Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Quảng Lăng tiên thành

Chương 22: Quảng Lăng tiên thành


Chờ Lý Bằng đi xa, Trần Chính cũng chọn một phương hướng khác bay đi. Dù hắn cũng dự định đi Quảng Lăng tiên thành nhưng hắn không muốn đồng hành cùng Lý Bằng. Như thế quá gây chú ý và hắn sợ thông qua đó, kẻ thù của Lý gia sẽ đoán ra hắn cứu Lý Bằng. Sau đó sẽ là phiền phức không ngừng. Ngoài ra Trần Chính cũng tính một mình vào thành. Hắn cần tìm hiểu một chút bối cảnh và danh tiếng của Lý gia trước xem tốt hay xấu mới lên cửa bái phỏng sau. Dù có ân cứu mạng với Lý Bằng, nhưng hắn cũng không dám đánh cược. Ở đời thiếu gì chuyện lấy oán báo ơn.

Trần Chính sắp xếp suy nghĩ hoàn tất sau đó tìm một chỗ an toàn. Hắn muốn kiểm tra hai cái túi trữ vật trong tay xem có gì.

Trước hết Trần Chính tập trung xoá bỏ ấn ký túi trữ vật của tu sĩ tầng 9 trước. Do chủ nhân đ·ã c·hết nên không tốn nhiều thời gian, hắn đã mở thành công túi trữ vật và kiểm kê vật phẩm trong đó. Túi trữ vật rộng khoảng 5 mét vuông. Đầu tiên có một bản công pháp Hoả hệ có thể tu tới trúc cơ tầng 9, có lẽ là công pháp tu luyện của nguyên chủ. Sau đó, hắn tìm thấy hơn 1000 linh thạch hạ phẩm. Theo dự đoán của hắn, đây có thể là tiền công t·ruy s·át Lý Bằng. Tiếp đó là một số vật liệu yêu thú, một số loại linh dược cấp thấp, có lẽ nguyên chủ thu thập trong thập vạn đại sơn.

Kiểm kê xong, Trần Chính tiếp tục phá giải túi trữ vật của tu sĩ luyện khí trung kỳ tầng 6. Đây là một cái túi tầm 3 mét vuông, nhỏ hơn cái ban nãy. Đồ vật bên trong cũng rất ít. Chỉ có hơn 300 linh thạch, một ít vật liệu yêu thú, không tìm thấy linh dược linh quả gì. Ngoài ra Trần Chính tìm thấy một quyển sách tên “pháp thuật sơ giải” ghi lại các pháp thuật thường dùng của tu sĩ.

Trần Chính đổ tất cả vật phẩm ra, thu hồi linh thạch vào túi trữ vật to, đeo ở bên hông mình dự định làm túi chuyên dụng dùng để thu cất đồ vật. Túi nhỏ hơn thì hắn dùng đựng vật liệu yêu thú và linh dược cất vào tay áo. Về phần nhẫn trữ vật, từ khi dự định ra khỏi rừng, để tránh bị tu sĩ khác phát hiện và nổi lòng tham g·iết người đoạt bảo, Trần Chính đã dùng một sợi dây xâu qua đeo trên cổ, nhìn qua tựa như một món trang sức phổ thông.

Sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, Trần Chính cầm lên cuốn pháp thuật sơ giải bắt đầu đọc. Cuốn sách này nội dung ghi chép là những pháp thuật thông dụng, thường thấy của tu sĩ cấp thấp như thanh khiết thuật, hoả cầu thuật, bố vũ thuật,…

Pháp thuật tuy đều là cấp thấp nhưng đều là thứ Trần Chính chưa từng học. Hắn bỏ ra ba ngày làm quen tập luyện một vài pháp thuật hữu ích như hoả cầu thuật, thanh khiết thuật. Những pháp thuật khác thì hắn không tập luyện, dự định khi nào rảnh rỗi sẽ nghiên cứu sau.

Trần Chính đứng lên, thi triển thanh khiết thuật làm sạch bụi bặm bám trên người và quần áo. Sau đó hắn vận thân pháp phi hành về phía thành Quảng Lăng. Cách thành trì một ngàn mét, hắn dừng lại phi hành, hạ xuống hòa vào dòng người đi bộ vào thành.

Lần đầu tiên gặp thành trì tu tiên, Trần Chính bị trấn trụ bởi khí thế và độ hùng vĩ của nó. Tường thành cao hơn 10 mét, không biết được xây dựng từ loại đá gì nhưng hắn thấy rõ dấu tích trận pháp gia cố đang lưu chuyển trên đó. Bên trên tường thành, cách một đoạn lại có một tu sĩ luyện khí trung kì đứng canh gác nghiêm trang. Bên ngoài thành có một đại lộ rộng rãi lát đá dẫn thẳng tới cổng thành. Trước cổng thành có hai hàng tu sĩ canh gác, kiểm tra các tu sĩ vào thành.

Trần Chính cảm ứng khí tức họ tỏa ra thình lình phát hiện trong đó có tới 4 tu sĩ luyện khí hậu kì tầng 9.

Trần Chính đi theo đoàn người, kiên nhẫn chờ tới lượt mình. Hắn để ý thấy mỗi tu sĩ trước khi vào thành đều phải nộp phí và sẽ được phát một cái chứng minh. Do tiên thành này ở cạnh thập vạn đại sơn, nên lượng tu sĩ ra vào rất tấp nập. Ngoài các tu sĩ bản địa còn có một lượng đông đúc tán tu, tu sĩ gia tộc nơi khác tới đây săn bắt yêu thú, mua bán giao dịch vật liệu.

Thấy đã tới lượt mình, Trần Chính ngừng quan sát bước lên. Tu sĩ canh gác lấy ra một cái thẻ nhập thành, hỏi hắn.

“Tên tuổi của các hạ là gì? Tông môn, gia tộc nào hay tán tu? Mời nộp 2 khối linh thạch hạ phẩm phí vào thành”

“Trần Chính, 21 tuổi, tán tu”. Trần Chính trả lời xong lấy linh thạch trong túi trữ vật đưa cho đối phương.

Tu sĩ canh gác, nhận linh thạch sau đó viết thông tin của Trần Chính lên trên thẻ rồi đưa cho hắn.

“Thẻ này chỉ cho phép ở trong thành 3 ngày. Nếu có nơi cư trú, xin các hạ ra đăng ký thẻ cư dân. Nếu không sau 3 ngày vui lòng rời khỏi thành hoặc nộp phí gia hạn thẻ. Nếu quá thời hạn mà không thực hiện, trận pháp bảo vệ thành sẽ t·ấn c·ông. Khi đó hậu quả xin tự lãnh, đừng trách chúng ta không thông báo trước. Ngoài ra trong thành cấm tranh đấu, nếu không sẽ bị tuần tra đội bắt giữ, nhẹ thì trục xuất, nặng thì sẽ phế bỏ tu vi ném ra ngoài thành”. Tu sĩ canh gác dặn dò thêm Trần Chính quy tắc trong thành.

Trần Chính nhận thẻ cư dân cất vào trong ngực, chắp tay đáp lễ với tu sĩ canh gác rồi đi vào trong thành.

Vừa vào trong thành, không khí huyên náo đập vào tai Trần Chính. Tiếng tu sĩ trò chuyện, tiếng rao hàng, tiếng cò kè mặc cả vang lên dọc con phố. Hai bên đường lớn, những cửa hàng mặt tiền với lầu cao, trang trí sang trọng, tinh xảo thu hút ánh mắt của hắn. Khi hắn đang ngạc nhiên với sự phồn hoa của tiên thành, một âm thanh vang lên bên tai hắn:

“Huynh đài lần đầu đến tiên thành phải không? Huynh đài có cần người dẫn đường không? Tiểu đệ là tu sĩ bản địa của Quảng Lăng thành, rất thông thạo đường và các cửa hàng ở trong thành. Sau khi hoàn thành huynh đài chỉ cần cho tiểu đệ một ít linh thạch làm thù lao là được”.

Trần Chính nhìn tu sĩ tầm 18 tuổi tu vi luyện khí tầng 2 trước mặt. Hắn ngạc nhiên hỏi:

“Các hạ tên gì? Sao ngươi biết ta lần đầu vào thành?” Trần Chính thấy kẻ trước mặt ăn nói lưu loát, hứng thú hỏi thăm.

“Tiểu đệ là Trương Ngọc, làm nghề này đã mấy năm nên tự nhận cũng có chút ánh mắt. Vả lại, khi huynh đài vào thành, tiểu đệ quan sát thấy huynh bị kinh ngạc với khung cảnh trong thành nên tiểu đệ đoán là huynh lần đầu tới đây. Vì thế tiểu đệ mới dám tiến lên quấy rầy”.

Trần Chính nghe câu trả lời của Trương Ngọc, vuốt cằm suy ngẫm. Dù sao hắn cũng chưa quen thuộc nơi này, chi bằng thuê Trương Ngọc này dẫn đường giới thiệu làm quen cũng được.

“Cũng được. Vậy nhờ cả vào Trương huynh đệ. Nếu làm ta hài lòng, phần thưởng nên cho Trương huynh đệ sẽ không thiếu.”

“Không biết quý danh của huynh đài để tiểu đệ tiện xưng hô?” Trương Ngọc thấy mối làm ăn đã thành, nở nụ cười sung sướng.

“Ta họ Trần”. Trần Chính trả lời hắn nhưng không để lộ tên

“Trần huynh xin mời”. Trương Ngọc ra dấu, đợi Trần Chính đi trước hắn mới theo sau, lúc nào cũng chậm nhịp hơn Trần Chính nửa bước chân.

Trần Chính gật đầu hài lòng. Quả là Trương Ngọc có rất nhiều kinh nghiệm, phân tấc lễ nghĩa nắm rất chuẩn, không cho khách hàng có cơ hội phàn nàn. Ngoài ra, vừa đi, vừa nghe lời giới thiệu của hắn, Trần Chính dần nắm rõ thông tin về Quảng Lăng tiên thành.

Chương 22: Quảng Lăng tiên thành