn Yêu tông.
Huống chi vị Lý thiếu này vừa là thiên linh căn, vừa là địa đầu xà ở Quảng Lăng tiên thành hắn dự định đến. Coi như báo ân, cũng coi như kết thiện duyên.
Đã quyết định, Trần Chính vận thân pháp, động như lôi đình lao về tên tu sĩ hậu kỳ tầng 9, trong tay đã tụ sẵn chưởng tâm lôi.
“Kẻ nào?”. Tên tu sĩ tầng 9 hét lên kinh sợ.
Nhưng trả lời hắn là một lôi cầu to bằng quả bóng bay đến với tốc độ cực nhanh đập vào người hắn. Tiếng sét vang lên. Lôi cầu nổ tung làm cháy thân hình tên tu sĩ tầng 9 khiến thân hình hắn t·ê l·iệt, trì độn. Sau đó, bóng hình một thanh kiếm hiện lên trước mắt hắn, kiếm vung ta, đầu lâu hắn bay lên, trên ánh mắt vẫn còn đầy sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
Nói thì chậm nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt. Không chỉ hai tên tu sĩ luyện khí trung kỳ mà vị Lý thiếu thiên linh căn kia cũng ngơ ngác với sự thay đổi đột ngột này. Nhưng thiên tài khác người thường rất nhiều. Vị Lý thiếu dù không biết tu sĩ trước mắt tại sao cứu giúp mình nhưng vẫn phản ứng cực nhanh, lao đến một tu sĩ trung kỳ, một cái hoả cầu thuật đập về phía tên kia nhân lúc hắn đang thất thần.
Giải quyết tên tu sĩ tầng 9, Trần Chính thở phào nhẹ nhõm khi kẻ nguy hiểm nhất đã bị hắn g·iết nhờ tập kích bất ngờ. Không dừng lại, hắn lao về tên tu sĩ trung kỳ còn lại, tay trái chưởng tâm lôi đập về phía hắn, tay phải rút kiếm đâm về phía cổ họng đối thủ. Một loạt thao tác mây trôi nước chảy làm tên tu sĩ trung kỳ tầng 6 chưa kịp tỉnh hồn đã bay đầu.
Sau khi liên sát hai tên tu sĩ, Trần Chính phất tay hút hai cái túi trữ vật của bọn chúng thu vào trong tay rồi đừng một bên chờ đợi vị Lý thiếu hoàn thành công việc.
Không lâu sau, vị Lý thiếu kia xuất hiện trước mặt Trần Chính.
“Tại hạ Lý Bằng. Đa tạ huynh đệ đã cứu mạng”. Lý Bằng khom người thi lễ với Trần Chính, vẻ mặt đầy cảm kích.
“Lý Bằng huynh đệ không cần để ý. Chỉ là tiện tay mà thôi”. Trần chính đỡ Lý Bằng dậy trả lời.
“Không biết huynh đệ tên gì? Xuất thân nơi nào?”
“Ta tên Trần Chính, là một cô nhi được sư phụ nhận nuôi, đi theo sư phụ học đạo, du lịch tứ hải. Nay sư phụ có việc đi trước, lệnh ta một mình lịch luyện trong thập vạn đại sơn”. Trần Chính trả lời Lý Bằng nhưng không nói rõ lai lịch của mình.
“Tại hạ là tu sĩ Lý gia ở Quảng Lăng thành. Mời Trần huynh cùng ta về nhà để ta được tận tình địa chủ, báo đáp ơn cứu mạng. Gia phụ gặp Trần huynh chắc chắn cũng rất vui mừng”. Lý Bằng nhiệt tình mời Trần Chính.
“Đa tạ Lý huynh đã mời. Nhất định ta sẽ ghé Quảng Lăng thành. Khi đó ta sẽ tìm Lý huynh nhờ địa đầu xà như Lý huynh dẫn đường. Hiện tại ta vẫn còn sư mệnh trong người. Khi hoàn thành ta sẽ tìm Lý huynh”.
“Vậy ta xin trở về quét dọn nhà cửa chờ đợi Trần huynh ghé thăm. Hiện tại đang có thương thế trong người, ta xin tạm biệt huynh đệ ở đây”.
Nghe thấy Trần Chính từ chối lời mời, có lẽ gấp gáp tìm chỗ chữa thương, Lý Bằng cũng không níu kéo quá lâu. Hắn chào tạm biệt xong vội vã phi hành rời khỏi thập vạn đại sơn.